Không tiếp tục tu luyện, Hoa Phong lập tức rời khỏi huyệt động, hắn một đường đi thẳng, mục tiêu là Tiết Mộc Sâm Lâm.Sỡ dĩ hắn quay trở lại Tiết Mộc Sâm Lâm, là bởi vì muốn xâm nhập vào khu vực cấm địa trung tâm.Mặc dù nơi này truyền ra khí tức nguy hiểm, nhưng nguy hiểm luôn đi đôi với kỳ ngộ.Hoa Phong mơ hồ cảm nhận, ở trong cái gọi là cấm địa, có một đại kỳ ngộ.
Nếu không kịp thời nắm bắt sẽ lập tức biến mất.Do muốn nhanh chóng tiến vào trung tâm, cho nên hắn tận lực né tránh các đoàn đội thám hiểm, để không vướng vào phiền phức không đáng có.Phải mất ba ngày, hắn mới đến được nơi cần đến.Trước mặt Hoa Phong lúc này, là một tấm bia đá, bia đá cao chừng nửa thước, rộng độ ba mươi phân.Trên bia đá có ghi ngắn gọn vài chữ.“Cấm địa sâm lâm, tu vi dưới Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, vào là chết”Chỉ vài chữ không bắt mắt, nhưng đủ để chấn nhiếp mọi đoàn thám hiểm tại Tiết Mộc Sâm Lâm.Hơi nhìn về phía trước, Hoa Phong khẽ nhíu mày.
Chỉ cần bước qua bia đá, là chính thức đặt chân vào cấm địa.Thế nhưng, hắn không nghĩ tới, còn chưa tiến vào, đã từ bên trong cảm nhận đi ra nguy hiểm nồng đậm.Cảm giác ngưng thực và có lực uy hiếp hơn lần trước đi cùng Vương Thiên Ngân rất nhiều.Về phần tia kỳ ngộ, lại biến mất như chưa từng xuất hiện.Bất quá đã đi đến đây, không lý nào lại bỏ về, suy nghĩ một chút, Hoa Phong cắn răng đạp bước.HôNgay khi vừa đặt chân lên vùng đất cấm địa, cảm giác nguy hiểm lập tức biến thành một cỗ nguy cơ đáng sợ.Có gắng hít vào một hơi thật sâu, áp chế toàn bộ ý chí thối lui, hắn tiếp tục đi.Toàn bộ không gian đâu đâu cũng là nguy cơ, cho nên Hoa Phong di chuyển rất chậm, vừa đi vừa triển khai thần thức, quan sát vài ba dặm xung quanh, để nếu gặp nguy hiểm, còn kịp thời phòng bị.Do sợ kinh động yêu thú, cho nên hắn không dám vọng động triển khai thần thức đi quá xa.Hoa Phong chỉ dám đưa thần thức ra hai ba dặm, cho nên hắn không nhìn thấy một tồn tại khủng bố cách hắn năm dặm.Nhưng hắn không trông thấy đối phương, không có nghĩa là đối phương không thấy hắn.XìXìThứ khủng bố kia sau khi đánh hơi được Hoa Phong, liền là một trận tức giận, không ngờ một nhân loại nhỏ yếu, dám tiến vào địa bàn của chúng.HôMột trận cuồng phong bất ngờ thổi quét mà qua, mang theo khí tức khát máu lành lạnh, thổi quét lên người Hoa Phong.Cảm thấy cuồng phong bất thường, hắn lập tức dừng lại.Hơi quan quan sát một chút hắn lại tiếp tục đi.
Tuy nhiên chưa kịp nhấc chân, sắc mặt lập tức đại biến, miệng há hốc kinh hãi.- Ô mẹ! Chạy!Không do dự hắn lập tức bỏ chạy.Bởi vì xuất hiện trong phạm vi thần thức của hắn, là một bầy ong.Con nào con nấy to hơn con ngỗng, số lượng lên đến vài chục vạn con.
Đáng sợ ở chỗ chúng toàn bộ là yêu thú cấp ba đỉnh.Đối diện mấy chục vạn yêu thú cấp ba đỉnh, Hoa Phong nội tâm không thể nổi lên một chút chiến ý nào.
Bỏ chạy là thứ duy nhất có thể thực hiện.- Chết tiệt!Thế nhưng bỏ chạy cũng là một điều gì đó hết sức xa xỉ, bởi vì tốc độ bầy ong, nhanh hơn tốc độ của hắn cả chục lần có dư.Chửi ầm một trận, Hoa Phong lập tức chui xuống đất, ý đồ độn thổ chạy trốn, có như vậy mới cơ may thoát thân.ChiChiTránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa chui xuống đất chưa đi được bao xa, hắn lại gặp phải thứ đáng sợ không kém bầy ong chút nào.Đó chính là kiến khổng lồ, yêu thú cấp ba đỉnh.Sỡ dĩ gọi là kiến khổng lồ, bởi vì con nào con nấy to như một con chó, toàn thân đen thui, hai răng nanh sắc bén còn hơn bảo khí.Kiến khổng lồ số lượng cũng là vô cùng tận, khu vực chúng trú ngụ cỡ vài ngàn dặm, hơn nữa tốc độ đào đất của chúng, cũng khiến Hoa Phong líu lưỡi.Không còn cách nào khác, hắn buộc phải chui lên mặt đất.
Thuấn di chạy trối chết.Hơn nửa canh giờ thuấn di, Hoa Phong đã thành công cắt đuôi bầy ong và đàn kiến khủng bố.Tuy nhiên niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Chưa kịp thở dốc, hắn liền đối mặt với bầy đàn yêu thú khác, cũng là khủng bố không kém, nhưng số lượng lại ít hơn rất nhiều, chỉ vài trăm con.Yêu thú mà hắn đối mặt là một đàn chó lửa, cấp ba đỉnh.Chó lửa toàn thân đỏ như lửa, nói là chó nhưng kích thước còn to hơn con voi, răng nanh trên dưới, dài cả thước, móng vuốt sắc bén còn hơn bảo khí địa cấp, toàn thân khí tức phát ra cực kỳ đáng sợ.- Khốn kiếp!Hoa Phong mặt đen lại, chửi ầm lên, hắn không thể tiếp tục lại chạy, bởi vì đã bị vao vây.Bị vài trăm yêu thú cấp ba bao vây, đối với bất kỳ võ giả Thiên Địa cảnh nào thậm chí Sơn Hà cảnh cấp thấp cũng là một trận khiếp vía.Cho dù là Hoa Phong, cũng là mười phần ngưng trọng.Cấm địa không hổ danh là cấm địa, vô cùng nguy hiểm.Grừ..Mấy trăm chó lửa hướng Hoa Phong một trận gầm gừ, tỏ vẻ tức giận.Chúng không ngờ một nhân loại nhỏ yếu, lại dám xâm nhập lãnh địa của mình.Đã vậy còn vênh váo không xem ai ra gì, đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.- Mấy con chó mà thôi!Hoa Phong lạnh nhạt nhếch miệng.Vài chục vạn con ong lẫn vài chục vạn con kiến, hắn không thể đối phó, nhưng vài trăm con chó, chưa hẳn là không thể chiến một trận.Ngao.....ô!Bị Hoa Phong gọi là chó, bầy đàn chó lửa đồng thanh tru lên đầy phẫn nộ.Âm thanh phẫn nộ của chúng không ngờ vang vọng ra khu vực bên ngoài, khiến không ít võ giả một phen chạy mất mật.Thế nhưng chúng tru lên phẫn nộ, không phải uy hiếp bọn họ, mà là hướng Hoa Phong tỏ thái độ ngươi phải chết.Chúng đường đường là Hỏa Thiên Lang, yêu thú có huyết mạch cao quý, so ra không bằng thần thú nhưng cũng là không kém bao nhiêu.Không nghĩ tới, lại bị một nhân loại mang ra so sánh với loài chó hèn mọn, thật không thể tha thứ.- Chó điên!Trước sự phẫn nộ của Hỏa Thiên Lang, Hoa Phong vẫn làm như không thấy, tiếp tục miệt thị.Trong mắt hắn bầy yêu thú trước mắt, rõ ràng là chó không thể khác.Ngao...!!!Liên tục bị miệt thị, Hỏa Thiên Lang không tiếp tục uy hiếp, lập tức phát động tấn công.Một con trong đó dậm chân hướng Hoa Phong vồ tới, tốc độ như tia chớp, ý định đập chết hắn trong một đòn tấn công này.Đối phương động thủ, Hoa Phong cũng là không đứng yên.
Hắn không sử xuất binh khí mà vận khởi lực lượng, nắm tay thành quyền, trực tiếp cùng Hỏa Thiên Lang giao thủ.BinhThanh âm nhục thân va chạm trầm đục vang lên, nhưng Hoa Phong không bị đập chết như trong tưởng tượng của bầy Hỏa Thiên Lang.Ngược lại đồng bạn của chúng bị hắn đập một phát bay ra xa, lăn chổng kềnh ra đất.
Không ngừng kêu gào đau đớn.- Hả?Hoa Phong cũng bị chính mình hù sợ, chó lửa to như voi không ngờ bị hắn nện bay.Thế nhưng khiến hắn khiếp sợ, đó là hắn không ngờ trực tiếp hấp thụ lực lượng từ chính đối phương.Chó lửa ít nhất có tới năm trăm vạn cân lực lượng, nhưng trong tích hai bên va chạm, không ngờ bị hắn thôn phệ hết ba trăm vạn cân.Tuy nhiên khiến hắn khó hiểu, đó là ba trăm vạn cân lực lượng kia, khi chuyển qua cho hắn lại chỉ là ba cân, cực kỳ thất thoát.Mặc dù là chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Sự tình vượt quá kiểm soát, thế nhưng Hoa Phong lại không thể suy nghĩ quá nhiều, bởi vì Hỏa Thiên Lang lại tiếp tục tấn công.Màn so đấu lực lượng vừa rồi, khiến ý đồ phủ đầu của chúng bị đánh tan.
Cùng với đó là lực lượng nhân loại nhỏ yếu, không phải một cá nhân trong chúng có thể chống lại.Lần phát động công kích thứ hai, chúng là sử dụng thần thông của yêu thú.Nhân loại có võ kỹ, yêu thú có thần thông, hơn ba mươi con Hỏa Thiên Lang đồng loạt hướng về phía Hoa Phong phun ba mươi cột lửa.Không chỉ có vậy, ba mươi con vừa xong, ba mươi con khác không để công kích gián đoạn, tiến lên phía trước phun nối theo sau.Cứ thế bầy Hỏa Thiên Lang tạo ra công kích liên miên bất tuyệt.Lửa do chúng phun ra như muốn thiêu đốt vạn vật, không gian xung quanh bị đốt thành màu đỏ, nhiệt độ tăng lên một mức khủng khiếp.Hơn nửa công kích tiếp công kích, tạo ra một biển lửa kinh thiên động địa.Biển lửa hướng Hoa Phong mà đi, như thể muốn chôn vùi hắn vào trong, thiêu đốt thành tro bụi.- Đáng sợ như vậy?Đối mặt với biển lửa khủng bố, Hoa Phong rốt cuộc nhận biết, đàn chó lửa là một đối thủ không thể trêu vào.
Biển lửa trước mặt tạo cho hắn một cỗ nguy cơ trí mạng.Hắn dù rất mạnh, nhưng đối mặt công kích như này, cũng là vô cùng khó ứng phó.Bị tập trung khí tức, Hoa Phong lại càng không thể tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.Thế nhưng biển lửa vây quanh còn là liên miên bất tuyệt, muốn ngạnh kháng đâu dễ như vậy..