Đây thật sự là một cỗ xe ngựa vô cùng hoa lệ.

Kéo xe là loài ngựa nổi danh trắng như tuyết, trên mình ngựa là bộ giáp khảm vô số trân châu, tất cả khiến cho nàng phải thầm chép miệng trầm trồ. Nhưng làm cho Hề Hề kinh ngạc không chỉ có thế, mà còn có những thị vệ cưỡi ngựa thân hình cao lớn, vạm vỡ, khí thế bừng bừng.

Phô trương như thế, xe ngựa này, chắc chỉ không đơn giản là đến đón nàng vào cung.

Cuối cùng Hoàn Nhan Liệt Phong thật ra là có ý gì chứ? Hắn rốt cuộc đang muốn làm gì?

Vẻ mặt Trầm Phong thì lại rất vui vẻ còn mang cả theo ý cười, hắn vạt áo dài tiêu sái dẫn đầu bước lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa là ánh đèn kiều diễm, nhưng điều làm cho Hề Hề hoảng hốt là khi nhìn thấy một bóng người đang tựa nghiêng trong ấy.

“Đại ca, huynh mới khỏe lại, sao không nghỉ ngơi, lại đi vào cung làm gì?” Âm thanh của Trầm Phong mang theo sự kinh ngạc theo bên trong xe ngựa bay ra.

Nghi hoặc trong lòng Hề Hề cuối cùng cũng được giải đáp, trách không được, vì sao lại phô trương như thế, chủ yếu là vì ngồi ở bên trong còn có đương triều Tả Hiền Vương. Chính là, một tù phạm nhỏ nhoi như nàng, sao có thể xứng đáng với sự phô trương này.

Bên trong truyền ra giọng nói ôn nhuận trầm thấp của Hoàn Nhan Liệt Phong: “Nhị đệ, đến rồi sao không ngồi xuống đi?”

“Ngựa của đệ ở ngoài cửa lớn, đệ có chuyện muốn nói với huynh!” Trầm Phong vừa nói vừa đưa tay túm lấy Hề Hề đen lên xe ngựa.

Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Bên trong xe ngựa bày trí vô cùng lộng lẫy, bốn góc treo những hạt dạ minh châu đủ cỡ như những quả trứng chim bồ câu, tản ra ánh sáng nguy nga nhưng dịu êm.

Hoàn Nhan Liệt phong ngồi nghiêng người trên ghế tọa được điêu khắc tinh tế, dáng vẻ biếng nhác không màng danh lợi, không hề giống như bị trúng độc vừa khỏi, mà là giống vừa mới ngủ thức dậy hơn.

Bên cạnh còn có một tỳ nữ áo xanh, bàn tay mềm nắm thành nắm tay nhỏ, nhẹ nhàng đấm chân cho hắn.

Nhìn thấy Hề Hề, ánh mắt trước sau lãnh liệt bỗng nhiên lóe sáng hơn một chút, tựa như màn đêm lạnh lẽo chợt xuất hiện một luồng ánh sáng, khiến cho Hề Hề trong lòng có chút không yên.

Xe ngựa bắt đầu lay động di chuyển.

“Nhị đệ, có chuyện gì sao?” Liệt Phong khóe môi khẽ nhếch, nghiêng đầu hỏi.

Trầm Phong nhìn thoáng về phía Hề Hề, thần sắc bỗng nhiên ngưng trọng nói: “Vương huynh, đệ không biết vì sao huynh nhốt Vân đệ, nhưng đệ tin tưởng hắn vô tội, vương huynh có thể thả hắn ra được không?”

Hề Hề không nghĩ tới Trầm Phong sẽ gặp Hoàn Nhan Liệt Phong cầu xin như thế, người này với nàng vốn chỉ là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau) rồi thành huynh đệ, mắt nàng dâng lên một tia ánh sáng mang theo sự lo lắng.

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong lại bỗng nhiên lạnh lẽo hơn, như một mũi nhọn đâm thẳng về phía Hề Hề.

“Giữa bọn ta đã xảy ra chuyện gì, đệ có biết không, vẫn là đừng quản thì tốt hơn!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh lùng nói.

‘Vương huynh, việc này liên quan đến sự tự do của Vân đệ, ta không thể không quản!” Trầm Phong hàng mi dày cong chống đỡ, bướng bỉnh nói.

“Vậy ư? Hắn cùng đệ có quan hệ gì chứ?” Liệt Phong vẻ mặt chăm chú, đôi mắt khẽ nheo lại nói.

“Chúng ta là huynh đệ, chuyện của huynh đệ cũng như chuyện của bản thân!” Vẻ mặt Trầm Phong vẫn không hờn giận, chỉ là trong đôi mắt tuấn tú bốn bề dậy sóng.

Trong nháy mắt, không khí giữa hai huynh đệ chợt có chút đông cứng vì lạnh.

“Trầm Phong ca, chuyện của ta, ta sẽ tự giải quyết, huynh không cần phải xen vào.”

Trầm Phong ca đối với nàng như vậy, thật sự khiến cho nàng rất cảm động.

Lời nói của Hề Hề làm cho ý cười trên mặt Trầm Phong dần tắt hẳn, rồi nhanh chóng thay thế thành một sự lạnh lẽo, hắn nhìn về phía Hề Hề, ánh mắt đầy tổn thương, sự quật cường vừa rồi biến mất: “Ngươi cũng không muốn ta quản? Ngươi cuối cùng có xem ta là huynh đệ không?”

“Hữu Hiền Vương, chuyện này, huynh vẫn là không nên nhúng tay vào!” Hề Hề quay mặt đi hướng khác, không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy tổn thương của Trầm Phong, âm thanh lạnh lùng nói. Nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ kéo Trầm Phong vào chuyện này, nàng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của bọn họ.

“Hữu Hiền Vương? Ta hiện tại lại là Hữu Hiền Vương ư? Tốt thôi!” Trầm Phong khóe môi cứng nhắc cười lạnh, bỗng nhiên phất tay áo, xốc lên màn xe, nhảy ra khỏi xe ngựa.

Bởi vì động tác quá vội vã, cuồn cuồn như gió bão, khiến cho vạt áo của Hề Hề cũng bị cuốn theo, mang đến một sự yên lặng nhưng lạnh lùng.

Hề Hề vén rèm lên, nhìn thấy Trầm Phong phi thân lên ngựa, biến mất trong bóng tối khôn cùng.

Trong lòng bỗng nhiên tịch liêu.

Trầm Phong ca ca, chuyện này nói ra, huynh cũng không thể giúp gì cho ta.

Sau khi Trầm Phong rời đi, bên trong xe ngựa bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi.

Hề Hề buông rèm xuống, quay đầu nhìn về phía Liệt Phong.

Trong tay hắn là một tách trà, nhưng tựa như hắn không hề có một ý nào là muốn uống trà, chỉ hơi hơi thổi đi làn khói mờ từ tách trà, cẩn thận thổi đi lá trà xanh biếc đang trôi nổi trên mặt nước. Đồng thời hơi híp mắt, xuyên qua làn hơi nước mềm mại, nhìn về phía Hề Hề.

Trúng độc vừa khỏi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng càng tôn lên gương mặt tinh tế như loại mực đen nguyên chất(*) của hắn.

*Theo sự hiểu biết của mình mực vẽ thủy mặc (tranh vẽ bằng mực pha nước) hay thư pháp nguyên chất là một loại mực Tàu màu đen quý và đắc tiền, đồng thời bởi vì nguyên chất nên nó không độc hại. Và vì mình vẽ tranh nên mực này là niềm áo ước của những đứa nghiệp dư như mình bởi độ mịn màng và tuyệt vời khi vẽ trên giấy của nó T-T!! Đồng thời vì truyện này từ đầu văn án NXV có nhắc đến hai nam chính, nếu Liệt Phong là mực đen nguyên chất thì người còn lại là ánh trăng bí ẩn dịu dàng…

Hắn hay dùng những ánh mắt thay đổi bất thường nhìn chằm chằm Hề Hề, khi thì sắc bén như đao kiếm, khi thì ôn hòa dịu dàng như nước, khi thì lạnh lẽo trong suốt như băng, khi lại mông lung mờ mịt tựa sương mù.

Hề Hề bị những ánh mắt như vậy làm cho sợ hãi.

Ánh mắt ấy đang dừng ở bàn tay nhỏ nhắn của thị nữ áo xanh, dừng một lát.

Hoàn Nhan Liệt Phong vung tay lên, thị nữ kia liền ngừng lại, nhã nhặn quỳ gối ở một góc.

Bên trong xe lại tiếp tục duy trì sự yên tĩnh, Hề Hề cuối cùng ngẩng đầu, tao nhã cười, vân đạm phong khinh nói: “Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi nói, lần này luận võ, có tính là ngươi thua không?”

“Ngươi vì sao lại hút độc cho ta? Ngươi không hận ta sao?” Liệt Phong không trả lời câu hỏi của nàng mà lại hỏi thành một nghi vấn khác.

Hề Hề nhất thời cảm thấy buồn cười.

Hận?

Hận hắn như thế nào đây? Chẳng lẽ liền trơ mắt mặc kệ hắn trúng độc? Hề Hề nàng không phải người như thế.

“Vậy tại sao ngươi lại đỡ mũi tên ấy cho ta? Ngươi không phải cũng hận ta đó sao?”

“Haha” Liệt Phong tà tà cười, trong giọng nói sự giá lạnh như băng lại khiến cho người ta cảm nhận được một tia vui vẻ khác: “Thật ra ngươi cũng không cần kinh ngạc, bản vương cứu ngươi, là vì cảm thấy ngươi rất thú vị, bản vương còn chưa chơi đủ, về phần ngươi đã cứu bản vương, bản vương cũng không vì ân tình ngươi đã cứu mạng mà tha cho ngươi, chúng ta còn phải so tài lại, lần này không tính, thế nào?”

Hề Hề trong nháy mắt vì phẫn nộ mà mặt đỏ cả lên.

Nàng biết, Hoàn Nhan Liệt sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, nào có biết, hắn còn là kẻ không nó lý lẽ. Đừng nói là cứu giúp Diệp Từ Dung, xem ra cứu chính bản thân mình cũng đủ khó rồi.

Khuôn mặt của Hề Hề không khỏi mở to hai mắt.

Hoàn Nhan Liệt Phong gương mặt lại vẽ nên một ý cười.

Hắn bỗng nhiên không hề báo trước cúi người về phía trước, ở bên tai Hề Hề trầm thấp nói: “Khuôn mặt ửng đỏ của ngươi, bộ dáng ấy đúng là rất mê hoặc, ngươi không phải chỉ mới như vậy mà không chịu nổi rồi chứ? Thế nào?”

Âm thanh của hắn cực kỳ êm dịu, giống như hoa mai trong bóng tối, ngập trong sương mù nhưng mị hoặc vô cùng.

Bỗng có một khuôn mặt tuấn tú ở gần kề trước mắt, vẻ mặt lại cười như không cười, làm cho Hề Hề trong lòng cả kinh, không chống đỡ nổi, nàng giống như người bình thường trốn dã thú, liên tục lùi về phía sau. (Giống chỗ Ly ca tự nói mình đoạn tụ rồi hôn Hoa Trứ Vũ, cũng trong xe ngựa:)) mà ảnh không cứng bằng)

Ánh sáng dạ minh châu lay động, lấp đầy mông lung.

Hề Hề khuôn mặt vốn đỏ ửng càng đỏ hơn, ở dưới ánh đèn, bừng nở như hoa tươi, càng trở nên thu hút hơn.

Thu hút?

Hoàn Nhan Liệt Phong vẻ mặt lạnh lùng, thiếu niên trước mắt này quả thật rất thu hút, chính là hắn sao có thể bị mê hoặc chứ.

Không thể! Hắn chắc chắn không thể bị một nam tử mê hoặc!

Ánh mắt thâm thúy bị đóng thành băng, hắn thay đổi giọng điệu bằng sự lạnh lùng: “Lần đánh cược đó của chúng ta không tính, ta với ngươi sẽ so tài lại, Vân công tử, nhưng mà, ngươi nên làm rõ thân phận của ngươi lúc này, ngươi là tù phạm của ta, đừng có quá thân thiết với Trầm Phong như thế.”

Nói xong, Hoàn Nhan Liệt Phong liền nhắm lại đôi mắt, lười biếng thiếp đi nghỉ ngơi.

Hề Hề lạnh lùng cười, hạ xuống đôi mắt, lắng nghe tiếng xe ngựa nghiền nát băng tuyết.

Nàng biết, với hắn vĩnh viễn không có đạo lý nào cả.

Nhưng nàng vẫn tin tưởng, nàng nhất định sẽ có thể rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play