Cờ đầy màu sắc không ngừng tung bay trước mắt, người đến người đi không ngừng.

Bên tai tiếng trống vang lên liên hồi, tiếng người cười nói ồn ào, náo nhiệt.

Mọi người trên mặt đầy đủ cả các kiểu cười, các nam tử cười rất hăng hái, vô cùng đắc ý, các cô nương thì tươi cười đẹp như đào lý*, xán lạn như xuân hoa.

Nhưng dù là kiểu cười nào, cũng đều rất thật lòng, chính là cười vì vui mừng.

Ngày đông giá rét trên thảo nguyên, tất cả đều bị sự huyên náo trừ bỏ đi, cả biển người đều đang rất rộn rã, vui sướng.

Vòng loại diễn ra ở năm sân đấu, tiến hành song song nhau. Người số một trong năm người đầu tiên sẽ đối chọi với người số năm trong năm người còn lại.

Hề Hề là người số một, đối thủ của nàng là người cuối cùng trong năm người.

Phía sau bỗng vang lên tiếng chuông giòn tan, Liệt Ảnh công chúa váy đỏ đang ngồi ngay ngắn tại một nơi cũng đỏ thẳm trong tức khắc liền cho người chặn đứng lối đi của Hề Hề.

“Này, tiểu tử, chắc ngươi không biết đối thủ của ngươi là ai đâu?” Liệt Ảnh bễ nghễ liếc nhìn Hề Hề nói.

Hề Hề ngẩng đầu, lập tức quay lại hướng về công chúa đang cao cao tại thượng, lạnh lùng nói: “Ai là đối thủ, thật đáng tiếc, tại hạ không có hứng thú biết.”

Đối thủ là người phương nào, lát nữa thi đấu trên võ đài tự nhiên sẽ biết.

“Không có hứng thú, hừ! Bản công chúa thật muốn nhìn xem, lát nữa ngươi sẽ thua như thế nào, để xem ngươi có còn dám ngạo mạn như thế không!” Liệt Ảnh nói, đôi mắt sáng ban đầu giờ đã cười thành hình trăng non, ý cười xán lạn như nắng ngọc, khiến cho kẻ khác có cảm giác yêu thích vô cùng.

Hề Hề nhìn dáng cười hả hê của Liệt Ảnh công chúa, nàng lại như vậy chạy lại đây chỉ là để nói với mình như thế thôi sao, chẳng lẽ đối thủ của mình thật sự dũng mãnh đến như vậy?

Nhưng dũng mãnh thì sao, cũng không thể dọa nạt được Vân Hề Hề.

Hai tròng mắt khẽ di chuyển, một tràn ý cười sáng như ngọc hiện ra, xinh đẹp tựa ánh bình minh.

“Công chúa nếu mong tại hạ sẽ thua như thế, chỉ sợ cuối cùng lại phải thất vọng thôi.”

Liệt Ảnh bị Hề Hề bị cái cười chứa đầy quang hoa của Hề Hề làm cho hoảng hốt, trong lòng trấn động khẽ run lên. Nàng nhìn chăm chú Hề Hề, phát hiện các vết sưng đỏ trên mặt Hề Hề đều đã biến mất hơn phân nửa, dáng vẻ xinh đẹp nhỏ bé hiện ra. Tuy rằng trên mặt như cũ phần nào vẫn còn hai vết sưng đỏ, nhưng Liệt Ảnh vẫn có thể khẳng định rằng, người này, tuyệt đối là một mỹ nam.

Hề Hề phất tay áo thong thả lướt qua Liệt Ảnh, hướng về khán đài nhanh nhẹn rời đi.

Đứng ở trên sân thi đấu là một người sừng sững như cột sắt, Hề Hề cuối cùng cũng hiểu vì sao công chúa lại hả hê nhìn nàng cười như thế.

Đó là một người thanh niên vừa cao lại vừa rất cường tráng, to lớn như trời cao. Trên thân hắn khoác một cái áo ngoài cộc tay bằng lông dê, để lộ ra hai cánh tay vạm vỡ hòa cùng những khối thịt cường tráng trước ngực, thật sự là một cơ thể vô cùng chắc chắn. Hai tay hắn nắm chặt, tựa như một cái bát bằng sứ to lớn.

Hề Hề cùng hắn có chút ngưng trọng, so sánh qua, Hề Hề thật sự chỉ như một con thỏ con trước mặt một con gấu đen.

Toàn thân như cột sắt của hắn che khuất cả ánh mặt trời, Hề Hề cả người bị bóng dáng của hắn phủ chắn lại, có cảm giác như mây đen đông kịt đang áp đỉnh đầu.

Không thể cảm thụ được ánh sáng nữa, Hề Hề thấy có chút chán chường.

Hai thân hình như vậy thật tương phản với nhau, trong mắt của tất cả mọi người nơi đây, Hề Hề nhất định sẽ là kẻ bại. Gấu đen sẽ bóp chết thỏ con yếu ớt, đó là điều vô cùng đơn giản không cần phải bàn cãi.

Thế nhưng, Hề Hề lại không hề sợ hãi, áo xanh rũ trên đất, tay áo phất trong gió, vẻ mặt thong dong tự tại mang theo ý cười.

Võ công cao thấp cùng vẻ bề ngoài như thế nào vốn không liên quan, coi như hắn thật sự là một cái cột sắt, Hề Hề cũng đều như nhau không để tâm lắm.

Phía sau chia thành hai phía, Hề Hề biết, ở chỗ ngồi chính trên khán đài, Hoàn Nhan Liệt Phong đang dùng ánh mắt trêu chọc như thế nào nhìn nàng.

Liệt Ảnh cũng ngồi ở gần đó quan sát trận chiến, có đến năm sân đấu, thế nhưng huynh muội hai người họ lại chỉ ở đây quan sát trận chiến, xem ra đúng là một sự quan tâm không nhỏ.

“Chỉ cho phét dùng tay thi đấu, cả hai dùng đôi tay của mình bất kể dùng cách nào ôm chặt hay lôi kéo. Chỉ cần có thể quật ngã đối phương ra khỏi khán đài, ngã sấp xuống mặt đất, người đó sẽ là người chiến thắng.”

Nghe xong người chủ khảo tuyên bố qui tắc thi đấu, Hề Hề mới phát hiện, vậy vòng thứ nhất này là đấu sức với nhau.

Đấu sức!

Dĩ nhiên là đấu sức!

Đây là một trò chơi của nam nhân, Hề Hề chưa bao giờ thử qua.

Hề Hề nghe được chủ khảo bảo có thể ôm, hàng mi kiềm lòng không được liền ninh lại một chỗ cùng nhau.

Ngồi ở khán đài trên cao quan sát trận đấu là Hoàn Nhan Liệt Phong và Liệt Ảnh công chúa, thấy Hề Hề mang theo bộ dạng ngưng mi trầm tư, hai người còn tưởng rằng tên cột sắt này đã làm Hề Hề khiếp sợ.

Trên mặt cả hai liền cùng vẽ nên những ý cười hả hê.

Sân đấu cứ như thế một mảnh yên lặng kéo dài.

Tên cột sắt đối diện Hề Hề bắt đầu chuẩn bị, khí lực dạt dào của hắn không ngừng toát ra.

Nhưng Hề Hề vẫn như cũ khoanh tay ngưng động đứng yên ở đó, không khác gì ngọc thụ lâm phong.

Cột sắt bỗng nhiên rống to một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi, hướng về phía Hề Hề vọt tới.

Hề Hề như một đóa mây trôi lắc mình né tránh, lách qua thân người to lớn của cột sắt, hắn liền rất tức giận, quay đầu lại quang quác ra một loại âm thanh tộc ngữ nào đó.

Hình như là đang nói Hề Hề né tránh như thế là trái với quy tắc trận đấu.

Hề Hề xoay người hướng về chủ khảo cuộc thi nói: “Có thể thay đổi một chút quy tắc trận đấu không, không cần lôi kéo ôm ấp tiếp xúc, nhưng dùng tay công kích, chỉ cần đối thủ ngã sấp trên mặt đất thì thắng.”

Hề Hề vốn là một nữ tử, có thể nào cùng một nam nhân ôm nhau một chỗ, huống chi còn là một tằng tục nam nhân.

Chủ khảo trận đấu sửng sốt một chút, không ngờ Hề Hề lại yêu cầu như vậy, thì thào nói rằng: “Sao có thể thay đổi quy tắc trận đấu như thế chứ. Nếu như không ôm, thì sao gọi là đấu sức?”

Hề Hề dịu dàng cười nói: “Cái này, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta cơ thể hơn kém nhau như thế, chỉ sợ ôm nhau, vị huynh đài đây lưng eo sẽ không được thoải mái. Ta nghĩ hắn cũng sẽ đồng ý với ta.”

“Không sao cả! Ta thế nào cũng được!” Cột sắt hào phóng không quan tâm nói, coi như chính mình đã thắng chắc rồi.

“Nhìn xem, vị huynh đài này cũng đã đồng ý rồi! Ngài cũng hãy đồng ý đi!”

Chủ khảo trận đấu vẻ mặt có phần khó xử, xoay người hướng về khán đài trên.

Hề Hề xa xa thấy, hắn chính là muốn xin chỉ thị của Hoàn Nhan Liệt Phong.

Hề Hề trong lòng khẽ lạnh, Hoàn Nhan Liệt Phong biết đây chính là kiến nghị của mình, có thể nào đáp ứng chứ, hắn chính là ước có thể làm chính mình khó xử đến chết.

Quả nhiên, chủ khảo trận đấu quay về, lạnh lùng nói rằng: “Tả Hiền Vương nói, quy tắc trận đấu có thể nào tùy ý thay đổi. Vì vậy nên, xin hai vị hãy tuân thủ quy tắc thi đấu như bình thường.”

Hề Hề phẫn hận trừng mắt liếc về phía Hoàn Nhan Liệt Phong, liền thấy hắn vẻ mặt tự tại mang theo ý cười, chậm rãi bưng chén trà lên tinh tế phẩm trà.

“Mong chỉ giáo!” Hề Hề nhàn nhạt nói.

Nếu phải như vậy, Hề Hề sẽ phẩy tay áo bỏ đi ngay, thế nhưng, bất khả khán, bởi vì, trận đấu này nàng nhất định phải thắng.

Cột sắt cúi người, bàn tay thô to áp đảo trên bờ vai Hề Hề. Hề Hề cũng vươn tay, tay áo phất bay đặt trên vai của của cột sắt.

Tuy tình thế bắt buột, thế nhưng Hề Hề trong lòng vẫn không ngừng mắng Hoàn Nhan Liệt Phong một nghìn lần. Thề nhất định phải chiến thắng, để cùng hắn đại chiến một phen.

Cột sắt hai tay kìm chặt vai của Hề Hề, nhẹ giọng nói rằng: “Tiểu tử, ngươi yên tâm, thân thể của ngươi như vậy, ông nhất định sẽ ra tay thương tiếc.”

Hề Hề ánh mắt lóe lên, sắc mặt giận dữ, hai gò má vì phẫn nộ mà ửng đỏ.

Chủ khảo ra lệnh một tiếng: “Bắt đầu!”

Không đợi cột sắt phát lực, Hề Hề hai tay áo phất nhẹ hướng đôi tay như đại chưởng trên vai, tay ngọc cách ống tay áo bắt được đại chưởng của cột sắt, đánh bật ra ngoài, cột sắt bị một cổ lực đánh úp tới, thân thể cao lớn liền ngã gục trên nền cỏ.

Một âm thanh ngã xuống rất lớn qua đi.

Một trận yên tĩnh kéo dài.

Liệt Ảnh công chúa ánh mắt ngây dại trừng lớn, mãi lâu cũng không phục hồi tinh thần.

Mọi người vây xem cũng mồm chữ O miệng Ô há to, kết quả như vậy lại chỉ trong một khoảng thời gian quá ngắn bất quá khiến họ không kịp phản ứng. Bọn họ thậm chí còn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, kẻ người cao lớn đã té ngã xuống đất, chẳng lẽ… chẳng lẽ… như vậy là kết thúc rồi sao?

Mà một thân thiếu niên áo xanh, lại đang điềm đạm nghiễm nhiên đứng đó, tay áo đón gió lay động, hắn cả người nhìn qua xuất thần tiêu sái. Bên môi lại nhất nhất thoải mái nhẹ một ý cười ở trong ánh nắng bốn phương chiếu rọi, khi chất thoát tục.

“Như vậy là xong rồi ư?” Chủ khảo trận đấu kinh ngạc hỏi.

Hề Hề mày đen dài lạnh lùng khẽ nhướng lên, thản nhiên nói: “Còn chưa xong sao? Như vậy cứ việc tới đây lần nữa đi.”

Người cao to đang ở dưới đất nghe vậy, hoảng sợ: “Không không, không đấu nữa, ta chịu thua.”

Sao có thể không chịu thua chứ, coi như cột sắt tự mình nhận thức được, chưởng lực vừa rồi đã khiến hắn trật khớp rồi.

Nhất thời, khắp nơi vang lên những tràn tán thưởng vang vọng, bên tai không dứt,

Rất xa, Hoàn Nhan Liệt Phòng sâu sắc nhìn chằm chằm Hề Hề, ánh mắt nghiền ngẫm dò xét, ý cười ngày càng nồng đậm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play