Đầu lưỡi của Hề Hề bỗng cảm thấy tê tê, lời nói ra cũng có chút khó khăn.
Không nghĩ tới trên mũi tên này độc tính lại mạnh như vậy, chỉ là hút độc trên miệng vết thương của Hoàn Nhan Liệt Phong, mà môi lưỡi lại có
cảm giác tê tái như vậy.
Hề Hề lảo đảo đi tới trước cửa động, gió rét xen lẫn với tuyết bổ
nhào vào mặt, giá rét thấm vào người. Cửa động và trên mặt đất đã đọng
một tầng tuyết mới thật dày, tạo nên thứ ánh sáng trong suốt lấp lánh có màu xanh như ngọc, Hề Hề cầm lên một nắm tuyết trắng cho vào miệng,
tuyết nhanh chóng tan ra thành nước lạnh vô cùng, nàng muốn dung nước
ấy rửa đi máu độc còn lưu lại trong miệng,.
Quay đầu lại phía sau thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đã hôn mê.
Đánh nhau ngoài động cuối cùng cũng kết thúc, thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong nhanh chóng tiến vào.
Thấy Hoàn Nhan Liệt Phong bị thương, tất cả đều ngạc nhiên đến ngây
ngẩn cả người, ở trong ấn tượng của bọn họ, hắn hẳn là chưa từng bị
thương như vậy.
Đêm, không trăng, khắp bầu trời chỉ có ánh sáng từ những ngôi sao sáng rực.
Trong nhà lao đá tối tăm, chung quanh Hề Hề chỉ có duy một ánh nến, được thắp sáng trong sự yên tĩnh giữa những suy tư.
Ánh nến lay động, giống như sóng mắt Hề Hề lay động, giống như tâm trạng ngổn ngang của nàng lúc này.
Không nghĩ tới lại lần nữa bị giam trong nhà lao, vốn tưởng rằng,
trong “Dũng sĩ đại hội”, nàng có thể thắng Hoàn Nhan Liệt Phong, sau đó
tiêu sái rời đi, vĩnh viễn rời khỏi chỗ thị phi này, chưa từng nghĩ rằng đi một vòng lớn, nỗ lực như thế, sau cùng vẫn như cũ phải trở lại nơi
này, trở lại ngục tù.
Lại càng không nghĩ đến, bọn họ tỷ võ với nhau, như vậy là xong chuyện.
Hoàn Nhan Liệt Phong thay nàng cản một mũi tên, sau đó trúng độc hôn
mê, thị vệ của hắn tìm đến, nhìn thấy tất cả cứ đinh ninh người hãm hại
hắn là nàng, và như vậy, nàng lại bị nhốt.
Khóe miệng khẽ cười một nụ cười tự giễu lạnh lùng, mùa đông này hẳn
là kiếp số của nàng, không biết còn chuyện gì đang chờ đợi nàng nữa.
Cuối cùng vẫn là không biết người nào đã phái người đến ám sát bọn họ?
Mặc dù Hề Hề không hiểu về võ công của những người kia, nhưng khả
năng bắn cung của bọn họ hẳn là đã qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
Hơn nữa bọn họ rất trung thành, kế hoạch thất bại, tất cả liền tự sát,
không có lấy một người còn sống.
Sẽ là ai chứ? Đối tượng bọn họ nhắm vào là ai đây?
Tự mình cũng không đắc tội với người nào, những người đó chắc là nhằm vào Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hoàn Nhan Liệt Phong tuy nói là anh hùng trên thảo nguyên, nhưng khó tránh khỏi có nhiều kẻ thù.
Những người đó có thể đến được hang động chỗ bọn họ,nhất định là đi
theo sau ngay từ đầu, như vậy thì người trong đại hội Dũng sĩ thoát
không khỏi liên quan, chỉ là trong đại hội Dũng sĩ nhiều người như vậy,
có thể là ai đây.
Hề Hề lắc đầu, sợ rằng dù mình có nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra được, cứ để mặc cho Hoàn Nhan Liệt Phong phải phiền não thì hơn.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Liệt Phong, Hề Hề lại khẽ nhăn mày, không biết hắn tỉnh lại chưa, bản thân vì hắn mà hút độc trong máu, nên cũng không quá mức đáng ngại.
Có tiếng bước chân truyền tới, cửa được mở ra, mấy người thị vệ mang một cái thùng gỗ cực lớn, đi vào bên trong phòng.
Trong thùng gỗ bốc lên hơi nước ngùn ngụt, hiển nhiên đấy là nước nóng.
Hề Hề không khỏi sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc đối diện với ánh mắt trang nghiêm của mấy thị vệ.
Họ mặt không thay đổi: “Vân công tử, xin mời ngài tắm rửa thay y
phục, vương gia nói, một lát nữa muốn đưa ngươi vào cung gặp mặt Thiền
Vu.”
“Hoàn Nhan Liệt Phong tỉnh rồi?” Trong lòng Hề Hề vui mừng, nhẹ giọng hỏi.
Họ gật đầu một cái.
Thiền Vu muốn gặp nàng? Thiền Vu vì sao phải gặp nàng?
“Thiền Vu vì sao phải gặp ta?” Hề Hề nghi hoặc hỏi.
Thị vệ cũng không đáp: “Việc này chờ ngươi vào cung tự sẽ biết.”
Nói rồi đem một bộ y phục màu xanh sạch sẽ đặt lên giường.
Đáy mắt Hề Hề lóe lên sự dao động, rồi chốc lại hóa thành những gợn
sóng không sợ hãi. Suy cho cùng, cái nên đến dù sao vẫn phải đến, có
buồn phiền cũng vô dụng.
Thị vệ chậm rãi rời khỏi, đóng lại cửa phòng giam.
Dưới ánh nến, ánh sáng của ý chí mông lung hòa cùng nhau.
Trong thùng gỗ hơi nước toát ra ôn hòa vì nhà tù lạnh như băng mà
mang đến một tia ấm áp, Hề Hề nhìn một chút y phục đặt lên giường, y
phục có màu xanh đen, dưới ánh nến lại thành một màu ảm đạm.
Tắm ở đây ư? Tại nhà giam u tối bằng đá này?
Thổi tắt ánh nến, ở trong bóng tối Hề Hề buồn bã đứng đó suy tư một
lúc lâu, rốt cục cũng chậm rãi cởi quần áo ra, đem cả người mình vùi đầu vào trong dòng nước ấm áp.
Nước rất ấm, quấn quanh nàng, giống như vòng tay ấm áp của mẫu thân.
Trong nháy mắt mọi ưu phiền tích tụ trong lòng Hề Hề nhiều ngày nay
dường như cung đồng thời vì vậy mà buông thả, nàng cúi đầu, hai dòng lệ
trong veo chậm rãi chảy xuống.
Nàng ở trong bóng đêm đen kịt, lẳng lặng rửa đi bụi bặm nhiều ngày qua, rửa sạch cả thể xác dơ bẩn lẫn tinh thần.
Trong màn đêm, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, tiếng bước
chân ấy khiến Hề Hề cảm thấy bối rối. Hề Hề nghe được một giọng nói đầy
kìm nén, sau đó là âm thanh đánh nhau.
Hề Hề sửng sốt, là ai chứ? Không kịp từ trong nước đi ra, cánh cửa liền bị phá vỡ, gió đêm lạnh lẽo tiến vào.
Hề Hề liền lập tức đem cơ thể vùi vào trong nước, chỉ để lộ ra đôi mắt sóng nước gợn lăn tăn.
Trong bóng tối mông lung, một thân ảnh cao lớn đứng bất động ở cửa.
Hề Hề đè nén kinh hoảng trong lòng, lạnh giọng hỏi:
– Là ai? Đi ra ngoài.
“Vân đệ là ta! Ngươi sao rồi, tại sao lại bị giam ở chỗ này? Bọn họ
không làm khó dễ ngươi chứ?” Giọng lo âu quen thuộc của Trầm Phong từ
trong bóng tối nặng nề theo gió bay đến, mang theo sự quan tâm và thương tiếc, giọng nói ấy giống như một cơn gió ôn hòa, thổi đi hoảng loạn
trong lòng Hề Hề.
Gánh nặng trong lòng Hề Hề liền tan cả đi, Trầm Phong ca ca, hắn vẫn luôn nhất mực quan tâm nàng.
“Ca ca, ta không sao, ngươi đi ra ngoài trước đi!” Hề Hề ôn nhu nói.
Trầm Phong từ trong nhà giam đi ra ngoài, trong đầu có phần hoảng
hốt, mới vừa rồi hắn đã nhìn thấy gì? Ở trong bóng tối, một cơ thể mềm
mại trắng như tuyết vùi mình vào trong nước.
Vân đệ, hắn lại đang tắm, trông thấy hắn đi vào lại lúng túng sợ hãi, tựa như một nữ tử xấu hổ ngượng ngùng, hắn đang định dọa mình ư.
Lặng lẽ đẩy cánh cửa một cái, lại phát hiện cánh cửa tựa như là bị vật gì chặn lại.
Không nhịn được thở dài lo lắng, một lát sau, bên trong nhà giam truyền ra thanh âm của Hề Hề: “Vào đi!”
Trầm Phong lại dùng lực đẩy một cái, cửa mở ra, hoá ra là cửa bị thùng nước tắm chặn lại.
Vân đệ thật sự là cẩn thận!
Ánh nến bỗng nhiên lóe sáng, xua đi u tối trong phòng.
Ánh sáng màu hồng thắp sáng cả gương mặt, đó là một gương mặt đã bình phục hoàn toàn khỏi tổn thương do gió rét, làn da non căng bóng mịn
màng, trắng nõn, trong suốt lại tinh tế. Ánh nến phủ lên hai gò má một
tầng đỏ bừng, hình như là vì ma sát do dùng khăn lau đi nước trên mặt.
Mặc cho tóc xõa ở sau đầu, vẫn còn vương chút nước.
Trong trong mắt, Trầm Phong tựa như vừa được nhìn thấy hoa sen nở rộ trước mắt, vừa tuyệt mỹ, vừa đẹp mắt.
Đây là Vân đệ sao? Hoá ra không có tổn thương do giá rét, gương mặt này lại thanh lệ vô song.
“Ca ca, ngươi làm sao vậy?” Hề hề nghiêng người ngồi vào trên giường, hỏi: “Ca ca, đã làm ngươi lo lắng, ta không sao.”
Tâm trạng Trầm Phong dường như hồi lâu mới bình phục được, trong mắt
ánh sáng lưu chuyển, tràn đầy kinh ngạc: “Vân đệ, ha ha, là ngươi đây
sao? Thật khiến cho ca ca phải nhìn thật kỹ lại rồi!” Nói xong liền nhìn chằm chằm Hề Hề, xem một lượt từ trên xuống dưới: “Vân đệ, người đúng
là một người vô cùng tuấn tú!”
Hề Hề cười nói: “Ca ca, huynh đừng đùa với ta nữa, ta sao anh tuấn tiêu sái được như huynh.”
Trầm Phong hỏi: “Ngươi tại sao lại bị ca ca của ta giam ở đây, sau từ đầu không nói cho ta biết, ta sẽ nói giúp xin huynh ấy thả người đi.”
“Nói ra rất dài dòng, ta là trong lúc vô tình cứu Dung phi, liền bị
đại ca ngươi hiểu lầm là tình lang của Dung phi, cho nên đã bị giam ở
đây.”
“Nói như vậy, ngươi không phải là tình lang của Dung phi?” Trầm Phong có chút khẩn trương hỏi.
“Lúc đầu không phải, cho đến giờ càng không phải!”
“Ca ca, huynh và Na Nhã sao rồi?” Nghĩ đến Trầm Phong không có được Đào Hoa mã, Hề Hề có ý hỏi han.
Ánh mắt Trầm Phong buồn bã, nói: “Đừng nhắc tới nàng ta nữa.”
“Làm sao có thể không nói đến chứ, là ta thắng huynh, phá hỏng chuyện tốt của huynh, ta cảm thấy rất áy náy, nếu không phải cùng Vương huynh
của huynh đánh cược, ta sẽ không như vậy.” Hề Hề nói.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của thị vệ: “Vân công tử! Xe ngựa đã chuẩn bị xong, nên vào cung.”
Trầm Phong sửng sốt, cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi, ta thiếu chút
nữa đã quên rồi, phụ vương ngày hôm nay mở yến tiệc chiêu đãi chúng ta
và dũng sĩ.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài, ngoài cửa lớn, trời cao vạn dặm, bốn
phương tám hương bị vây rắc bởi một màu đen nồng đậm của bóng tối.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ đã đứng sẵn từ lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT