Ánh mắt của Tư Mã Phượng cực kỳ quái lạ, Tống Bi Ngôn không hiểu ra sao: “???”
“Các nàng còn nhắc tới một việc. Trong Lưu trạch không ai dùng loại hương sang quý như long não hương cả, Lưu Tuấn Dũng còn không có thói quen dùng hương. Không chỉ hắn, tất cả mọi người ở Lưu trạch đều không dùng hương.” Tư Mã Phượng nói, “Ngoại trừ Trần Vân Nguyệt.”
Trần Vân Nguyệt thích huân hương là chịu ảnh hưởng từ Lưu Kiệu. Lưu Kiệu khi đi học rất nho nhã, phòng ở và quần áo đều phải xông hương mộc, hoặc phơi dưới nắng, tất cả đều ấm áp thơm tho. Nhưng cho dù là Lưu Kiệu cũng tuyệt đối không dùng long não hương, một là quá trân quý, hai là hắn căn bản không có cơ hội tiếp xúc với loại ngự hương này.”
“Trên người Lưu Tuấn Dũng và Trần Vân Nguyệt đều có mùi của long não hương, nhưng hương này không tới từ Lưu Tuấn Dũng. Ta cho rằng khả năng lớn nhất chính là, Lưu Tuấn Dũng bị ám mùi từ Trần Vân Nguyệt.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Sao Trần Vân Nguyệt có thể tiếp xúc với long não hương?”
“Vụ án cống phẩm sáu năm trước bị cướp có sự xuất hiện của long não hương.” Trì Dạ Bạch nhắc nhở, “Hàng hoá trên xe bị cướp, chính là các loại hương liệu cực kỳ trân quý.”
Tư Mã Phượng gật gật đầu: “Ta nhớ rồi. Ban đầu người của Hình bộ còn tới tìm cha ta, hy vọng nhà ta ra tay giúp đỡ, nhưng đây là chuyện của triều đình, cha ta sợ bị liên luỵ, cuối cùng khéo léo từ chối.”
Tống Bi Ngôn nhìn Tư Mã Phượng, lại nhìn Trì Dạ Bạch, không lên tiếng.
“Nhóc con, ngươi nói sư phụ ngươi dạy ngươi cách nhận biết long não hương, cho nên sư phụ ngươi có thứ này?” Tư Mã Phượng cười hỏi hắn.
Tống Bi Ngôn cắn môi không đáp, cúi thấp đầu.
“Thú vị đây.” Tư Mã Phượng nhỏ giọng nói, “Đèn mặt người và long não hương, còn có sư phụ ngươi và thằng nhóc ngươi nữa.”
Hắn cầm lấy cổ tay của Tống Bi Ngôn kéo đi, Tống Bi Ngôn có chút sợ hãi, bắt đầu giãy dụa. Trì Dạ Bạch tiến lên tách hai người ra, đặt tay lên vai Tống Bi Ngôn đẩy y cùng đi. Tống Bi Ngôn không sợ Trì Dạ Bạch, trong lòng cảm thấy uất ức: “Sư phụ ta là người tốt…”
“Ừm.” Trì Dạ Bạch thuận miệng trả lời.
Tống Bi Ngôn biết hắn đáp cho có lệ, càng thêm khổ sở, yên lặng cúi đầu đi theo hai người.
Đi được nứa đường, Trì Dạ Bạch rốt cuộc không nhịn được, kéo kéo ống tay áo của Tư Mã Phượng: “Tư Mã, ban nãy ta trông thấy ngươi.”
Tư Mã Phượng lập tức hiểu hắn đang nhắc tới khi nào, nhướng mày, vui vẻ nói: “Ta thế nào? Mặc quần áo không?”
“…”Trì Dạ Bạch cơ hồ trợn trắng mắt, “Là ngươi khi còn nhỏ, trong tay còn cầm một ngọn đèn hoa sen.”
Tư Mã Phượng trở nên nghiêm túc: “Còn thấy được ai?”
“Chỉ có mình ngươi.”
“Vậy đúng rồi. Yên tâm đi.” Hắn nhẹ giọng cười nói. “Ngươi không nhìn lầm đâu, nơi đó quả thật chỉ có một mình ta.”
Tống Bi Ngôn không hiểu hai người đang nói chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt của Trì Dạ Bạch thả lỏng, bất an trong lòng cũng theo đó giảm bớt. Y hơi sợ Tư Mã Phượng, cũng sợ hãi những lời hai người nói với nhau, chung quy vẫn cảm thấy có chuyện gì đó mà y không biết, được che giấu cực kỳ cẩn thận. Đành bám sát theo sau Trì Dạ Bạch, hắn sẽ không hại mình. Tống Bi Ngôn nghĩ thầm.
Trong từ đường thắp đèn, hai tuần bổ đang ăn lạc dưới ánh đèn, trông thấy ba người liền vội vàng đứng dậy.
Trần Vân Nguyệt bị nhốt trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân mới chậm rãi ngẩng đầu. Vết thương trên vai nàng đã được Tống Bi Ngôn băng bó, trông thấy Tống Bi Ngôn cũng đến, liền nở một nụ cười không quá rõ ràng với y.
Tư Mã Phượng ngồn xổm trước mặt nàng, đặt ngọn đèn trong tay ở giữa hai người, ánh đèn hắt lên mặt nàng, có thể trông thấy những vết sẹo mờ. Trong phạm vi của ngọn đèn, tựa như chỉ còn hai người bọn họ. Hắn hỏi thẳng: “Ngươi giết chết Lưu Phong bằng cách nào?”
Trần Vân Nguyệt sửng sốt, ngước mắt lên nhìn, quét qua người Trì Dạ Bạch và Tống Bi Ngôn.
Trì Dạ Bạch vẻ mặt trầm ổn, Tống Bi Ngôn lại cau mày, chăm chú nhìn nàng.
“…Ta không giết hắn.” Trần Vân Nguyệt nhẹ giọng nói, “Đừng đổ oan cho ta.”
“Da trên đèn mặt người, là của Lưu Phong?” Tư Mã Phượng lại hỏi.
Ánh mắt của Trần Vân Nguyệt rốt cuộc tập trung trên mặt hắn.
“Da của một người hẳn không chỉ làm được hai chiếc đèn.” Tư Mã Phượng đè thấp thanh âm, “Còn một chiếc nữa ở đâu? Khi Lưu Tuấn Phúc chết cũng treo một cái à?”
Trần Vân Nguyệt lặng lẽ nắm chặt tay, càng cúi thấp đầu. Giày của nàng đã bị tháo ra, chân trần ngồi trên đất. Làn váy dính bùn, nàng kiên trì gạt đám bùn khô cứng trên váy xuống.
“Ai đưa long não hương cho ngươi?” Giọng nói của Tư Mã Phượng càng ngày càng nhỏ, từng lời như bị đè ép phát ra từ yếu hầu, “Ngươi có quen tiểu đại phu này không? Long não hương….lẽ nào là của y?”
“Không phải!” Trần Vân Nguyệt lớn tiếng cắt ngang lời hắn, “Ngươi, ngươi không được đổ oan cho người khác!”
“Ta không đổ oan cho ai cả.” Tư Mã Phượng ngữ khí nặng nề. “Có điều trên đời này đủ mọi hạng người, chung quy phải có mắt nhìn một chút.”
Trần Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Bi Ngôn: “Y không phải người xấu.”
“Đúng, y không phải, Lưu Phong phải” Tư Mã Phượng dịu dàng nói, “Trần Vân Nguyệt, Lưu Phong xấu xa như vậy, hắn đáng chết. Ngay cả đại ca mình mà hắn cũng hãm hại, hắn đáng chết.”
Nữ nhân ngồi trên đất bắt đầu phát run, khi ngẩng đầu lên khuôn mặt đẫm nước mắt: “Hắn đáng chết…Hắn đáng chết…”
Tống Bi Ngôn hoảng sợ, không kìm được lùi ra sau, nhưng bị Trì Dạ Bạch cản lại. Trì Dạ Bạch ý nói y đừng lên tiếng, chỉ nghe dưới ngọn đèn kia, Tư Mã Phượng còn đang nhỏ giọng hỏi, từ trong miệng Trần Vân Nguyệt đào ra được càng ngày càng nhiều câu chuyện.
Lưu Kiệu quả thật do Lưu Phong hãm hại. Hắn cho vào thuốc của Lưu Kiệu một số thứ, liên tục ăn trong một tháng, sau đó suy tim mà chết.
Trần Vân Nguyệt ban đầu không biết trong đó có ẩn tình, chỉ cho rằng mệnh của mình quả thật không tốt, không thể bảo vệ phu quân đến già. Nhưng sau đó không lâu Lưu Phong bắt đều tiếp cận và chiếm lấy nàng, rồi mới cực kỳ đắc ý nói ra âm mưu của mình. Lúc ấy đứa con của Trần Vân Nguyệt vẫn còn sống ở Lưu trạch, nàng căn bản không dám phản kháng, cho tới khi rời khỏi đảo Thanh Bình, rốt cuộc mới có cơ hội ra tay.
Nhưng Lưu Phong quả thật không do nàng giết. Nàng không đủ sức giết người, cũng không biết lột da.
“Trên đường bỗng nhiên ngất đi, đến lúc ta tỉnh lại hắn đã chết lâu rồi, da cũng không còn.” Trần Vân Nguyệt vẫn run nhè nhẹ, “Đèn mặt người….sau đó mới xuất hiện, ngay trong phòng ta.”
Khi ấy nàng đã trở về đảo Thanh Bình, bề ngoài khóc lóc thảm thiết đưa tang Lưu Phong, khi ở trong phòng lại cực kỳ vui vẻ thêu hoa, nghe thấy tiếng đập cửa thì đi ra ngoài, phát hiện trước cửa đặt hai ngọn đèn, có một người đang đứng trong viện.
“Là một tiên sinh nho nhã.” Trần Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, “Hắn cho ta một ít hạt giống bảo ta trồng trông sân, sau đó nói cho ta biết, khi người chết bị đèn này chiếu vào, hồn phách của người đó đời đời kiếp kiếp sẽ bị nhốt trong đèn, vĩnh viễn làm cô hồn dã quỷ, không được luân hồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT