Trong ngôi biệt thự mang phong cách rực rỡ, một ông lão cao tuổi nhưng tinh thần tràn đầy năng lượng, đầu đội nón lá, xắn ống quần chăm sóc hoa cỏ như những đứa con xinh đẹp. Bên cạnh người hậu cung kính, dâng điện thoại lên.
- Lão gia, Tôn quản gia gọi điện tới ạ.
Ông lão từ tốn tháo chiếc găng tay vải, nhận lấy điện thoại.
- Có chuyện gì vậy?
- Lão gia, hai ngày nay thiếu gia đều không đến công ty.
Có vẻ ông lão như phát hiện ra điều gì, vui vẻ nói:
- Nó ở cùng cô bé kia sao?
Ông lão dừng động tác tay lại, đặt dụng cụ lên cỏ, ngồi thẳng người bê nước uống.
- Dạ, phải.
Ông lão uống một hớp nghe xong câu trả lời liền mang theo một nụ cười mãn nguyện, hỏi:
- Lão Tôn, ông có cảm thấy Tiểu Thiên nhà ta sắp có chuyện tốt rồi không?
Bên kia điện thoại cũng không nén nổi vui mừng.
- Lão gia, ngài yên tâm. Tôi thấy đại thiếu gia thực sự thích tiểu thư Tử Vỹ đấy ạ.
Cái tính chán ghét phụ nữ của thiếu gia chưa phải ông chưa từng thấy, giờ thấy có phụ nữ tới gần làm ông không giấu nổi sự phấn chấn. Ông còn tưởng rằng thiếu gia sẽ sống một mình cô đơn cả đời.
- Thật muốn xem tiểu thiếu phu nhân tương lai nhà ta thế nào nha.
Tôn quản gia dương dương tự đắc nói.
- Tiểu thư là một người rất ưu tú, rất xứng đôi với đại thiếu gia. Trong mắt Tiểu Thư không thấy vẻ đa tình, không có hư vinh chỉ thấy sự kiên cường, vô tư, chân thành. Nên thiếu gia nhà mình chắc chắn gặp được tri kỷ rồi, ngài không cần lo lắng nữa.
Nghe tới đây ông lão đột nhiên lo lắng nói:
- Lão Tôn, với tính tình Tiểu Thiên rất dễ dọa người ta chạy mất. Ông nhớ giúp nó nói đỡ vài câu, mà thôi để tôi đi dạy cho thằng nhóc mới được.
Cúp điện thoại lão Tôn khẽ cười đôn hậu, cuối cùng Mạc gia cũng có hương vị gia đình rồi.
Ông lão không đợi thêm nổi giây phút nào nữa nhanh chóng bấm một hàng số gọi điện.
- Ông nội, có chuyện gì vậy?
- Tiểu Thiên, Tử Vĩ có đang ở cạnh cháu không?
Thiên vừa mới tỉnh ngủ do chuông điện thoại đánh thức, thấy người gọi là ông nội thì chậm chạp nhấn nút nghe, một tay vẫn còn ôm Tử Vĩ vào lòng vỗ về. Đối với người ông nội này, Tử Thiên vẫn còn cảm thấy có chút tình thân.
- Ông nội có chuyện gì cứ nói thẳng?
Nhiều năm như vậy ông đã sớm quen với sự lạnh nhạt của Tử Thiên, Mạc Lăng tự an ủi tâm hồn suýt tổn thương của mình, lại sâu sắc nói.
- Tiểu Thiên thích con bé thì phải đối xử tốt với nó, phải yêu thương. Nhớ, phụ nữ là để cưng chiều.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói mang theo sự ngờ vực:
Lão Tôn lại nói gì với nội rồi?
Người ông nội này của anh bát quái quá rồi. Ông lão hít một hơi thao thao bất tuyệt.
- Ách, thực ra ta chỉ hàn huyên với nhau chút thôi. À con bé rất tốt, rất tốt cháu nhớ giữ chặt vào, phải nhường nhịn cưng chiều. Biết chưa? Thôi ông nhiều việc quá. Thế nhé.
Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, nghe tiếng tút tút tút Tử Thiên ném điện thoại sang một bên, cúi xuống hôn lên trán tự Vỹ nhỏ giọng đánh thức.
- Dậy thôi, sắp chiều rồi.
Im lặng, phải công nhận công việc nan giải nhất cuộc đời anh là gọi Tử Vỹ dậy. Một khi cô đã ngủ sâu thì có cho dội bốn tầng bom cô cũng không dậy nổi. Tử thiên thấy Tử Vĩ nhíu mày biết cô đã tỉnh, lòng anh xẹt một nụ cười đưa tay nhéo nhẹ lên mặt cô.
- Mở mắt ra.
Tên tư bản chết tiệt hại cô suốt cả đêm vừa mới cho cô yên tĩnh một chút, giờ lại quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của cô, Tử Vỹ mắng thầm... Nếu không phải bây giờ tay chân cô vô lực, nhất định sẽ đạp anh xuống giường.
- Anh cho em 5 giây. Nếu em không dậy chúng ta cùng tiếp tục chuyện tối qua.
Con mẹ nó, đùa à. Hiện tại cô yếu như thế, để anh làm thêm lần nữa có phải sẽ chết luôn không? Tử Vỹ mở tròn hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xa của Tử Thiên.
- Kiếp trước tôi đã tạo ra cái nghiệt gì vậy trời?
Tử Thiên nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Là kiếp trước em cứu được cả thế giới lên giờ mới gặp được anh chứ.
Tử Vĩ bất lực kêu gào. Ông trời, đánh chết tôi đi.
~~~~~~
8:30 trụ sở chính Mạc gia...
Đám Tư Thuần đứng xúm lại một góc nhìn cặp tình nhân đang ân ân ái ái kia mà muốn nổ cả mắt, đầu không ngừng xì khói. Lão đại có mùa xuân là chuyện tốt nhưng có cần phải ngược cẩu như vậy không? Tính từ giây phút boss bước chân vào trụ sở, ở khắp nơi đã nhuộm màu hồng cả rồi. Hai mươi năm đi theo lão đại, có lần nào thấy bosss cười nhiều tới độ này đâu, dịu dàng tới mức phi thực tế. Bốn vị cẩu cứ thế mà là khóc trong lòng, chả lẽ lại ôm nhau cho bớt cô đơn.
Tử Vĩ gối đầu lên đùi Tử Thiên nhàn nhã lấy giấy gấp hết thứ này đến thứ nọ, được một lúc chán chán lại lôi tay tử Thiên ra nghịch. Nhìn hành động trẻ con của cô, anh không nhịn nổi mỉm cười, nuông chiều để mặc cô nghịch. Thực ra hình thức sống chung của hai người này rất đơn giản, ai làm việc của người nấy, không cần nói chuyện, hành động duy nhất liên quan tới nhau chính là Tử Thiên vuốt tóc tử Vỹ, Tử Vỹ nghịch tay Tử Thiên vậy mà lại khiến người ta cảm thấy ấm áp đến lạ.
Đang trong lúc không biết làm thế nào để kết thúc show ân ái kia thì bên ngoài lại lanh lảnh tiếng của tên Giả Nghi. Nghe cái giọng là biết có chuyện bát quái.
- Mạc... Tử Thiên, có chuyện cậu nhất định phải nghe tôi nói. Cậu biết tôi tìm thấy cái gì không? Cái cô Tử Vỹ ấy,... cái cô ấy...
GIả Nghi phi vào thấy một cục bốn người to đùng, đứng một góc thì nghi hoặc. Suýt thì quên luôn chuyện định nói, lại còn thấy bốn tên kia nháy mắt ra hiệu với mình thì càng kỳ quặc hơn còn tưởng bọn họ ra hiệu mau nói chuyện này ra. Giả Nghi giơ tay ra hiệu đã hiểu, phục hồi tinh thần hóng hớt, hớt ha hớt hải nói:
- Giờ này cậu còn ngồi đây xem tài liệu được à? Cậu có biết người phụ nữ của cậu ở nước ngoài đã đá biết bao nhiêu thằng đàn ông không? bạn trai cũ trải rộng khắp thiên hạ ấy, đã thế còn toàn kiểu máu mặt. Lúc tôi nhìn cái danh sách mà còn choáng luôn ý. Đến tôi cũng không làm được như vậy đâu. Vì Tử Vĩ nằm, nên bị sofa che khuất Giả Nghi không biết cô cũng ở đây tên nãy giờ vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Nghe Giả Nghi nói xong mặt Tử Vỹ đã đen kịt một mảng, lén ngẩng đầu nhìn Tử Thiên dùng con mắt vô tội: "em không có lỗi là em có lý do mà." Tử Thiên như hiểu cô muốn nói gì nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô: "Anh tin nổi không?" Tử Vĩ lập tức ngồi bật dậy, dùng con mắt hình viên đạn bắn về Giả Nghi.
Giả Nghi đang cao hứng đột nhiên thấy một cô gái nhổm dạy lườm anh thì giật hết cả mình.
- Cô... cô... cô... Sao cô cũng ở đây?
Tử Vĩ lập tức trừng mắt với Giả Nghi. Tên chết tiệt, dám li gián cô với anh yêu.
- Sao tôi không được ở đây? Tôi mà không ở đây sao có thể biết được anh đi tiêm nhiễm cái gì vào đầu anh yêu của tôi chứ.
Ôi mà nó bốn người nào đó đầu trải dài hắc tuyến, còn 'anh yêu' nữa chứ nãy giờ bọn họ bị nhồi thức ăn cho chó còn chưa đủ sao? Tử Thiên nghe Tử Vĩ gọi anh như vậy thì vui vẻ trong lòng, cưng chiều ôm cô ngồi lên đùi mình, hôn nhẹ lên môi cô. Tử Vĩ ôm cổ Tử Thiên cọ cọ vào trán anh,nhỏ giọng nói:
- Em thề là giờ em chỉ yêu anh thôi.
Tử Thiên vuốt tóc cô, nghe cô nói không kìm được mỉm cười. Sau khi cô tỉnh dậy thì có một sở thích là làm nũng với anh, tuy có chút kỳ quái. Nhưng không sao, anh thích. Vì là cô lên rất đáng yêu.
- Ừ, anh biết rồi mà.
Giả Nghi ôm ngực. Ôi cái cảm giác này hình như vừa rồi vô thức bị tổng thức ăn cho chó thì phải, vẻ mặt không thể tin được. Bốn người kia vui vẻ, hào hứng đón nhận thêm một người cùng hoàn cảnh. Thi nhau ra an ủi một tâm hồn nhỏ bé cũng vừa mới trọng thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT