Gió đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn chưa giãn mây, không trung vẫn mù mịt mênh mông.
Ngự Hoa viên trồng rất nhiều hoa kiểng quý giá, sau cơn mưa, mùi
hương ngào ngạt lan tỏa, xọc vào đầu mũi người chung quanh. Hồ nước một
màu ngọc bích, sóng gợn lăn tăn, hơi nước lượn lờ, bên hồ có mấy gốc
liễu rũ, dịu dàng đu đưa trên mặt hồ, mấy con cá trong hồ không ngừng
bơi qua lượn lại.
Khi gió nổi lên, cây kiểng đồng thời lay động, biến ảo thành muôn
hình vạn trạng, cũng đồng thời thổi thêm vào hồ nước mấy gợn sóng.
Phiền não trong lòng Hề Hề bị gió ve vuốt chốc lát cũng dần dịu lại, trong đầu chỉ còn lại cảnh sắc biến ảo trước mắt.
“Thật trùng hợp, thì ra Lâm cô nương cũng ở đây!” Phía sau bỗng vang lên một giọng nói ấm áp dịu dàng.
Hề Hề quay đầu, cách nàng không xa chính là Hàn Tuần vận một thân
bạch y. Bên cạnh hắn là trăm hoa đua nở tranh nhau khoe sắc, dù vậy,
cũng không thể sánh bằng phong thái của bạch y công tử, ngược lại chỉ có thể làm nền cho hắn.
Hề Hề mỉm cười, không biết vì sao lúc nhỏ không phát hiện hắn tuấn mỹ đến thế, nhưng cũng chẳng có gì lấy làm lạ, mẫu thân của hắn tuyệt sắc
như vậy, nên hiển nhiên cũng sẽ sinh ra một đứa con xinh đẹp.
“Lâm cô nương ở đây, khiến cho hoa trong vườn cũng ảm đạm thất sắc mất rồi.” Hàn Tuần khẽ cười, điềm nhiên nhìn Hề Hề.
Tuy Hề Hề rất mỹ mạo, nhưng lại ít nghe thấy những lời ca ngợi thẳng
thắn kiểu này, nên khuôn mặt không khỏi đỏ bừng cả lên, gò má hồng hồng
càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng. Nàng cười đáp: “Vương gia không
cần chê cười tiểu nữ, vương gia cũng đang có nhã hứng đến dạo chơi trong vườn nhỉ?”
“Bản vương không phải đến đây dạo chơi.” Ý cười trong đôi mắt Hàn
Tuần dần tắt đi, thay vào đó là một sự sắc bén sâu không lường được xen
lẫn bi thương, “Lâm cô nương có muốn cùng bản vương đi đến một chỗ
không?”
“Không biết là nơi nào?” Ánh mắt bi thương của Hàn Tuần làm lòng Hề Hề có chút hoảng sợ, nàng kinh ngạc hỏi.
“Ngươi đi với ta rồi sẽ biết.” Hàn Tuần khẽ nói, ánh mắt mang theo sự chờ mong.
“Nếu vương gia đã nói vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!” Chợt bên
tai Hề Hề vang lên giọng nói của Liệt Phong, cách xa Hàn Tuần một chút,
nếu không ta sẽ giết chết hắn.
Bước chân Hề Hề bỗng chậm lại, nhưng vẫn bước về phía trước, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.
Nàng không muốn từ chối lời mời của người bạn thanh mai trúc mã này.
Hai người men theo hồ nước, dần dần đi đến phía Tây Nam của Ngự Hoa
viên, nơi này hoa kiểng thưa thớt, cỏ dại cũng bắt đầu mọc thành bụi.
Hai người xuyên qua mấy bụi cỏ, đi vào một cái tiểu viện vắng vẻ bỏ
hoang.
Đây là một nơi rất hẻo lánh trong Ngự Hoa viên, trông mấy loài cây
kiểng ảm đạm trong sân, chúng cũng không giống những loài hoa quý giá
trong Ngự Hoa viên, tất cả đều là những loài hoa kiểng rất bình thường.
Tựa như nơi đây đã rất lâu rồi không có người quét dọn, cành cây um tùm, hoa nở cũng rất sum sê, hương mai quẩn quanh.
Cửa sân có treo một bức hoành ghi “Thủ Phác viên”.
Thủ Phác viên, Hề Hề đương lúc thắc mắc vì sao nơi này là có một sân viên như vậy.
Tay ngọc đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Hàn Tuần nắm tay Hề Hề, tay còn lại đẩy cửa ra, đi vào trong sân.
Hề Hề trong lòng căng thẳng, muốn rút tay ra khỏi bàn tay Hàn Tuần,
nhưng lại không thể nào rút lại được, Hàn Tuần nắm tay nàng rất chặt, Hề Hề vốn có thể rút tay ra, có điều khi ấy phải dùng đến nội lực, tuy
nhiên Hề Hề lại không đành lòng làm Hàn Tuần bị thương. Nàng ngẩng đầu
nhìn Hàn Tuần, liền bắt gặp vẻ mặt đau thương của hắn, bi thương tựa như sắp từ trong đáy mắt tràn ra ngoài.
Trong chớt mắt, Hề Hề không sao đành lòng, liền để mặc cho hắn nắm
tay, đi vào trong sân. Lòng bàn tay Hàn Tuần lành lạnh, dường như còn có chút run rẩy.
Hàn Tuần nắm tay Hề Hề, sau khi đi vào trong, làm như rất quen thuộc
với nơi này, dẫn nàng đi đến mấy cái ghế bên cửa sổ ngồi xuống.
Hề Hề cũng ngồi xuống cạnh hắn.
“Vương gia, người buông tay được chưa?” Hề Hề chậm rãi hỏi.
Hàn Tuần cả kinh, làm như bấy giờ mới giật mình phát hiện mình đang
nắm tay Hề Hề, hắn mang theo một tia không muốn, chậm chạp buông tay
nàng ra.
Hề Hề có chút xấu hổ hỏi: “Vương gia, đây là nơi nào?”
“Đây là nơi ở của mẫu phi ta sau khi vào cùng.” Hàn Tuần buồn bã nói.
Hắn ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt ngẩn ngơ nhìn mấy loài hoa trong sân,
từ từ nói: “Đến nay ta vẫn nhớ rõ, mẫu phi ta thường ngồi ở kia, nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ rất lâu, ta biết mẫu phi không muốn tiến cung, hoàng
cung này kỳ thật là một nhà giam, cầm tù người. Ngươi có thể không biết, khi ta cùng mẫu phi tiến cung, ta đã được chín tuổi. Khi vẫn còn sống
ngoài cung, ta không hề biết thân phận thật sự của mình. Sau khi mẫu phi nhập cung, người không muốn ở tại cung điện mà phụ hoàng ban cho, người nói ở nơi đó rất phức tạp xa hoa, người tình nguyện ở lại tiểu viện
này.”
“Mẫu phi thường dạy ta, muốn ta che giấu tài năng, rồi một lần ta
cùng với hai vị ca ca trống rỗng của mình, ta hy vọng phụ hoàng có thể
khen ta. Ta cuối cùng cùng được người khen thưởng, nhận được sự yêu
thương của phụ hoàng.”
Hàn Tuần ngồi ở chỗ kia, cả người đắm chìm trong chuyện cũ, nhưng ánh mắt lại không lấy một tia vui sướng, hoặc nói, khi hắn nhận được sự yêu thương của phụ hoàng mình, đó không phải phúc mà là họa.
“Không biết vì sao, khi ở ngoài cung sức khỏe của mẫu phi ta tốt lắm, nhưng sau khi tiến cung một năm, liền bệnh rồi qua đời.”
Hề Hề biết trong cung người người lừa gạt lẫn nhau, khi đó Hàn Tuần
còn nhỏ nên sợ là không hiểu chuyện, nên mới vô ý đem đến tai họa cho
mẫu phi mình.
“Đến nay ta vẫn luôn nhớ rõ ánh mắt của mẫu phi trước lúc lâm chung.
Người nhìn ta, rất bình tĩnh cũng rất bi thương, Tuần Nhi, mẹ không thể
bảo vệ cho con, mẹ sắp phải đi rồi, con nhất định phải học cách tự bảo
bảo vệ bản thân. Nhỡ kĩ, hoàng cung không phải nơi con thích hợp nán
lại, phải tìm cách rời khỏi hoàng cung, sau cùng thì ngày ấy cũng đến.
Mẹ không muốn con chịu khổ. Tuần Nhi, con nhất định phải nhớ kĩ lời mẹ,
có biết không?”
Ngực Hàn Tuần bỗng trỗi dậy đau nhói, trước mắt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy của mẫu phi trước lúc lâm chung.
Đương lúc hoảng hốt, hắn nhìn đến bên cửa sổ, nơi đó có một nữ tử váy áo trắng đang ngồi, nàng khẽ lắng nghe hắn nói, cũng không có nói gì,
càng không có ý an ủi hắn, chỉ đang dừng mắt nhìn hắn, ánh mắt không có
sự đồng tình chán ghét nào, nhưng ánh mắt ấy lại có thể an ủi lòng
người, khiến hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Thật lâu sau, Hề Hề bỗng điềm tĩnh cất tiếng, giọng nói của nàng như
dòng suốt mát, rót vào lòng hắn, khiến hắn trầm tĩnh lại hơn, “Ngươi
đừng buồn nữa, ít ra ngươi cũng được sống với mẫu phi của mình nhiều
năm, còn ta, ngay cả cha mẹ ta có dáng vẻ như thế nào, ta cũng không
biết.”
Nàng nói xong, khẽ buông mắt xuống, hàng mi dày run lên như bướm vỗ cánh.
Hàn Tuần đứng dậy, đi đến trước mặt Hề Hề, nói: “Bản vương không biết ngươi lại có thân thế đau lòng như vậy. Nhưng trên đời này ngươi vẫn
còn có một cô cô luôn yêu thương ngươi mà.”
Hề Hề xua đi ánh mắt thương tâm: “Ta không sao, ta đã sớm tiếp nhận
sự thật rồi, có khổ sở cũng không thay đổi được gì, cũng mong vương gia
đừng đau buồn nữa.”