Sự tình có chút khó giải quyết, tôi hỏi ba mẹ tôi một chút, đại khái là tôi thật sự là một đứa con hay khiến cho người ta phiền lòng nên bọn họ dùng cái kiểu vô lực tỏ vẻ rằng -- cuộc sống của anh thì là của anh, tự anh quyết định đi.

Làm ở cương vị này sắp được mười năm, vất vả lắm mới bò lên được vị trí tiểu lãnh đạo, hiện tại mà làm lại từ đầu thì thật đúng khiến cho người ta đau lòng.

Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn bắt đầu lại từ con số không, thật đúng là khiến cho người ta thổn thức.

Chuyện này từ đầu đến chân tôi đều chưa nói cho Mạc Kiệt biết, chủ yếu đại khái là do lúc tôi hạ quyết định này cũng không quá kiên quyết, nhăn nhăn nhó nhó mấy ngày liên tiếp đều muốn suy nghĩ lại. Chung quy hơn ba mươi tuổi rồi mà muốn bắt đầu cuộc sống lại từ đầu thì phải cần đến dũng khí rất lớn, tôi vạn nhất lại buông tay giữa đường thì sẽ khiến anh thất vọng, thế thì không hay.



Rơi vào thời điểm như vậy, tôi mới hoảng hốt sinh ra một loại cảm khái bản thân mình thật sự đã không còn trẻ nữa.

Hơn nữa công tác giao tiếp cũng có chút phiền toái, đồng sự và bạn bè cũng có chút khó có thể giải thích.

Tóm lại chuyện này đối với tôi mà nói thì là một chuyện vừa phiền phức vừa khó khăn.

Đợi đến một buổi tối khi tôi vừa quyết định rút khỏi mớ bồi hồi rối rắm suốt mấy ngày qua, Mạc Kiệt lại gọi cho tôi, càng về sau này, giọng anh lại càng nhỏ xuống, tôi nằm trên giường mà như thể có thể được bên anh dần dần chỉ còn vang lên tiếng hít thở.

Từng câu từng câu nhỏ nhỏ vụn vụn lại có chút ngập ngừng đều truyền vào trong lỗ tai của tôi.

Tôi cầm điện thoại nghe một hồi lâu, hô hấp của anh có đôi khi rất nặng có đôi khi lại rất nhẹ, ở đâu đó chợt vang lên động tĩnh rồi tôi nghe thấy cái giọng anh ấy biếng nhác mang theo sự buồn ngủ mông lung: "A, còn chưa được nghỉ sao? Buồn ngủ ghê." Anh nhẹ giọng nói, "Gần đây bận lắm."

Tôi cười: "Được rồi, cúp máy đi."

Bên kia truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, một hồi lâu sau, tôi nghe được tiếng anh nhẹ giọng nói: "Anh nhớ em."

Tâm tôi không thể áp chế mềm đi một chút, sự chua xót từng chút từng chút lan tràn khắp bốn phía trái tim tôi.

Tôi nghĩ tình yêu đại khái là như vậy, trong một nháy mắt nào đó sẽ đột nhiên hình thành suy nghĩ sống vì yêu mà chết cũng là vì yêu, quan tâm tới những việc lặt vặt trong cuộc sống của anh, quan tâm những hành động anh làm, quan tâm đến khoảng cách giữa anh, quan tâm mẹ nó sao trên đời này lại tồn tại thứ có thể ngăn cản hai ta ôm nhau say giấc nồng mỗi đêm.

Tôi sẽ sống vì yêu mà chết cũng vì yêu, không còn chú ý đến những thứ khác nữa.

Tôi muốn mỗi đêm nghe rõ ràng tiếng đối phương hít thở bên tai, chạm được bao da thịt mềm mại của đối phương, trong những đêm liều chết triền miên có thể dùng mọi khả năng của mình để triền miên đến chết.

Quy luật cuộc sống hay logic gì đó vứt mẹ nó hết đi.

Tôi muốn sống cuộc sống của tôi, trong mỗi một giây một phút của nửa đời còn lại.

Chờ đến khi tôi thu thập xong tất cả công việc, không sai biệt lắm đã qua nửa năm, tôi kéo theo vali, quần áo cũng chẳng mang theo nhiều, như thể đi nghỉ dưỡng cuối tuần ngàn dạm xa xôi đến chỗ anh ở hai ngày.

Thời gian hãy còn sớm, anh còn đang đi làm, tôi ngồi trên sô pha an tĩnh một hồi lâu.

Tương lai có thể sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì không kịp phòng tránh, cuộc đời kế tiếp chắc chắn sẽ có nhiều ngã rẽ, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện không thuận lợi.

Trong phương diện công việc, thậm chí cả phương diện tình cảm.

Thế nhưng nếu như đã lựa chọn, thì phải đương đầu.

Trần Ứng Giai nói không sai, đừng lãng phí thời gian, phải biết quý trọng từng giây từng phút của hiện tại.

Lúc Mạc Kiệt về nhà đã hơn mười một giờ, lúc tiếng mở cửa vang lên tôi đã hút hết nửa bao thuốc, tôi lường rằng cả phòng khách hẳn đã tràn ngập mùi khói thuốc, nghĩ bụng Mạc Kiệt lát nữa mà ngửi thấy thì chắc chắn sẽ kháng nghị với tôi, thế là tôi vội vàng dụi tắt tàn thuốc, từ sô pha đứng lên.

Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, có chút ồn ào, chờ đến khi anh mở cửa ra tôi mới phát hiện hóa ra anh không về một mình.

Tôi nghe thấy giọng anh đầy khắc chế nói: "Được rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."

Ha? Tôi cảm thấy có chút buồn cười, cửa mở ra, đại khái là do nhìn thấy đèn sáng, tôi thấy rõ ràng người mở cửa ngây ra một lúc, rồi anh trực tiếp nhấc chân đi vào phòng.

Giày còn chưa thèm cởi, anh nhìn tôi: "Sao em lại tới đây?" Anh cúi đầu móc di động ra bật sáng màn hình lên nhìn nhìn, "Ngày mai không phải đi làm sao?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, vừa vặn thấy được người phía sau anh bước ra từ chỗ khuất bóng đến nơi có ánh sáng, gật gật đầu với tôi mang ý chào hỏi rồi nói với người đang ông đang đi cả giày vào trong nhà: "Tôi cho anh nghỉ hai ngày, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng để người khác phải khiêng anh đi bệnh viện thế nữa." Anh ta dừng lại một lát, muốn nói lại thôi, "Cớ sao anh lại vội vã hoàn thành công việc đến thế cơ chứ, chuyện tạm thời rời cương vị công tác tôi cũng không chuẩn đâu, anh tự suy xét lại xem." Nói rồi người đàn ông ngoài cửa xoay người liếc nhìn tôi rồi lại nhìn Mạc Kiệt, "Được rồi, đi đây." Anh ta thò tay trực tiếp đóng cửa lại.

Mạc Kiệt đứng đơ tại chỗ một lát, anh hình như có chút bối rối và sốt ruột, há miệng thở dốc: "Sao em lại tới đây?"

Tôi nhìn anh: "Bị bệnh?"

Anh lắc lắc đầu, sau đó lại chậm rãi gật đầu, nom anh chẳng khác gì đứa trẻ làm sai: "Không có chuyện gì lớn."

Tôi đi về phía anh, nhẹ nhàng bắt được cánh tay anh, trong lòng có chút khó chịu: "Vì sao không nói cho em biết?"

Anh nhìn tôi, nhẹ nhàng cười, ý đồ xoa dịu không khí: "Thật sự không có chuyện gì lớn, bác sĩ nói là nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn."

Tôi nhìn anh một hồi lâu, buông tay ra: "Được rồi, anh đi nghỉ ngơi trước đi." Tôi hỏi anh, "Thầy thuốc nói không có chuyện lớn chứ gì?" Tôi đi vào trong phòng, "Ngày mai nghỉ à? Trưa mai em làm canh cho anh uống nhé?"

Người phía sau bước mấy bước chạy theo tôi, anh thò tay qua kéo tôi lại: "Sao em lại tới đây hả?" Anh hỏi tôi, mặt đầy tha thiết, "Bao giờ thì đi? Đơn vị cho nghỉ hay là đi công tác?"

Ngón tay tôi chạm vào ngón tay anh, thoáng nhìn thấy giầy anh vẫn đeo ở chân, có chút buồn cười: "Cởi giày ra nào bảo bối."

Anh dừng lại một lát, dùng một bàn tay cúi đầu cởi giày của mình ra, một bàn tay vẫn kéo cánh tay tôi, một hồi sau, tôi nghe thấy anh thầm oán than thở: "Đừng gọi bậy a công chúa."

Tôi không nhịn được bật cười ha ha, cười xong lại sờ sờ đầu anh, cúi lưng ghé vào lỗ tai anh gọi: "Bảo bối ~" Lưng anh cứng đơ, tôi đè nặng cổ họng ghé vào lỗ tai anh cười cợt: "Bảo bảo ~"

Người này đột nhiên thẳng lưng lên, đè vai tôi ấn vào tường, khí lực không hề nhỏ, tôi bị anh đặt trên tường, vừa định cười anh thì đã bị anh xáp lại hôn.

Tiểu biệt thắng tân hoan, nụ hôn này cả hai chúng tôi đều hôn vô cùng cuồng nhiệt, anh ngay cả thắt lưng của tôi cũng lột ra mất, tay tôi cũng không sao khống chế nổi với vào bên trong quần áo của anh. Đầu anh để trên vai tôi cọ cọ, hàm hàm hồ hồ nói với tôi rằng chờ anh từ chức rồi thì chúng ta sẽ không bao giờ phải chạy tới chạy lui nữa.

Nửa người dưới của tôi cũng rất nhiệt tình, thế nhưng đầu óc còn miễn cưỡng có thể coi là lãnh tĩnh, thò tay kéo cái tay anh đang để trong quần tôi ra, chộp được rồi thì niết niết: "Vừa từ bệnh viện về mà đã như lang như hổ thế là thế nào hả đồng chí Mạc Kiệt?"

Tiếng cười của anh phun bên má tôi: "Đêm xuân quý giá ngàn vàng mà công chúa."

Tôi cười cười, mổ mổ trên mặt anh: "Được rồi, mau cởi giày ra, dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi."

Ngón tay anh vẽ vòng trên mua bàn tay tôi, ý tứ khiêu khích vô cùng nồng đậm: "Không muốn?"

Tôi nhìn anh, bày ra bộ dạng đứng đắn: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Anh nhìn vào hai mắt tôi, ngón tay đang vẽ hoa trên mua bàn tay tôi cũng dừng lại, ra vẻ vô cùng cẩn thận nói: "Đừng nói em ngàn dặm xa xôi đến đây để chia tay anh đấy nhé." Tôi còn chưa kịp mở miệng mắng đã thấy anh mỉm cười, "Nếu là chuyện ấy anh từ chối nghe hen."

Tôi thò tay xoa xoa lưng anh, thừa nước đục thả câu: "Chuyện tốt, chắc chắn anh sẽ thấy vui ~"

Anh liếc nhìn tôi, nhíu mày tự hỏi: "Anh cảm thấy cuộc sống bây giờ đã tốt lắm rồi." Anh cười cười, "Không có chuyện gì tốt hơn đâu." Anh cười, "Cũng không dám nghĩ tới chuyện tốt hơn."

Tôi kéo tay anh đi vào phòng ngủ, ngồi lên giường, ngửa đầu nhìn anh: "Chắc là cũng không hẳn là chuyện tốt." Tôi nói, "Từ một phương diện nào đó, thì tuyệt đối đây là một chuyện rất không ổn."

Anh đứng trước mặt tôi, mỉm cười tủm tỉm, như thể mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu thì cứ ở bên anh là sẽ không sao.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, làm ra cái vẻ vô cùng đáng thương: "Em thất nghiệp rồi, sau này khả năng phải làm phiền anh."

Anh ngây ra một lúc, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, cười rồi đột nhiên cúi eo xuống, thế là tôi trơ mắt nhìn anh chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ôm lấy chân tôi, đầu đặt trên đùi tôi, tôi nghe thấy anh khàn giọng nói: "Quan Dịch Tiêu, cảm ơn em."

Tôi thò tay sờ sờ mặt anh, che đi đôi mắt của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Cảm ơn cái gì?"

Nghe anh nói: "Cảm ơn em vì đã nguyện ý yêu anh."

Lại nghe anh nói: "Cũng cảm ơn anh vì người anh yêu chính là em."

Giọng anh run rẩy, giữa ban đêm thanh tĩnh truyền một cách rõ ràng vào trong lỗ tai tôi, cuồn cuộn nóng bỏng trượt đến nơi trái tim.

"Chuyện vĩ đại nhất anh làm trong cuộc đời này chính là yêu em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play