“Các cây trong viện đều được trồng từ hạt giống khi đó?” Tư Mã Phượng hỏi, “Ai nói cho ngươi biết độc tính của chúng? Vị tiên sinh kia tên là gì?”
“Hắn không nói cho ta biết tên của mình.” Trần Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, “A Kiệu dạy ta biết chữ, vị tiên sinh ấy để lại cho ta một ít trang giấy giải thích độc tính dược thảo, ta có thể xem hiểu. Trong viện ban đầu có Vân Thực, sau khi Lưu Tuấn Dũng chết, ta đã nhổ đi.”
Tống Bi Ngôn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
“Vân Thực cả cây có độc, người ăn phải nó sẽ bị kích thích và mất khống chế.” Y đè thấp thanh âm nói với Trì Dạ Bạch, “Lưu Tuấn Phúc đã lớn tuổi, ăn nhiều thứ này nên mới chết…Ta nói chính là sự thật, không hề lừa ngươi.”
Y bức thiết muốn nhận được khẳng định và tán thành của Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch cúi đầu nhìn y, gật gật đầu: “Ừm.”
Lúc này Tư Mã Phượng còn đang hỏi tỉ mỹ Trần Vân Nguyệt về dáng vẻ và quần áo của vị tiên sinh kia.
“Rất cao lớn, mặt trắng râu thưa, luôn cười.” Trần Vân Nguyệt cố gắng nhớ lại, “Mỗi lần hắn tới tìm ta đều là đêm khuya, chỉ đứng ở trong góc tối của viện, ta thật sự không thấy rõ. Trên cổ tay trái của hắn có đeo vòng tay bằng bạch ngọc, ta nhớ rõ nó.”
Tư Mã Phượng quay đầu lại nhìn Tống Bi Ngôn, chỉ thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, thần tình kinh ngạc.
Hắn cười cười, trong lòng nổi lên nghi vấn. Từ vẻ mặt của Tống Bi Ngôn, vị tiên sinh trong lời nói của Trần Vân Nguyệt chính là sư phụ của y. Người này giết người lột da, còn dùng nó làm đèn, có thể nói là quái vật thực sự. Tư Mã Phượng chỉ không hiểu, cha mình sao lại quen biết loại quái vật này, thậm chí còn xưng là “lão hữu”, thật sự khó hiểu.
“Lưu Tuấn Dũng thì sao?” Tư Mã Phượng hỏi, “Hắn do ngươi giết, hay vị tiên sinh kia giết?”
“…Là ta.” Trần Vân Nguyệt cúi đầu nói, “Ta nói với hắn ta thích vườn đào vào ban đêm, nguyện ý uống rượu với hắn trong vườn đào. Lưu Tuấn Dũng liền đi cùng ta. Hắn uống rượu ta chuẩn bị cho hắn, trong rượu ta bỏ thêm bột phấn của Phi Yến Thảo, Khổ Sâm và lá Hoàng Đỗ Quyên.”
Rốt cuộc nàng cũng phủi sạch bùn trên váy.
“Lưu Lão Cẩu cũng do ta giết.” Thanh âm của Trần Vân Nguyệt rất nhẹ, “Hắn lừa bán ta cho Lưu gia, trên đường không ngừng đánh chửi nhục mạ ta, nếu chẳng phải nghĩ rằng hoàng hoa khuê nữ có giá rất cao, chỉ e ta đã bị hắn làm nhục. Sau khi A Kiệu chết ta được gả cho hai người Lưu gia, đảo Thanh Bình đồn thổi, vừa dơ bẩn vừa ác độc. Nhưng ta vẫn rất vui mừng, nếu những người đó không nói ta vẫn có thể lấy chồng, chỉ sợ Lưu Lão Cẩu sẽ không mất cảnh giác, uống hết rượu của ta.”
Trần Vân Nguyệt vẫn cười như cũ: “Được thôi, vậy đền đi.”
Tư Mã Phượng: “Ngươi còn con gái.”
Trần Vân Nguyệt lắc đầu: “Không có ta càng tốt. Nó không quay lại đảo Thanh Bình, đi theo biểu tỷ của nó là được.”
Tư Mã Phượng không nói nữa. Trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, nhưng chút nghi hoặc đó không ngừng hướng về Trần Vân Nguyệt.
“Ngươi một lòng muốn chết, cho nên mới dùng thủ đoạn như vật giết Lưu Tuấn Dũng và Lưu Lão cẩu.” Suy nghĩ một lát hắn lần thứ hai mở miệng, “Ngươi hoàn toàn có thể dùng cách thức bí mật hơn để ra tay. Lưu Lão Cẩu đã uống rượu tẩm độc, khi ấy đã vô lực phản kháng, ngươi rõ ràng có thể trực tiếp xô hắn xuống sông Cẩm Y, nhưng ngươi lại bóp chết hắn. Ngươi không muốn che giấu, đã quyết tâm phải chết. Nơi Lưu Tuấn Dũng chết có treo đèn mặt người, loại hành vi này chúng ta gọi đó là dấu hiệu. Dấu hiệu đèn mặt người và thi thể, không liên quan trực tiếp đến việc giết người, nó xuất hiện ở hiện trường chứng tỏ một điều, hung thủ ngoại trừ giết người, còn cần dấu hiệu này để hoàn thành một mục đích khác, hơn nữa tầm quan trọng của mục đích này còn vượt qua cả việc giết người.”
Trần Vân Nguyệt lắng nghe thực sự nghiêm túc: “Cho nên ngay từ đầu ngươi căn bản không tin ta bị oan?”
Tư Mã Phượng: “Ta không tin bất cứ kẻ nào trong một vụ án giết người cả. Rất nhiều trường hợp án mạng không chỉ do một hung thủ hoàn thành, mà còn rất nhiều đồng loã hoặc cố ý hoặc vô tình.”
Hắn ngừng lại đôi chút, tiếp tục nói: “Nguyên nhân xuất hiện dấu hiệu có rất nhiều, thông thường nhất chính là để báo thù và nguyền rủa. Cách ngươi giết người không cao minh, nhưng ta chỉ tò mò vị tiên sinh kia đã dạy ngươi chế tạo công cụ giết người như thế nào.”
Ý cười trên mặt Trần Vân Nguyệt từ từ biến mất.
“Vị tuần bổ đại ca này.” Trong lời nói của nàng, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc thật lòng, “Nếu ta biết được nhiều hơn, ta nhất định sẽ nói với ngươi. Nhưng vị tiên sinh này rất thần bí. Ta biết hắn không phải người tốt, nhưng ta cảm kích những gì hắn làm. Tốt hay xấu đối với ta mà nói đã sớm không còn quan trọng nữa, so với việc bàn luận tốt hay xấu, chi bằng bàn luận xử trí kẻ ác này như thế nào mới dễ chịu hơn đó.”
Nàng đè thấp thanh âm, có phần dữ tợn.
“Tuần bổ đại ca, ngươi cho rằng Phách hoa tử lén lút quanh thành Bồng Dương, các đại nhân trong thành Bồng Dương không biết sao? Tuần bổ các ngươi, chẳng lẽ thật sự không biết sao? Ta gả cho Lưu Phong, lại gả cho Lưu Tuấn Phúc, người trên đảo Thanh Bình vừa cảm thấy ta đồi phong bại tục, vừa bàn luận chuyện ta dùng thủ đoạn câu dẫn nam nhân, lẽ nào bọn họ không biết rằng ta bị cưỡng ép sao? Nhưng bọn họ sẽ ra mặt vì ta sao? Ta không giết bọn họ, liệu các ngươi có truy ngược lại những chuyện bẩn thỉu trước đây hay không?”
Nàng cẩn thận phủi đi bụi trên chân.
“Ta không còn cách nào khác. Hận không thể chết đi, đám ác nhân ấy cũng chết hết đi mới tốt.”
Tư Mã Phượng yên lặng cầm đèn lên, đứng dậy.
“Xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói.
Trần Vân Nguyệt quả thực làm theo lời nàng nói, “đền mạng”.
Ngày hôm sau trên chiếc thuyền quay về thành Bồng Dương, nàng đeo chiếc gông nặng trịch, nhân lúc Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch không chú ý, xoay người nhảy xuống sông Úc Lan.
Khi đó thuyền nhỏ vừa rời khỏi đảo Thanh Bình, hai vị tuần bổ cùng Tư Mã Phượng, Trì Dạ Bạch chia ra canh giữ hai đầu, Trần Vân Nguyệt và Tống Bi Ngôn ngồi ở giữa thuyền. Thuyền nhỏ không có khoang thuyền, mưa phùn mang theo cánh hoa đào, lả tả bay tới. Trần Vân Nguyệt đã rửa sạch mặt, ngẩng đầu nhìn cánh hoa đào, cười cực kỳ dịu dàng. Nơi sông Cẩm Y và sông Úc Lan giao nhau nước sông chảy xiết, thân thuyền khẽ chao đảo. Trong nháy mắt khi mọi người bị phân tâm, Trần Vân Nguyệt đột nhiên nhào đến mép thuyền.
Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng phản ứng nhanh nhất, lập tức đuổi theo. Tống Bi Ngôn ngồi bên cạnh Trần Vân Nguyệt theo bản năng túm lấy nàng, ngược lại bị nàng lôi xuống sông, thậm chí còn uống vài ngụm nước. Y đành phải thả tay ra, chìm xuống. Trì Dạ Bạch nhảy xuống sông lôi y trở lại trên thuyền, khi quay đầu lại thì Tư Mã Phượng đã biến mất.
Hắn một câu cũng không nói, lặn xuống theo.
Trần Vân Nguyệt bị xích sắt trên tay chân và gông trên vai lôi kéo, vẫn luôn chìm xuống. Nơi hai con sông giao nhau nước chảy mạnh, lại cực kỳ đục, Trì Dạ Bạch trông thấy Tư Mã Phượng còn chìm sâu hơn so với mình, muốn túm lấy tay Trần Vân Nguyệt. Trần Vân Nguyệt rụt tay về, lắc đầu, từ miệng tuôn ra một chuỗi bọt khí.
Trì Dạ Bạch không hiểu nàng muốn nói gì, nhưng người hắn muốn cứu cũng không phải Trần Vân Nguyệt.
Kỹ năng bơi lội của Tư Mã Phượng không như hắn. Khi còn bé Tư Mã Phượng thường đến Ưng Bối Xá chơi, Trì Dạ Bạch và hắn cùng nhau xuống biển đào ốc câu tôm. Vì lúc ấy còn nhỏ, Trì Dạ Bạch không biết Tư Mã Phượng so với một người nghịch nước mà sống như hắn hoàn toàn khác, còn thường xuyên lôi kéo Tư Mã Phượng xuống biển bơi lội. Bơi trong sông và bơi trong biển không giống nhau, sau vài lần Tư Mã Phượng gặp nguy hiểm Trì Dạ Bạch không dám dẫn hắn ra biển nữa.
Hắn nín thở sâu một hơi bơi tới bên cạnh Tư Mã Phượng, duỗi tay túm lấy bả vai và dưới nách Tư Mã Phượng, không để ý tới sự phản kháng của hắn bơi lên mặt sông.
Trần Vân Nguyệt nhanh chóng biến mất tăm hơi, trong sông bốc lên bùn đất và đá vụn.
Tư Mã Phượng túm chặt lấy tay Trì Dạ Bạch, ngực bởi vì hít thở không thông mà cực kỳ đau đớn.
Hai người đồng thởi trồi lên khỏi mặt nước. Tư Mã Phượng phun nước trong miệng ra, thở hổn hển. Người hẵng còn váng vất, Trì Dạ Bạch túm lấy bả vai hắn, hung hăng siết chặt.
Trì Dạ Bạch hai mắt đều đỏ, là bị nước bẩn kích thích. Hắn đẩy Tư Mã Phượng ra, xoay người nhảy lên thuyền.
Người trên thuyền thấy hai người trồi lên, nhưng không thấy Trần Vân Nguyệt, hai mặt nhìn nhau. Hai vị tuần bổ buồn bực: phạm nhân đã chết, trở về lại phải tốn nước bọt giải thích.
Người chèo thuyền ném khăn cho bọn họ lau người, Tư Mã Phượng bò lại lên thuyền, tội nghiệp đứng bên cạnh Trì Dạ Bạch nhìn hắn. Trì Dạ Bạch ngồi ở mép thuyền thở dốc, dáng vẻ tức giận.
“Tình hình nhất thời cấp bách.” Tư Mã Phượng nhỏ giọng nói, “Chẳng phải ta không sao đấy ư? Ngươi đừng khóc.”
Trì Dạ Bạch tức giận đến mặt mũi trắng bệch: “Nói cái gì? Ai khóc?”
“Trước đây ngươi cứ nghĩ ta chết đuối dưới biển, khóc rất thảm, ta vẫn nhớ rõ.” Tư Mã Phượng thấy hắn phản ứng lại mình, vội vàng cười hì hì nói, “Sợ ngươi khóc, ta cũng không dám chết.”
Vừa dứt lời, cái khăn trong tay Trì Dạ Bạch bị xé rách.
Tư Mã Phượng: “…”
Tống Bi Ngôn ở một bên căng thẳng nhìn Trì Dạ Bạch: “…”
Tư Mã Phượng cầm lấy nửa cái khăn từ tay Trì Dạ Bạch, quay đầu nói với Tống Bi Ngôn: “Nhóc con, lại đây.”
Tống Bi Ngôn thầm nghĩ Trì đại ca không để ý tới ngươi ngươi lại tìm ta trêu chọc?! Nhưng y không phải Trì Dạ Bạch, không dám không để ý tới Tư Mã Phượng, đành phải nơm nớp lo sợ đi đến: “Vâng.”
Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch mang Tống Bi Ngôn trở về, một là Tống Bi Ngôn và sư phụ y Văn Huyền Chu có phần cổ quái, hai là Tư Mã Lương Nhân bảo hai người tới tìm Văn Huyền Chu, hiện tại Văn Huyền Chu đã mất, dẫn đồ đệ hắn trở về cũng coi như miễn cưỡng báo cáo kết quả nhiệm vụ.
“Trên chiếc vòng tay bạch ngọc bên tay trái của sư phụ ngươi, có phải có một sợi màu đen.” Tư Mã Phượng ngồi ở mép thuyền đối diện với Trì Dạ Bạch, nhìn chằm chằm Tống Bi Ngôn, “Cong cong uốn éo, trông như con rắn.”
Tống Bi Ngôn cực kỳ khó hiểu: “Đúng. Sao ngươi biết? Ngươi đã thấy ở đâu rồi à? Nhưng vòng tay của sư phụ ta trên đời chỉ có duy nhất một cái mà.”
Tư Mã Phượng: “Vậy đúng rồi. Cha ta nói đúng, ta quả thật từng gặp Văn Huyền Chu.”
Trì Dạ Bạch cũng dậy lên hứng thú, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Lúc ấy còn rất nhỏ.” Tư Mã Phượng bỏ cái khăn trên đầu xuống, sợi tóc ướt nước dán vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, “Tên khốn ấy đẩy ta xuống ao, ta suýt chút nữa chết đuối.”
Trì Dạ Bạch giật mình: “Chuyện xảy ra khi nào? Có bắt được không? Sao phải đẩy ngươi?”
Tư Mã Phượng nheo mắt nhìn hắn, lắc đầu: “Không bắt, hắn là khách của cha ta, đặc biệt mời về.”
“…Khách của nhà ngươi?” Trì Dạ Bạch gắng nhớ lại, “Chuyện xảy ra lúc ngươi mấy tuổi? Sao ta chưa từng gặp người nào như vậy?”
“Ngươi chưa gặp.” Dừng một lát Tư Mã Phượng lại nói thêm lần nữa, “Đừng nghĩ nữa, ngươi thật sự chưa gặp.”
-Nhân diện đăng (Hoàn)-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT