Xe nhanh chóng tới địa điểm buổi đấu giá. Địa điểm là một khu nhà cổ, xây dựng theo phong cách phương tây, khép tín thuộc tư nhân. Tử Vĩ nghiêng đầu nhìn tòa nhà, khẽ cảm khái.
- Đấu giá ở nhà riêng sao? Lần đầu tiên thấy đấy.
Tử Thiên liền bật cười giải thích.
- Chuyện xấu phải làm trong bóng tối, đương nhiên phải chọn nơi ít thu hút rồi.
- Chuyện xấu?
Tử Vĩ lập tức trở nên hào hứng. Xem ra thứ mà Tử Thiên và Giả Nghi muốn đều không tầm thường, An Phong còn đại diện quân đội tới xem xét tình hình cơ mà. Tử Vĩ khẽ mỉm cười sau đó đi theo Tử Thiên vào trong.
Đại sảnh của tòa nhà rất rộng, mấy trăm người đứng ở đây cũng không thấy ngột ngạt. Ánh đèn dịu nhẹ, nhàn nhạt phủ lên mọi thứ mang cảm giác vô cùng dễ chịu. Ngoài cửa có mấy người phục vụ ăn mặc lịch sự, khi thấy họ bước vào liền bước tới cúi người cung kính đáp:
- Kính chào Mạc gia, Giả gia, tôi dẫn các vị lên lầu.
Hai người khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm gật đầu. Tới phòng chỉ định, Tử Vĩ liền ngồi cạnh Tử Thiên. Căn phòng này không khép kín mà được bao bọc bằng rèm, Tử Vĩ liếc mắt nhìn quanh cảm thán một tiếng. Đúng là biết cách tiêu tiền. Tử Vĩ đưa mắt nhìn xuống dưới sảnh, từng nhóm từng nhóm đi qua đi lại, cô cũng nhìn thấy rất nhiều người quen. Trước đây từng làm ăn qua, cũng may cô hóa trang rồi, nghĩ rồi cô nhàn nhạt lên tiếng.
- Rốt cuộc các anh muốn mua thứ gì vậy?
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Giả Nghi không do dự lên tiếng đáp:
- Thư mời tham dự buổi đấu giá đầu tư dự án Met.
Nghe thấy tên dự án quen thuộc hiện lên trong đầu Tử Vĩ, cô không khỏi cười lạnh.
- Xem ra lão Vương ôm được gốc cây cổ thụ rồi, dự án cũng đi tới bước tìm người đầu tư rồi cơ đấy?
Giả Nghi không ngờ cô cũng biết liền có chút sửng sốt:
- Cô cũng biết dự án này à?
- Dự án này là của bố mẹ tôi nghiên cứu, sao tôi lại có thể không biết? Đáng tiếc sắp hoàn thành thì bị cướp mất.
Trầm ngâm hồi lâu Giả Nghi tiếp tục lên tiếng:
- Vậy... lão Vương đầu bị úng nước rồi sao? Có cô biết rõ về dự án như vậy sao không giữ lại để cô nghiên cứu tiếp tục dự án đó chứ?
Tử Vĩ liếc mắt khinh bỉ nhìn Giả Nghi:
- Anh trông chờ gì vào đứa trẻ con khi ấy. Vả lại ông ta ép tôi làm thì tôi phải làm sao, đến giữ tôi ở lại trong tổ chức đấy còn không nổi.
Tử Vĩ đã nói tới nước này, Giả Nghi cũng không biết nói gì nữa. Thời gian từng phút trôi qua, mười phút nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Tử Vĩ uể oải dựa người vào Tử Thiên rút điện thoại ra chơi điện tử, đôi chân dài miên man gác lên bàn, thư thái giống như con mèo đang sưởi nắng. Tử Thiên thấy vậy cũng nghiêng người để cô dựa vào mình dễ chịu hơn.
Giả Nghi thấy vậy lòng không khỏi làu bàu... đúng là chọc mù mắt chó, không coi ai ra gì nữa rồi. Nhưng có bực bội thế nào đi nữa vẫn phải lặng lẽ nhìn hai kẻ trước mặt khoe ân ái.
Ăn thức ăn chó đủ no thì cuộc đấu giá đã bắt đầu.
Tử Vĩ hờ hững nhìn cảnh tượng bên ngoài rèm châu. Có thể nói buổi đấu giá này không tầm thường, vật đấu giá đều vô cùng thú vị, phi pháp hay tâm linh gì đó đều có.
Thời gian trôi qua, chớp mắt hội đấu giá đã đi đến phần sau cùng. Tử Vĩ ăn không ngồi rồi, nhẩm tính giá tiền của hội đấu giá này đã lên đến hơn chục số không, không khỏi chép miệng.
- Chặc chặc, lợi nhuận kếch xù à? Cái hội này cũng thật biết làm ăn.
Giả Nghi cũng nhàn nhã không kém, nhấp một ngụm rượu lên tiếng.
- Con số nhỏ này đã là gì, người đàn ông của cô còn giàu gấp ngàn lần kìa. Khi nào rảnh cô lấy bừa một cái thẻ ngân hàng trong ví hắn đếm mòn con mắt chưa hết số không đâu.