Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tuần vẫn không chút gợn sóng, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Cô nương không thể nói năng bừa bãi như vậy, nếu không sẽ chết không toàn thây đấy.”

Hề Hề vén lại mấy loạn tóc bay loạn trên trán, nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ vương gia thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này sao? Hay vương gia nghĩ ta là ngươi của thái hậu, đến đây nhằm thử ngài?”

“Cô nương đừng hiểu lầm, ta đương nhiên tin tưởng cô nương. Thân là hoàng tử, khó tránh có một ít si tâm vọng tưởng, nhưng cũng chỉ dám nghĩ thôi.” Hàn Tuần nói, giọng nói trầm tĩnh như nước.

“Xuất môn vô sở kiến, bạch cốt tế bình nguyên. Lộ hữu cơ phụ nhân, bão tử khí thảo gian. Cố văn hào khấp thanh, huy thế độc bất hoàn. Vị tri thân tử xử, hà năng lưỡng tương hoàn.” Hề Hề bỗng nhiên ngân nga, giọng nói uyển chuyển nhưng lại không giấu được vẻ bi thương.

Đây đúng là bài thơ ngày ấy Hàn Tuần từng ngâm.

Bài thơ này tựa như một cơn gió thương tâm, khơi dậy sự lạnh lẽo trong lòng cả hai.

“Chẳng lẽ vương gia nhẫn tâm nhìn dân chúng lưu lạc tha phương? Chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn bọn họ sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng? Chẳng lẽ nhẫn tâm để họ bán con chỉ vì miếng ăn sống tạm qua ngày? Chẳng lẽ nhẫn tâm bỏ mặc núi sông vốn một cảnh yên bình, giờ đây tang tóc đau thương? Nam Triều dần suy yếu, vốn chẳng phải do thiên tai gì cả, mà là họa từ người. Nam Triều không thiếu những người nhân nghĩa, thế nhưng lại chẳng thể nắm giữ quyền hành. Nếu triều đình có minh quân, biết lấy thiên hạ làm trọng, ta tin tưởng, hôm nay đã khác. Đáng tiếc thay, thái hậu lại lệnh Hàn Lung giám quốc, mà Hàn Lung là người thế nào, tin chắc vương gia cũng đã nghe nói qua, thử hỏi thiên hạ giao vào tay kẻ như vậy, tương lai sẽ như thế nào, hẳn là vương gia có thể tưởng tượng được.”

Hề Hề một phen đau xót bàn luận, khi nói xúc cảm rất mãnh liệt, không khỏi kích động, nên hồn nhiên không phát hiện người bên cạnh đang rất khác thường.

Đôi mắt Hàn Tuần vốn thuần khiết trong vắt, giờ phút này lại thâm thúy như đầm sâu vực thẳm, nhưng bên trong vực thẳm lại lóe ra những tia hào quang, soi tỏ lòng người. Mà khi Hề Hề quay đầu lại nhìn hắn, sự thâm sâu lại bị hàng mi dày rậm khóa lại, gương mặt chỉ còn mỗi nụ cười khổ.

“Hề Hề, sao ngươi biết bản vương làm hoàng đế, thì thiên hạ sẽ đổi khác?” Hàn Tuần khẽ hỏi, đôi con ngươi đen trầm tĩnh an nhàn, cất giấu màu sắc đẹp đẽ bên trong.

Hề Hề cũng không phát hiện Hàn Tuần bắt đầu gọi thẳng tên nàng, đáp: “Hề Hề tin tưởng vào đôi mắt mình.”

“Thật ra trước ngươi, cũng có người nói với bản vương những lời này.” Hàn Tuần nói.

Hề Hề tự nhiên biết người đó chính là Diệp Khải Phong tướng quân, không nghĩ đến bọn họ lại hành động nhanh như vậy, mới đây đã thăm dò tâm tư Hàn Tuần.

“Vậy ngài có đồng ý với bọn họ không?” Hề Hề hỏi.

“Đồng ý thì sao, vẫn là danh bất chính, ngôn bất thuận. Có khi còn xảy ra một trận tranh đấu, huynh đệ tương tàn, bản vương thật sự không muốn nhìn thấy cảnh đó. Vả lại binh lực của kinh thành toàn bộ đều nằm trong tay thái hậu, dù muốn thì cũng là khó càng thêm khó.”

“Chuyện này vương gia không cần lo lắng, chỉ cần vương gia đồng ý là được rồi, tự nhiên sẽ có người giúp cho vương gia thôi.”

Hàn Tuần giương mi nhìn nàng, bộ dạng vô cùng kinh ngạc: “Ngươi chỉ là một nữ tử nhỏ bé, sẽ giúp bản vương như thế nào đây?”

“Binh quyền Cấm Vệ quân của kinh thành không phải toàn bộ đều nằm trong tay thái hậu, một phần là do dượng Sử Tiểu của ta nắm giữ. Chỉ cần hắn chịu giúp ngài, ngài đã thành công một nửa.”

“Nhưng thừa tướng Sử Tiêu vốn là người của thái hậu, hắn sao có thể đồng ý yêu cầu của ngươi?”

“Ta sẽ tự có cách!” Hề Hề biết, Lâm Ứng Nương ra mặt, việc này coi như nắm chắc trong tay.

Hàn Tuần gật đầu, ở Thủ Phác viên, hai người cứ như vậy ngầm hứa hẹn. Sau khi định minh xong, cũng đồng thời hứa sẽ không nói chuyện này ra ngoài, và nếu Hàn Tuần đăng cơ, sẽ hủy bỏ hôn sự của Hề Hề và Hàn Lung.

Kế tiếp, Hề Hề liền bận rộn suốt mấy ngày liền, nhưng tâm trạng nàng cũng cực kỳ vui vẻ. Nàng tạm thời vẫn chưa nói cho Hàn Tuần biết chuyện nàng là điên nha đầu, nàng nghĩ chờ hắn đăng cơ rồi mới nói cho hắn biết. Những lúc rảnh rỗi, Hề Hề cũng hay thầm ngồi tưởng tượng cảnh Hàn Tuần biết nàng là nha đầu điên ngày ấy cùng hắn, không biết hắn sẽ có bộ dạng gì.

Diệp Khải Phong mượn sức các triều thần, tiến cử Hàn Tuần trong triều, nhưng lại bị thái hậu cự tuyệt. Diệp Khải Phong chỉ có thể cùng các triều thần nghĩ đến biện pháp giải quyết bằng vũ lực. Tuy nói Diệp Khải Phong vốn có ngọc tỷ trong tay, nhưng nếu lấy ra lúc này, thái hậu và Hàn Lung cũng sẽ tuyệt không dễ dàng buông tha đế vị.

Hề Hề nhờ Lâm Ứng Nương thuyết phục Sử Tiêu, rốt cuộc hắn đã đồng ý.

Bên ngoài triều đình Nam Triều vẫn một bề lặng yên, nhưng bên trong lại ngầm cuộn trào sóng lớn.

Ngày bảy tháng tư, thái hậu bố cáo thiên hạ, hoàng thượng băng hà.

Phút chốc, trong cung vang dội những tiếng khóc than. Hề Hề biết sau cùng thì thái hậu cũng đã hành động. Hàn Tuyên đoán không sai, thái hậu rốt cuộc giả như hắn băng hà.

Hôm ấy Hề Hề đang ở trong cung, còn chưa kịp đánh đàn cho thái hậu nghe, thái hậu đã bắt phải tin dữ, khóc một trận đứt ruột đứt gan, tuyệt nhiên không giống giả vờ.

Hề Hề nghĩ, có lẽ bà thật sự đau buồn, dù sao gì Hàn Tuyên bị địch quốc bắt đi cũng không khác gì băng hà, thái hậu lại là một người mẹ, đương nhiên sẽ rất đau lòng, nhưng bấy lâu nay vẫn luôn nén chặt trong lòng, và rồi giờ phút này cũng tới, bà có thể khóc to một trận.

Thái hậu giao tang sự cho Hàn Lung đang giám quốc xử lý.

Ngày mười tháng tư, Hàn Lung chính mình đưa tang cho hoàng huynh Hàn Tuyên, nói chính xác thì là đưa tang cho kẻ thay thế Hàn Tuyên.

Thật khó tưởng tượng, nếu lỡ một ngày Hàn Tuyên từ Bắc Thương quốc trở về, thiên hạ nhìn thấy người chết sống lại, thái hậu sẽ giải thích giải với mọi người thế nào.

Từ sau hôm ấy, Nam Triều ban lệnh cấm hết các loại hỷ sự cùng lễ hội. Cả nước đồng thời trai giới, thủ tang vì hoàng đế.

Sau khi đưa tang xong cho hoàng đế ở hoàng lăng, đêm thứ nhất, Hề Hề liền lén lút liên lạc với Hàn Tuần, Diệp Khải Phong và mọi người cùng tụ hội ở Tướng phủ. Sử Tiêu là sủng thần của thái hậu, nên bà thả lỏng sự cảnh giác với Tướng phủ.

Qua giờ Tý, các đại thần liền lần lượt đến Tướng phủ. Hàn Tuần là người đến cuối cùng, từ trong cung đi ra đương nhiên có chút khó khăn, huống chi bên cạnh hắn còn đang bị người của thái hậu giám sát.

Sử Tiêu ở trong phòng nghị sự cùng các đại thần, kết thành một phe đồng minh mới, nếu đại sự thành công, những người này đều sẽ là công thần hàng đầu của triều đình.

Hề Hề và Lâm Ứng Nương tránh mặt ở phòng trong, trộm nghe ngóng phía trước.

Bên dưới ngọn đèn dầu sáng ngời, soi rõ khuôn mặt trầm tĩnh tuấn mỹ của Hàn Tuần, hắn một thân tang phục, càng hiện rõ vẻ ôn nhuận như ngọc. Dáng vẻ vốn đã tuyệt mỹ lại thêm khí chất cao quý ung dung, tĩnh lặng thâm trầm của vương giả hoàng thất, nhất cử nhất động của hắn đều như làn gió mát tự tại.

Diệp Khải Phong, Vương Băng, Thạch Thụy, Thôi Quang cùng chúng triều thần vô hình trung càng tôn kính hắn thêm vài phần.

Hàn Tuần quyết định sẽ hành đồng vào ngày Hàn Lung đăng cơ, kế tiếp mọi người liền bàn tính sẽ sắp xếp kế hoạch như thế nào.

Sau khi quyết định xong mọi việc, Sử Tiêu bỗng nhiên đưa ra một yêu cầu, khiến cho Hề Hề bên trong nghe thấy không khỏi lúng túng xấu hổ.

Hắn nói nếu Hàn Tuần đăng cơ phải lập Hề Hề làm hoàng hậu.

Lâm Ứng Nương ở bên cạnh nhỏ giọng bảo: “Ta còn nghĩ vì sao lão tặc này lại vui vẻ đáp ứng yêu cầu của ta như vậy, hóa ra đã nuôi sẵn tâm tư này, thế nhưng một chút cũng không để lộ ra ngoài, người này quả nhiên không chịu làm ăn lỗ vốn mà. Nếu ngươi trở thành hoàng hậu, hắn lại có thể nắm giữ triều chính.”

(Lão tặc đừng lo, a lên làm hoàng đế rồi thì lão cũng xách dép ra đi)

Hề Hề đương nhiên cũng hiểu được lòng dạ của Sử Tiêu, nếu Hàn Lung đăng cơ, thái hậu tứ hôn, Hề Hề tối thiểu cũng sẽ là quý phi, hắn vẫn là sủng thần của thái hậu. Còn nếu Hàn Tuần đăng cơ, hắn một chút lợi ích cũng không có, nên hiển nhiên sẽ tự tìm đường lui cho mình. Đứa cháu gái Hề Hề, hiện tại lại thành lợi thế lớn cho hắn.

Sau khi lập xong mọi kế hoạch, hắn liền đưa ra yêu cầu như vậy, tuy rằng không hề buông lời uy hiếp, nhưng tất cả đều hiện ra trên mặt hắn, đây chính là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Hề Hề nhíu mày, nói với cô cô Ứng Nương bên cạnh: “Cô cô, người mau đi ngăn lão lại đi!”

Lâm Ứng Nương bên cạnh nàng cười trong trẻo nói: “Hề Hề, trong trường hợp thế này nữ tử chúng ta không nên lộ diện, hơn nữa dù ta có ra mặt, sợ là cũng chẳng ít lợi gì. Bởi vì theo lý thuyết, ta hẳn là nên đứng về phía Sử Tiêu, nên sao có thể ra ngoài phản đối một chuyện tốt như vậy?”

Hề Hề biết những lời Lâm cô cô nói rất có lý, cô cô không thể đi ra ngoài, nàng càng không thể.

Vì thế đứng trong phòng trong, thật sự muốn nghe Hàn Tuần sẽ trả lời như thế nào, nàng chờ đợi phía trong, lại có chút khẩn trương, tiếng lòng dao động như như gió cuốn thổi bay những lá cây.

Vẻ mặt Hàn Tuần nghiêm nghị, nói: “Sử tướng nói rất đúng ý bản vương, bản vương cảm mến Lâm cô nương đã lâu, nếu Lâm cô nương có thể trở thành hoàng hậu của ta, đó thật sự là phúc phần tu mấy kiếp của bản vương. Đáng tiếc hôm nay bản vương không có mang lễ vật đến, nhân ở đây có mấy vị đại thần làm chứng, cùng chứng giám hôn ước này cho bản vương và Lâm cô nương.” Âm thanh của Hàn Tuần tao nhã như nước, song, bên trong lại mang theo tia kiên định, nhỏ từng giọt lào lòng Hề Hề.

Trong khoảnh khắc, Hề Hề và Lâm Ứng Nương đều ngây ngốc cả ra, tuy biết Hàn Tuần sẽ không từ chối, nhưng không ngờ hắn lại trả lời một cách đầy thâm tình như thế.

Mấy lời này khiến hồ nước vốn luôn tĩnh lặng trong lòng Hề Hề khuấy đảo thành sóng to gió lớn khó thể bình lặng trở lại, trong khoảng thời gian ngắn, Hề Hề cũng không rõ hắn là chân tình hay giả ý. Chớp mắt, Hề Hề cảm thấy người bạn thanh mai trúc mã này có chút mông lung, khó lòng nhìn thấu.

“Vương gia, ý của người là đồng ý đúng không?” Sử Tiêu có chút khó tin nhìn Hàn Tuần, hỏi lại một lần nữa.

“Bản vương trước nay chưa từng gạt ai bao giờ, càng không phải nói đùa. Bản vương là thật tâm thích tiểu thư, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, quyết không hai lòng.” Hàn Tuần nói xong, đôi mắt yên ả như hồ nước, lóe lên những gợn sóng tình ý nồng nàn vô hạn.

Sử Tiêu không khỏi đắc ý cười rạng rỡ.

Kế tiếp, các vị đại thần lần lượt cầu chút thành công, ở bên trong Hề Hề vẫn kinh ngạc đứng đó, đầu óc nháy mắt trống rỗng, không biết mình đang nghĩ cái gì. Loại tình huống này, nàng chưa bao giờ đoán trước được, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả quả tim cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Lâm Ứng Nương khẽ kéo nhẹ Hề hề một cái, bảo: “Thánh chủ của chúng ta không phải động lòng rồi đó chứ?”

Hề Hề đỏ bừng cả mặt: “Cô cô, ngươi đang cười ta sao? Ta nghĩ có lẽ hắn hiểu lầm ý của ta rồi, ngày mai ta sẽ đi gặp hắn nói rõ ràng mọi chuyện!”

Nàng nhất định phải nói rõ với hắn, nàng giúp hắn không phải vì muốn làm hoàng hậu gì cả.

Nghĩ đến Hàn Tuần hiểu lầm tâm ý của nàng, trong lòng liền vô cùng khổ sở. Nàng không muốn Hàn Tuần nghĩ về nàng như vậy.

“Hề Hề, đây đều là giả cả thôi, không cần lo lắng đâu, dù sao gì sau khi hắn đăng cơ, con cũng phải rời đi rồi.” Lâm Ứng Nương nói.

Hề Hề gật đầu, nàng cũng biết như vậy, nhưng vẫn không muốn bị hắn hiểu lầm, vẫn là nên giải thích với hắn một lần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play