*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở nhà nghỉ ngơi chưa được hai ngày đã nhận được điện thoại của bạn học trung học nói cuối ngày có buổi họp lớp, cơ bản gọi được ai thì gọi.

Tôi đáp lại là được rồi tao đi, nghĩ nghĩ rồi hỏi thêm xem có dẫn người đi cùng được không, bên kia tiện hề hề nói rằng mang người nhà chứ gì, được chứ.

Tôi nói là bạn học đại học đang đến chơi.

Thế là tôi mang theo Mạc Kiệt đi tham gia họp lớp, gặp được giáo viên chủ nhiệm hồi đó, tàm tạm, cũng già đi không ít.

Liệu có phải con người khi càng có tuổi thì càng già nhanh hơn hay không?



Hồi trung học cảm thấy ông ấy rất phiền a, ngày nào cũng mắng sau lưng là chủ nhiệm lớp mình không tốt thế này không tốt thế kia, chỗ nào cũng không tốt.

Nhưng khi lên đến đại học lại phát hiện ra chủ nhiệm trung học tốt vô cùng.

Mấy đứa bạn cũ gặp mặt đứa nọ nhận ra đứa kia, hẹn nhau một năm sẽ ra ngoài họp lớp một lần.

Đều đã hơn ba mươi tuổi, đứa nào đứa nấy cũng béo ra, bọn họ đại khái không ngờ tôi mang bạn đại học đến, trêu chọc tôi một hồi, lại hỏi thế kết hôn chưa, con lớn thế nào rồi, hiện giờ công tác ở đâu.

Tôi thật sự rất mệt mỏi khi phải ứng phó với mấy câu hỏi kiểu này, tùy tiện hàn huyên hai câu rồi kéo đề tài sang đối phương.

Đại biểu khóa toán học qua mười năm rồi mà vẫn cứ thích chém gió, cô gái đã từng được rất nhiều người trong khoa thầm mến nay đã trở thành mẹ bỉm sữa, dáng vẻ điềm đạm lắm.

Có người đạp giày cao gót đi đến bên cạnh tôi: "Quan Dịch Tiêu." Cô cười ha ha hai tiếng, "Hồi còn đi học trông cậu dễ nhìn lắm, ai dè giờ hơn ba chục tuổi rồi trông vẫn rất dễ nhìn." Cô tùy tay chỉ chỉ, nhỏ giọng nói, "Trái lại bọn họ đều béo, người không nên béo cũng béo."

Tôi cười: "Chẳng phải gia đình có hạnh phúc mỹ mãn hay không đều thể hiện ở thể trạng sao?" Sau đó tôi hỏi, "Cậu thì sao?"

Thấy cô cười cười: "Vẫn thế chứ sao, nên sống thế nào thì cứ sống thế nấy." Cô liếc mắt nhìn tôi, "Cậu còn nhớ hồi trung học chúng ta từng yêu đương không?"

Tôi có chút xấu hổ, ha ha cười hai tiếng: "Lúc còn trẻ không hiểu chuyện ha."

Cô chỉ chỉ chính mình: "Dùng ngôn ngữ của hiện tại thì chỉ trách lúc ấy tớ yêu bằng mắt, cứ thấy đẹp trai là phấn đấu quên mình."

Tôi nói: "Vâng, tớ đây cũng yêu bằng mắt."

Cô ấy cười cười, trông thấy Mạc Kiệt đứng cạnh tôi thế là cô ra vẻ dò xét: "Bạn học đại học của Quan Dịch Tiêu sao, chào anh."

Mạc Kiệt dành cho cô một cái gật đầu rất chi là mất tự nhiên.

Cô ấy cười: "Bạn học của cậu cũng rất đẹp trai." Nói tiếp, "Cũng độc thân à?"

Tôi nói: "Cậu muốn làm Hồng Nương hả giời, vì sao lại không suy xét xem nên giải quyết vấn đề của cậu với bạn học cũ thế nào trước đi?"

Cô nói: "Tớ có tiến cử ai đâu, cậu nói cái gì thế." Thấy tôi không đáp lại, cô bèn nói thêm, "Tớ tự tiến cử đó chứ?"

Cô ta nói xong thì bên cạnh có một người chạy tới nói: "Chị Liên à, con chị sắp năm tuổi rồi đó chị ở đó mà tự tiến cử."

Tôi vốn có chút xấu hổ, nghe nói như thế mới biết rằng cô ấy nói đùa, thế là cười với cổ: "Hận không trùng phùng lúc người chưa gả đi."

Cô ấy cười ha ha hai tiếng.

Mạc Kiệt ghé lại gần nói với tôi là anh muốn đi WC, tôi còn chưa kịp đáp lại anh đã quay người đi ra ngoài.

Tôi liếc mắt nhìn bóng anh xoay người đi ra ngoài, yêu, đây là ghen sao?

Tôi cười cười với người bên cạnh: "Tớ đi WC một chuyến." Cũng không đợi họ đáp lại, tôi đã xoay người bỏ đi.

Ngậm điếu thuốc ra cửa, tôi còn đang nghĩ xem không biết lần họp mặt này bao giờ mới kết thúc, nhàn nhã đi đến góc rẽ lại thấy anh đang đứng dựa vào tường ở đó.

Thấy tôi đến gần mà anh chẳng nói lời nào.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Anh cúi đầu cười: "Anh còn sợ em sẽ không đuổi theo anh."

Tôi nói: "Anh ghen?"

Anh nói: "Ừ." Sau đó nhìn tôi, "Đầu óc anh nói cho anh biết em nói vậy bất quá chỉ là thuận miệng thôi, thế nhưng trong lòng vẫn thấy không vui."

Tôi buồn cười: "Thế anh nói xem giờ em phải làm thế nào?"

Anh dựa vào tường nhìn tôi: "Em đuổi theo anh thế này là đủ rồi."

Tôi thò tay sờ soạng mặt anh, nhanh chóng thu tay lại rồi cười nói: "Anh thật dễ dỗ."

Anh cười cười.

Tôi trực tiếp đi xuống lầu: "Được rồi, dù sao anh cũng chẳng quen ai trong này, chúng mình về nhà đi, hay là đi đến rạp chiếu phim xem phim?" Tôi nói, "Em thật sự rất ít khi đi xem phim ngoài rạp cùng anh."

Anh nói được.

Kì nghỉ đông của anh rất ngắn, lúc tôi đưa anh ra sân bay anh liền bắt đầu lên kế hoạch xem lúc nào thì về thăm tôi, anh nói vừa sang năm mới chắc công việc cũng không bề bộn lắm đâu, thời gian rảnh rỗi của anh tương đối nhiều.

Tôi nói ừ không sao đâu, em mà rảnh sẽ đi tìm anh.

Anh qua bên đó không quá hai ba ngày thì gọi điện thoại về cho tôi, giọng anh ỉu xìu, tôi hỏi làm sao?

Anh nói anh bị cảm lạnh, tôi dặn anh nhớ uống nước ấm, mặc nhiều quần áo vào, khó chịu quá thì phải uống thuốc.

Anh nói ừa, sau đó hỏi tôi em có tới thăm anh không?

Tôi cầm điện thoại mà buồn cười, lúc trước muốn anh làm nũng tôi còn phải dạy anh, thế mà giờ anh không phải đang dùng rất tốt sao, tôi nói để tôi nghĩ đã.

Anh  một tiếng.

Kì nghỉ đông của tôi còn có hai ba ngày, đi một chuyến lại về thì phiền toái lắm.

Cơ mà, yêu đương có mà, chẳng phải chính là phiền toái hay sao.

Sáng sớm hôm sau tôi bay sang chỗ anh, cứ tưởng rằng anh đã đi làm, còn chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ ăn để về làm đồ cho anh ăn, nào ngờ vừa vào phòng ngủ định ném hành lý đã thấy người nằm trên giường, mặt mũi đỏ bừng.

Tôi thò tay sờ thử, nóng quá.

Còn tưởng rằng chỉ là cảm lạnh phổ thông, phát sốt cũng không biết nhìn bệnh sao, tôi thật sự vô cùng tức giận, đi tới phòng tắm giặt khăn mặt ngâm nước lạnh đem về đắp lên trán anh, xoay người chuẩn bị đi xuống hiệu thuốc mua ít thuốc hạ sốt về cho anh uống.

Lúc tôi trở về anh đã có chút thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nháy mắt nhìn tôi, bởi vì sốt cao nên trong mắt cứ lấp lánh ánh nước.

Tôi thò tay lấy khăn mặt trên trán anh xuống, dán thuốc hạ sốt lên: "Phát sốt mà anh cũng không biết sao?

Anh thò tay sờ sờ trán mình, lại thò tay sờ sờ tôi, rồi ôm lấy tôi, đầu chôn cả trong vùng bụng tôi: "Sao em lại ở đây a?"

Tôi sờ sờ đầu anh: "Không phải anh bảo em đến thăm anh sao?"

Anh rầm rì hai tiếng, chẳng hiểu sao lại có chút khả ái.

Tôi sờ sờ tóc anh, cảm giác như thể mình sắp xong đời rồi.

Tôi gọi anh bảo anh buông tôi ra để tôi đi nấu nước uống thuốc, anh nói anh nhớ em.

Tôi nói mới tách ra không được bao lâu mà, anh lại nói sống một ngày mà bằng một năm.

Được rồi được rồi, tôi để mặc anh kéo tôi như vậy một lát, chờ đến khi anh chậm rãi buông lỏng tay ra thì tôi phát hiện ra anh thế nhưng trực tiếp ngủ mất rồi, tôi nhét anh vào trong chăn rồi đi ra phòng khách nấu nước.

Sau khi nấu xong thì tôi bưng vào gọi anh hai tiếng, phỏng chừng là ý thức anh vẫn còn mơ hồ, tôi bón cho anh ăn hai viên thuốc rồi lại nhét anh vào trong chăn để anh ngủ tiếp.

Sau khi đóng cửa lại tôi còn buồn bực người này bình thường chăm sóc mình thế nào đây, rõ ràng anh là một người rất tốt, sao lại ép buộc mình thành vậy.

Phần 2

Tôi ngồi trong phòng khách xem TV một lát, lại đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn, thậm chí còn mổ xong một con cá, định bụng lát nữa sẽ nấu cá kho đỏ*.

<tbody></tbody>
*红烧鱼

Xem thử công thức thì có vẻ trình tự tương đối đơn giản.

Xách một đống túi này nọ trở về, thấy đèn ở phòng khách sáng, có một người mặc một bộ áo ngủ màu bạc tĩnh tọa trên sô pha.

Tôi vừa vào cửa anh đã đứng dậy: "Em đến đây thật à, anh còn tưởng anh nằm mơ chứ." Anh đi tới nhận lấy gói to gói nhỏ của tôi rồi hỏi, "Mua cái gì?"

Tôi thò tay chỉnh lại quần áo của anh: "Thân thể cường tráng quá ta, vừa uống xong viên thuốc ngủ xong một giấc mà đã dám mặc có đúng một bộ áo ngủ đi ra phòng khách rồi, có khi còn triển lãm lõa thể được ấy chứ nhỉ Mạc Kiệt."

Anh cười cười, xin khoan dung: "Anh hiện tại vào phòng bọc chăn đi ra."

Chờ anh bọc xong áo khoác đi ra dựa ở cửa phòng bếp hỏi tôi: "Mua gì thế?" Anh nói, "Đói chết rồi."

Tôi trợn trắng mắt nhìn anh: "Phát sốt mà anh không biết à?" Tôi nói, "Thân thể không thoải mái mà anh không biết uống thuốc à?" Tôi lấy di động tra thực đơn trên Baidu, liếc xéo anh, "Đói bụng mà anh không biết nấu cơm à?"

Thấy anh buồn cực cười đi tới, kéo tôi từ sau lưng: "Anh nhớ em."

Tôi bĩu môi ra vẻ bất đắc dĩ: "Sao anh lại dính người như vậy chứ?"

Đầu anh cọ cọ sau lưng tôi.

Tôi bỏ vào nồi chút muối: "Lại bảo anh không biết làm nũng đi."

Anh nghiêng đầu từ trên vai tôi ra, cười khẽ hỏi: "Làm gì thế?"

Tôi nói: "Cá kho đỏ."

Anh chần chừ một lát: "Em biết làm à?"

Tôi rất chi là nghiêm túc: "Baidu là ra."

Anh thò tay tiếp nhận muôi của tôi, cười khẽ: "Anh so với Baidu còn tốt hơn."

Tôi buông lỏng tay rút khỏi trước người anh, nhẹ nhàng thỏa hiệp: "Được rồi, anh tới đi."

Anh mỉm cười, thò tay chỉ mặt mình: "Anh đây có thể được một nụ hôn hay không?"

Tôi xáp lại hôn anh một cái, sau khi tách ra thì chậc chậc miệng: "Dính người ghê."

Hắn cúi đầu cười, thò tay bỏ con cá mà tôi đã rửa sạch vào trong nồi, tiếng tanh tách vang lên.

Ừm, kĩ thuật nấu ăn của anh có tiến bộ rất lớn, ví dụ như con cá này, anh nấu có thể ngang ngửa với mẹ tôi rồi. Tôi lấy xương đầu cá ra, vô cùng được voi đòi tiên đề nghị với anh rằng: "Đề nghị anh sau này đi học một khóa nấu vịt quay."

Anh thả một miếng thịt cá đã tách bỏ xương vào bát tôi, đáp: "Được."

Tôi buồn cười, "Được cái gì, anh biết học ở đâu sao?"

Anh nói: "Baidu." Dừng một chút, nói tiếp: "Hoặc là mẹ em."

Tôi chống đầu nhìn anh: "Anh tốt quá." Tôi nói, "Yêu anh chết mất."

Anh hơi mím môi, đột nhiên lắc đầu cười, nhìn tôi: "Cảm ơn em đã thích."

Tôi cười, giơ tay ra sờ sờ đầu anh: "Gần đây cảm thấy anh càng ngày càng khả ái."

Anh nhìn tôi chăm chú, tôi có thể thấy rõ bóng hình mình bên trong đồng tử của anh.

Lúc đi ngủ tôi cùng anh nói chuyện phiếm trên giường, anh hỏi tôi bao giờ trở về, lúc nào đi làm.

Tôi nói ngày mai phải đi làm, mai về.

Anh  một tiếng, sau đó nói mấy ngày nữa qua thăm tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh: "Chạy tới chạy lui thế có phiền hay không?"

Anh nói: "Không đâu."

Tôi thò tay búng trán anh: "Hiện giờ em mới biết, anh ngoài miệng với suy nghĩ nhiều khi không giống nhau."

Anh thò tay giữ chặt lấy tay tôi: "Đúng thật là chạy đi chạy lại như thế rất phiền, thế nhưng nghĩ đến mục đích của nó thì lại không cảm thấy phiền nữa."

Tôi nói được rồi, anh lợi hại, ngày nào cũng sống lý trí như thế.

Anh ừ một tiếng.

Tôi nói hồi xưa anh đi học một mình cũng thế sao, bị bệnh cũng không biết tự chăm sóc bản thân.

Anh hàm hồ lên tiếng, thân thể hồi trẻ khỏe lắm cái gì cũng kháng được.

Tôi nói anh sắp đi qua ngưỡng ba mươi rồi sắp thành ông chú bốn mươi tuổi rồi.

Anh thoáng cười một cái, đột nhiên có chút cảm thán: "Không biết như thế nào mà đã ba mươi rồi, cứ như thể mới hôm qua thôi vẫn còn có hai mươi chứ."

Tôi nói anh chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng làm em lo lắng.

Anh cầm lấy tay tôi, đặt vào trong bàn tay mình thưởng thức một hồi, mãi sau mới thấy đồng ý.

Tôi nói anh có cái gì muốn nói với em sao?

Anh nói không có.

Tôi lại hỏi anh đang nghĩ đến chuyện sau này à?

Anh giương mắt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng.

Tôi cười: "Anh còn nói không có gì muốn nói với em."

Anh đáp: "Anh không biết phải nói như thế nào."

Tôi bảo anh tùy tiện nói ra đi, em có thể tự sắp xếp lại.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi: "Kỳ lắm, anh sống hơn ba mươi năm mà có đến gần hai mươi năm vượt qua một mình ."

Tôi nói .

Anh nói: "Một mình anh có thể tự chăm sóc mình thật tốt, hơn nữa còn có thể khiến cho cuộc sống của mình cực kỳ tốt."

Tôi cười phải phải anh lợi hại.

Anh nói: "Anh cảm thấy sống một mình cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì, chuyện gì anh cũng có thể chống đỡ được.

Tôi nói .

Anh cúi đầu lôi kéo tay tôi đặt trước ngực mình: "Nhưng ở bên em có vài năm, anh càng sống càng yếu đuối."

Tôi tỏ vẻ với anh: "Từ hình dung này hình như không quá tích cực nhỉ."

Nghe được anh bật cười, nói tiếp: "Anh với em ở bên nhau liền không để tâm đến chuyện mỗi người một phương." Anh nói, "Anh không nhớ được hồi xưa anh sống một mình thế nào, nằm ngủ cùng em trên cùng một cái giường quen rồi lúc ngủ một mình lại thấy sao giường lớn quá, sống cùng em trong cùng một gian phòng quen rồi đến lúc ở mình lại cảm thấy gian phòng này thật sự quá lạnh lùng, quá cô đơn." Anh nghiêng đầu nhìn về phía tôi, "Em khiến anh giống như không thể chịu nổi cuộc sống một thân một mình nữa."

Anh chớp mắt: "Nhưng rõ ràng suốt hai mươi năm đường đời đều là một mình anh tự đi." Anh nói, "Nhưng hiện giờ ngay cả sinh bệnh khó chịu anh cũng muốn em xuất hiện trước mặt anh ngay lập tức." Anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Hôn anh, ôm anh một cái, không thì cùng hít thở không khí bên trong căn phòng cùng anh thôi cũng được."

Anh lên án tôi: "Em khiến anh trở nên quá yếu đuối." Anh giơ tay tôi lên đặt trên môi mình rồi hôn hôn, "Khiến anh trở nên vô cùng thích...." Anh nghĩ, "Thích làm nũng."

Tôi cảm thấy rất buồn cười, lại gần ôm lấy anh, hôn mấy cái lên trên mặt anh, anh thò tay sờ sờ mặt tôi, nhìn tôi không chớp mắt: "Bởi vì em cho nên anh càng ngày càng lo lắng có một ngày nào đó không có em cùng đi vào giấc ngủ lúc về đêm, sáng ra không có em thức dậy cùng mình."

Anh nói: "Anh không muốn yêu xa."

Tôi sờ sờ đầu anh, đây là một đề nghị bốc đồng, dẫu có là tôi hay là anh, hơn ba mươi tuổi đầu, cuộc sống của tôi đã vào quỹ đạo không sai biệt lắm, hẳn là không thể có gợn sóng nào lớn đến nỗi khiến tôi phải thay đổi cả quỹ đạo cả đời mình dựng lên.

Công việc của anh rất tốt, như anh đã từng nói, đây là cuộc sống mà anh lựa chọn, anh từ lúc bắt đầu đã biết mình muốn sống cuộc sống như thế nào, anh không nên lệch khỏi con đường mà mình đang đi.

Anh ngửa đầu cọ cọ tay tôi, nhẹ giọng nói: "Vài năm nữa, anh chuẩn bị từ chức rồi sang bên em tìm việc, có được không?"

Tôi nói không cần trả giá nhiều như vậy vì tôi được không.

Anh nói đó là vì anh, anh nói nếu không có tôi ở bên cạnh anh nhất định sẽ không thể chăm sóc tốt bản thân mình, anh sẽ bị ho, bị đau đầu, bị cảm, bị sốt, hơn nữa còn biến thành một đứa trẻ không biết làm gì chỉ biết làm nũng vòi kẹo.

Anh nói anh sẽ bệnh chết nếu một ngày nào đó tôi quên liên hệ với anh.

Tôi thì chỉ cảm thấy, anh khiến tôi rất rất đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play