Hoàng Quý Phi đột ngột bị ngất đến giờ vẫn chưa tỉnh, Đức Phi, Duyên Phi, Dương Phi, Niên Tần, Kính Tần,…hầu hết mọi phi tử của Ân Mạc Thần đều tập trung tại đại điện Mạc Hi Cung. Thái y ra vào không ngớt, cung nữ cùng thái giám đi qua đi lại liên tục. Giữa lúc này, Hoàng Thượng tới.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Sau tiếng hô lớn của Từ công công, tất cả mọi người trong đại điện đều quỳ xuống hành lễ.
“Bình thân.Hoàng Quý Phi sao rồi?” Ân Mạc Thần vừa vào đã vội hỏi han tình hình.
Sự quan tâm này của hắn khiến tất cả phi tần đều ghen tỵ.
Lưu thái y – Thái y giỏi nhất của Thái y viện đại diện cho tất cả thái y tâu: “Bẩm Hoàng Thượng, thân thể nương nương khá yếu, lại bị say nắng nên mới ngất. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục, không có gì đáng lo ngại cả ạ.”
Ân Mạc Thần lãnh đạm “Ừ.” một tiếng rồi liếc mắt tới tất cả phi tần đang có mặt, hắn trầm giọng: “Hoàng Quý Phi không sao, các nàng giải tán đi. Tập trung ở đây đông đúc thế này người khác làm sao có thể tịnh dưỡng được.”
“Dạ. Thần thiếp cáo lui.”
oOo
Ra khỏi đại điện nhưng không phải là đã hết chuyện. Kim Phi đi bên cạnh Đức Phi, chép chép miệng: “Đúng là yếu ớt.”
Duyên Phi nhìn Kim Phi, thấy Nguyên Trà Di không đáp lời liền nói: “Yếu ớt nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng Thượng vừa vào mà đã hỏi han tình hình cô ta thì biết.”
Niên Tần đi sau hai vị phi, nói xen vào, giọng điệu mỉa mai: “Người ta có cả đại gia tộc chống lưng kia mà.”
Kính Tần đi bên cạnh Niên Tần, học giọng điệu mỉa mai đó nói: “Vậy thì sao chứ? Nhìn Hoàng Thượng mở miệng một câu Hoàng Quý Phi, hai câu Hoàng Quý Phi là biết không được ân sủng rồi. Nào có như Di tỷ, lúc nào cũng được gọi Di Nhi.”
Dương Phi cũng nhếch mép: “Đúng vậy. Cô ta là Hoàng Quý Phi thì sao chứ, chưa từng thấy Hoàng Thượng gọi cô ta thân mật như vậy. Đến ta tuy chỉ mới được thị tẩm 2 lần nhưng ít nhất Hoàng Thượng cũng từng gọi ta là Hiên Hiên một lần.”
Nguyên Trà Di vô vàn ngạo mạn, cũng tham gia vào, tiếp tục bọn họ cùng mỉa mai Mạc Tử Kỳ: “Rõ ràng là chính phi mà còn không được lên Hoàng Hậu đủ thấy Hoàng Thượng ghét cô ta tận xương tận tủy mới có thể đi trái nguyên lý như vậy.”
Duyên Phi nghe thế, nở nụ cười nịnh nọt với Nguyên Trà Di: “Còn Di tỷ thì được thánh thượng vô cùng yêu quý, coi như trân bảo trong tay nga~ Tuy chỉ là Đức Phi mà lại ở Phượng Hà Cung, Hoàng Thượng thực yêu quý tỷ a~”
Dương Phi cũng góp phần nịnh hót: “Đúng thế. Duyên muội nói rất chuẩn. Cho dù cô ta có gia thế thì sao chứ, cũng đâu phải sủng phi của Hoàng Thượng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT