Nguyên Trà Di ngồi trên ghế quý phi, tức giận ném thẳng chén trà xuống đất, hai má nàng ta đang được cung nữ chườm đá lạnh.
“Ả là cái thá gì mà có quyền tát ta chứ? Rồi một ngày, ả nhất định biết tay.”
Niên Tần ngồi bên dưới, nói: “Đức Phi tỷ tỷ chớ nóng giận. Chắc không lâu nữa đâu Hoàng Thượng sẽ sắc phong cho tỷ thôi. Nếu sắc phong nhanh chỉ sợ không hợp quy củ. Đến lúc tỷ tỷ lên làm Hoàng Hậu rồi, còn sợ gì ả ta nữa chứ?”
Duyên Phi ngồi phía đối diện Niên Tần: “Nhưng nàng ta thế lực không nhỏ, chỉ sợ không dễ dàng trừ khử.”
Đúng vậy, không ai là không nể mặt Mạc Tử Kỳ. Năm xưa nàng là bảo bối trên tay Thái Hậu cùng tiên đế, xuất thân nàng cho dù là con thị thiếp sinh ra nhưng vẫn là xuất thân từ Mạc gia, không thể coi khinh được. Sau lưng nàng ta là cả Mạc gia hậu thuẫn.
Nguyên Trà Di nhếch mép: “Vậy thì sao chứ? Gia gia ta không phải cũng là quan to của triều sao? Chờ đến lúc ta ngồi lên ngôi vị rồi, sẽ hậu thuẫn cho gia gia lên chức cao hơn. Rồi từ đó bắt đầu trừ khử nàng ta, còn sợ gì không thành chứ.”
Duyên Phi cùng Niên Tần đồng thanh: “Tỷ tỷ nói phải.”
oOo
Sáng hôm sau, Niên Tần Phạn Bình chạm mặt Hoàng Quý Phi Mạc Tử Kỳ bên hồ hoa sen.
Niên rất có quy củ, hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Quý Phi.”
Mạc Tử Kỳ hôm nay vận y phục màu xanh lam trang nhã, một tay nàng vịn vào A Hạ: “Bình thân.”
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Nàng vốn muốn đi tiếp thì bị Niên Tần giữ lại: “Tỷ tỷ thỉnh dừng bước.”
Mạc Tử Kỳ không thích gọi ai là tỷ tỷ, cũng không muốn xưng tỷ muội với mấy nữ nhân này, mặt điềm nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tỷ tỷ.” Niên Tần đi lên hai ba bước, mặt ngoảnh về phía một con thuyền: “Hôm nay trời khá đẹp, tỷ tỷ cùng ta đi dạo thuyền một chút chứ?”
Mạc Tử Kỳ sao có thể không nhìn ra nàng ta có mưu đồ? Nhưng nàng không ngại mấy chuyện này, gật đầu: “Cũng được.”
Rất nhanh, hai nàng đều lên thuyền.
Phạn Bình đứng phía đầu thuyền, ngoảnh mặt về phía sau nhìn nàng đang thản nhiên uống trà, cắn cắn môi rồi gọi: “Tỷ tỷ, tỷ ra phía đầu thuyền chỗ muội mà xem, ở đây nhìn rất rõ cảnh.”
Nếu nàng ta chỉ ngồi một chỗ uống trà, kế của nàng sao thành chứ?
Phạn Bình cũng chỉ là tiểu cô nương 16 tuổi, kế sách nghĩ ra cũng quá đơn giản. Nàng nhẹ nhàng uống hết ngụm trà: “Niên Tần cứ thưởng cảnh trên đó. Cái hồ này năm xưa ta cùng với tiên đế và Hoàng Thượng đã đi xem chán ngắt rồi. Hơn nữa ta thấy con thuyền của Niên Tần kích cỡ hơi nhỏ, sợ mình bước lên đó lại làm lật thuyền.”
Phạn Bình hai tay nắm lại. Quả nhiên là người không thể coi khinh, đã nhìn thấu kế sách của nàng.
Được, đã vậy thì đổi sang kế hoạch B.
Niên Tần không đứng đó nữa, uyển chuyển đi về phía Mạc Tử Kỳ, nàng ta chưa kịp thốt câu gì thì thấy Mạc Tử Kỳ đột nhiên ngất.
Chuyện này không nằm trong dự tính của Phạn Bình, nàng ta hoảng sợ kêu lên: “Á”
Chết rồi, trên thuyền chỉ có mình nàng.
Tuy ả ta không được ân sủng nhưng con trai lại là Thái Tử, chống lưng đằng sau là Mạc gia. Hoàng Thượng lại không thể không nể mặt Mạc gia, nên cho dù nàng ta có giả vờ, nhất định Hoàng Thượng sẽ cho nàng vào lãnh cung…
Thuyền đáp vào bờ, A Hạ đang đứng nhìn thấy chủ tử nhà mình nằm gục bên bàn trà, không khỏi kinh sợ, vội vàng chạy xuống: “Nương nương, nương nương…”
“Mau gọi thái y.”
“Gọi thái y nhanh lên.”
“Nương nương, người làm sao vậy?”
Một mảnh hỗn độn hiện ra.
Mạc Tử Kỳ không phải là giả vờ ngất, mà là nàng thực sự ngất
Nàng nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh tai mình, Mạc Tử Kỳ mở mắt.
Nàng nhìn thấy nàng đang đứng dưới một tòa cao ốc chọc trời, những tiếng tít tít không ngừng vang lên, rồi tiếng còi huýt của cảnh sát giao thông, rồi tiếng quảng cáo, rồi tiếng nhạc Pop xập xình tạo nên thứ âm thanh hỗn loạn truyền vào tai nàng.
Không thể nào, đây là thế kỉ 21.
Mạc Tử Kỳ quay người lại, nàng trừng mắt khi thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang chạy vội trên đường. Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ bẻ hẳn hoi, quần jeans xanh tôn lên đôi chân dài, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu cà phê. Và cô ấy nhìn rất giống nàng.
Dường như rất vội vàng, cô ấy lướt qua người nàng. Nàng sững người, làm sao cô ấy xuyên qua được? Hồn ma? Nàng là hồn ma?
Lại nhìn theo hướng cô gái ấy chạy. Cô ấy đã dừng lại, đưa bàn tay vuốt tóc vào sau mang tai. Rồi chờ đến đèn xanh, vội vàng chạy sang đường.
“ĐỪNG CHẠY.”
Mạc Tử Kỳ muốn gào lớn như vậy nhưng nàng phát hiện mình không thể phát ra âm thanh. Rồi tiếng “Rầm” chói tai vang lên. Cô gái giống nàng đã bị tai nạn giao thông.
Nàng ngã quỵ xuống, một tay ôm lấy bên đầu. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào vũng máu, rồi tiếng hò hét gọi xe cấp cứu không ngừng vang vọng bên tai. Mạc Tử Kỳ lại thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT