Thảo nguyên trải rộng không ngừng vang lên những thanh âm cổ vũ, làm cho người khác có thể cảm nhận được, các trận thi đấu diễn ra đặc sắc và kịch liệt như thế nào.

Thế nhưng Hề Hề lại không có tâm tư đâu mà xem người khác thi đấu, có một người đang yên lặng đứng sau nhóm người quan sát.

Thắng lợi mới vừa rồi càng không đem lại cho nàng một chút vui mừng hay sự đắc ý nào, trái lại trong lòng nàng lại vấy nên một tia chán ghét.

Nàng không thích những cách luận võ như thế này.

Đầu vai nơi bị tay “cột sắt” án qua đến giờ vẫn mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng chán ghét.

Nếu không phải Hoàn Nhan Liệt Phong cố ý không đáp ứng kiến nghị của nàng, thì sao cột sắt kia có thể chạm đến đầu vai của nàng.

Hoàn Nhan Liệt Phong, chờ xem, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải nhận thua.

Hề Hề oán hận nghĩ, không biết rằng chính mình cũng có lúc hiếu thắng như vậy.

Một bóng người từ trong đám động hỗn loạn như một cơn gió lạnh vọt về phía nàng.

Là Liệt Ảnh một thân y phục rực rỡ, đứng ở trước mặt Hề Hề, nhưng không nói lời nào, chỉ là ngửa đầu, khẽ chớp đôi mắt đẹp, trông như bướm bay bay xung quanh Hề Hề dọa một hai vòng, hai con ngươi lóng lánh như nắng mang theo sự ngạc nhiên hòa cùng không thể tin được.

Hề Hề thấy Liệt Ảnh như thế lại cảm thấy đau đầu, công chúa này, đừng có nên thấy động tác võ thuật của nàng mới vừa rồi quá đẹp mắt liền đến đây chế giễu nàng.

Nàng không có rảnh ở đây chơi đùa với tiểu nha đầu chua ngoa này.

“Công chúa, ngươi đến đây bất ngờ như vậy, làm ta chút nữa thì sợ đến ngất đi!” Hề Hề lạnh giọng nói.

“Không nghĩ rằng ngươi lại lợi hại như vậy!” Liệt Ảnh giọng nói yêu kiều trong vắt mà êm ái bên tai, ngày xưa ngữ điệu ít nhiều chua ngoa kiêu căng giờ đã trở nên nhu hòa hơn mấy phần.

Điều này làm cho Hề Hề rất sửng sốt, Hề Hề vẫn nhớ kĩ lúc trước Liệt Ảnh vênh váo tự đắc như thế nào nói rằng muốn xem bộ dạng thua cuộc của nàng.

“Thật hổ thẹn, khiến cho công chúa không thể nhìn thấy ta thua cuộc, làm công chúa phải thất vọng rồi!” Hề Hề rành mạch bình tĩnh, sóng mắt lãnh triệt nhìn Liệt Ảnh cả người đang mềm mại phiêu phiêu nói.

Liệt Ảnh dưới ánh mắt của Hề Hề, tâm tư bỗng dưng co rụt lại.

“Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng nghĩ là thật, kỳ thực ta rất bội phục ngươi, hơn nữa cũng bắt đầu thích ngươi, mặc kệ ngươi có phải là nam sủng của hoàng huynh ta không!” Vẻ mặt ngang ngược của Liệt Ảnh lúc này đã ít nhiều thay bằng sự ý nhị e thẹn vô cùng động lòng người.

Chỉ là Hề Hề lúc này không rảnh quan tâm, vừa nghe đến hai chữ “nam sủng”, đuôi mày không khỏi kéo đến tia giận tái cả mặt.

“Công chúa, tại hạ còn phải chuẩn bị để tiếp tục thi đấu. Thứ tại hạ không thể tiếp người.” Hề Hề nói xong liền bước đi, băng ngang qua Liệt Ảnh, trường tay áo khẽ phất, tay áo tung bay trông như lơ đãng điểm phải á huyệt của Liệt Ảnh.

Liệt Ảnh có cảm giác cổ họng tê rần, nên cũng liền không nói thêm câu nào nữa.

Thế nhưng nàng lại tuyệt không có tức giận, trái lại, mang theo ý cười dịu dàng, nhìn chằm Hề Hề, đáy mắt dậy lên ánh sáng không ngừng lưu chuyển, như có lửa đang rực trong mắt.

“Sau này không được nhắc lại hai chữ nam sủng này nữa!” Hề Hề lạnh giọng nói.

Liệt Ảnh hàng mi chớp chớp mấy cái, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

“Vân công tử, thi đấu giao hảo đã kết thúc, ngươi mau đến sân phía trước tập hợp đi.” La Cáp đuổi tìm đến chỗ Hề Hề nói.

Hề Hề theo sau La Cáp đến nơi tập hợp.

Ở trên sân tập hợp trải thảm đỏ tươi, trên thảo nguyên cứ như thế mà vô cùng hoa lệ.

Thiền Vu của Bắc Thương Quốc hòa nhã, ngồi ngay ngắn trên khán đài.

Thiền Vu này rất có khí chất vương giả, khuôn mặt đường nét sắc bén giống như đao được chạm trổ tinh tế, khiến cho người khác có thể cảm nhận được sự uy nghiêm cùng mười phần khí phách. Yên Thị* mỹ lệ mà dịu dàng, mắt sáng xinh đẹp dung mạo như ngọc trên người khoác áo hồ cừu, trên môi luôn mang theo ý cười nhàn nhạt.

*Yên Thị: cách gọi Hoàng Hậu của Thiền Vu thời nhà Hán, do đây là thị tộc phía Bắc nên cách gọi có khác người Nam Triều.

Hoàn Nhan Liệt Phong một thân bạch y đang đứng trên đài, tay phải giơ lên, tiếng trống cùng tiếng người náo động liền từ từ lặng xuống, thảo nguyên rộng lớn như vậy liền chìm vào một trạng thái yên lặng không một tiếng động.

Gió mang theo tiếng rít của thảo nguyên không ngừng vang lên, thắt lưng bằng bạc của Hoàn Nhan Liệt Phong ở trong gió nổi lên, không ngừng phe phẩy, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lóng lánh.

Hắn mỉm cười, mùa đông bỗng mang theo sự ấm áp rơi trên đầu vai của hắn, khiến cho hắn toàn thân cao cao tại thượng trông như trăng lạnh tản ra sự tao nhã, xuất trần thoát tục.

Hắn dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt, sự ấm áp như mang theo cực độc, ưu nhã mà mang theo tà mị.

Khi hắn nói, tất cả con dân trên thảo nguyên này đều ngoan ngoãn thuần phục bên dưới mặt đất.

Hắn nói bằng ngôn ngữ dị tộc, êm tai mà lưu loát.

“Chúc mừng các vị đã chiến thắng vòng loại, tiếp theo là cuộc thi bắn cung. Lồng sắt này đang giam giữ hai mươi con ưng, trong tay các vị chỉ có một mũi tên, nếu có thể bắn trúng ưng, liền có thể vào vòng tiếp theo.”

Hề Hề lúc này mới chú ý tới, trên khán đài có bày ra một cái lồng sắt rất lớn, bên trong lồng sắt thật sự là đang giam giữ hai mươi con ưng, trong lòng không ngừng kêu la thất thanh, tựa như là đang cực kỳ đói khát.

Chứng kiến lồng ưng xong, Hoàn Nhan Liệt Phong kế tiếp nói gì đó, Hề Hề cũng không nghe thấu đáo lắm.

Hề Hề sẽ không quên, chính mình hôm nay hoàn cảnh cùng ưng trong lồng không có gì khác nhau, đều là bị cầm tù, chỉ khác là một bên là lồng sắt nhỏ, một bên thì lồng sắt lớn.

Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt làm như vô ý bay về phía trên người Hề Hề, mọi người đều chăm chú nhìn mình, chỉ có hắn, Nam Triều Hán tử kia, không nhìn hắn, trái lại ánh mắt lại dừng lại chỗ lồng chim ưng.

Bên môi không khỏi vẽ nên một mạt cười nhạt, ý vị thâm trường nhìn Hề Hề.

Năm mươi người vượt qua vòng loại, tụ tập ở sân đài này, trong tay là cung tiễn, cùng một mũi tên màu trắng, đuôi tên có khắc con số của họ.

Vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào họ, có cực kỳ hâm mộ, cũng có đố kỵ.

Thảo nguyên lại nổi gió, thổi tung trường bào của Hề Hề, trông như đang nhảy múa.

Năm mươi người, hai mươi chim ưng.

Mỗi người trong tay chỉ có một mũi tên, chỉ có một cơ hội.

Nếu bắn trúng ưng, liền có thể vào vòng tiếp theo, bắn không trúng, liền bị loại.

Một hồi trống kịch liệt qua đi, lồng sắt phóng thả, ưng bay ra, chúng nó chen chúc trước sau, lấy hết mọi sức lực khẩn cấp lao vào bầu trời tự do.

Nhưng chúng nó không biết, chỉ trong chốc lát tự do sẽ mất đi, thay bằng cái chết vĩnh hằng.

Chim ưng không ngừng lượn vòng, nhất là loài ưng bị bỏ đói nhiều ngày này, bay nhanh và mạnh như sói, không có tài bắn cung xuất sắc sẽ rất khó bắn hạ được.

Tuy vậy bắn tên lại là tuyệt kỹ của Hề Hề. Thế nhưng lúc này Hề Hề lại không có lắp tên vào cung tiễn.

Hề Hề ngửa đầu nhìn trời, trời xanh tĩnh mịch, mây trắng tự tại tản ra, hai mươi bóng đen không ngừng xoay quanh.

Có người ra lệnh một tiếng, những người bên cạnh bắt đầu vươn cung, trong nháy mắt, không trung chim ưng đang lượn quanh, lông chim tán loạn, bay khắp bầu trời.

Nghe được tiếng chim ưng gào thét, Hề Hề ánh mắt nồng đậm hơn mang theo tiếng thở dài.

Hề Hề chậm rãi lắp tên, vươn cung, nhắm hướng bầu trời.

Ánh sáng rực rỡ thật sự chói mắt vô cùng, trên trời chim ưng lẻ loi, có đường lớn là không trung, tựa hồ tự do đang rất gần.

Hề Hề nhắm chính xác, buông tay, lông chim bay lên, phi ưng gào thét.

Thị vệ chạy đến, kiểm tra số ưng rồi quay trở về, sau đó đến trước mọi người báo danh dựa vào con số có khắc trên mũi tên, xác định là đã bắn trúng đích.

“Ah, có một con ưng còn sống!” Có người sợ hãi kêu lên.

Ưng đen hai cánh bị cung tên mắc cùng một chỗ, đang trên mặt đất nhảy nhót.

“Số một!” Thị về nhìn con số trên mũi tên, lớn tiếng hô.

Hề Hề thần sắc thong dong, từ trong đám người bước ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play