Tần Trí Viễn một mình ngồi trong quán café chờ người.

Thương thế của gã tốt lên thì trở lại công ty làm việc, mấy tháng, công việc coi như thuận buồm xuôi gió, không giống như những gì gã đoán lúc truóc, bị lão gia tử cản trở hoặc là bị Tần Phong đoạt quyền.

Vị chú kia của Lâm Gia Duệ có một lần đến tìm Tần Kính uống trà, hai người không biết nói những gì, nhưng từ đó về sau scandal của Lâm công tử và Cố Ngôn đột nhiên chìm xuống, tựa như chưa từng phát sinh, ai cũng không nhắc tới.

Vì vậy bộ phim điện ảnh của Lâm Gia Duệ thuận lợi đóng máy, mấy hôm trước chế tác hậu kì cũng hoàn thành. Hôm phim công chiếu, Tần Trí Viễn bớt chút thời gian đi xem, không biết diễn xuất của Cố Ngôn đột nhiên tốt hay là Lâm Gia Duệ thực sự có tài, nội dung phim khá hay.

Diễn xuất của Cố Ngôn khá tốt, mỗi ánh mắt, mỗi động tác lại đầy phong tình, nhất là tấm poster tuyên truyền — bối cảnh được làm mờ, mảng tối, Cố Ngôn tay trái cầm kim tiêm, tay phải chạm lên gọng kính trên mắt, chỉ lộ ra sống mũi thẳng cao và cái cằm. Mảng sáng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lộ ra lúm đồng tiền mê người, giọt nước mắt theo khe hở ngón tay chậm rãi rơi.

Đây là vì hắn được tắm mình bởi quang minh hư ảo mà lộ ra tươi cười. Rõ ràng là hiệu ứng ảnh chụp nhưng khiến người ta liên tưởng đến nụ cười ấy, giọt nước mắt ấy khi chảy xuống, thật đẹp.

Tần Trí Viễn lúc đó nhìn thấy tấm poster mà ngẩn người, nhìn mãi không thôi, nếu điều kiện cho phép, gã thật muốn đem về giấu riêng.

Đang nghĩ, thì người gã chờ đã đến.

Đi cùng Triệu Tân còn có cô vợ ngọt ngào động lòng người của anh ta. Bởi vì vết thương tai nạn cần phải tịnh dưỡng nên sau khi kết hôn, Triệu Tân liền dẫn theo vợ mình về quê hưởng tuần trăng mật. Đi một lần liền hơn nửa năm, hai ngày trước mới trở về. Hai vợ chồng bọn họ béo lên không ít, nhất là cái bụng của cô vợ, vừa thấy là biết có bầu mấy tháng rồi.

Tần Trí Viễn đôi khi sẽ điện thoại với Triệu Tân, nhưng vẫn chưa nghe thấy tin vui này, giờ nhìn thấy ngẩn ngơ. Ngay sau đó cười rộ lên: “Chúc mừng, chúc mừng! Tôi nói cậu sao lại trở về, hóa ra sắp lên làm ba rồi.”

“Dù sao cũng là thành phố lớn, khám chữa bệnh điều kiện tốt hơn, ở nông thôn sinh con có chút lo lắng.” Triệu Tân vui vẻ cười, đỡ cô vợ ngồi xuống đối diện Tần Trí Viễn, “Hơn nữa tôi nghỉ lâu như thế, cũng nên trở về làm việc, bằng không lại không có tiền mua sữa bột cho con.”

Tần Trí Viễn tiếp lời ngay, biết người mang thai không uống café liền gọi ly nước chanh, hỏi “Mấy tháng rồi?”

“Sắp năm tháng rồi, dự sinh là cuối năm.”

“Sao không nói sớm một chút? Tôi vẫn chờ được làm cha nuôi đấy.”

“Yên tâm, không ai giành với cậu đâu.” Triệu Tân cười ha ha vỗ vai Tần Trí Viễn, “Chuyện chung thân đại sự của cậu khi nào thì giải quyết? Cậu bằng tuổi tôi, cũng không còn nhỏ nữa đâu.”

Tần Trí Viễn chấn động, tự vấn mình sao lại thản nhiên nói đùa với Triệu Tân như vậy.

Trong lòng gã còn giữ những kí ức, thanh mai trúc mã, mối tình đầu, giờ nhớ lại, cảm thấy thật mơ hồ, như là đã cách xa cả một đời.

Không phải là cố ý quên người ấy đi.

Mà là, gã đã bước lên rồi, từng bước tiến về phía trước.

Tần Trí Viễn không nói nên lời là vui hay buồn, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi vô tình nghiền nát biết bao yêu hận tình cừu.

Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có một người ở bên cạnh gã.

Người đó thật ra rất quật cường và cố chấp, một khi đã xác định mục tiêu thì nhất quyết không buông tay, vì để đạt được mục đích mà sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ, nhưng mỗi lần lại hăng hái tiến lên.

Tần Trí Viễn nhớ tới Cóo Ngôn nên cười: “Không cần lo, tôi đã tìm được người muốn sống chung cả đời rồi.”

Đáy mắt gã tràn ý cười, giọng nói mềm nhẹ, ngữ khí chân thật.

Triệu Tân ngược lại lắp bắp kinh hãi: “Thật sự có ý đó cơ à? Đối phương là ai thế?”

“Sau này có cơ hội sẽ gặp.”

“Không tồi, không tồi, cậu trước kia rất đa tình, giờ cũng nên thu lại. Khi nào mời rượu mừng đây?”

Tần Trí Viễn không nghĩ Triệu Tân lại có thể suy đoán nhanh như vậy, nhất thời đáp không được, nghẹn một lát mới nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”

Nhưng gã cũng nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, bản thân nếu không nắm chặt, không chừng ngay cả cầu hôn cũng bị Cố Ngôn giành trước.

Không, phải nói là Cố Ngôn khẳng định đã nghĩ ra cách rồi.

Thật sự rất hao tổn tâm trí.

Tần Trí Viễn một bên phiền não, một bên hàn huyên với Triệu Tân cuộc sống hàng ngày.

Vợ Triệu Tân không nói gì, chỉ im lặng ở bên lắng nghe, tay trái vẫn nắm lấy tay Triệu Tân. Nhẫn trên ngón tay áp út của hai người dưới ánh mặt trời lóe sáng khiến người ta đau mắt.

Tần Trí Viễn che mắt, không biết sao lại chói mắt thế, trong lòng nghĩ, nếu Cố Ngôn đeo một cái nhẫn giống vậy, cũng đẹp lắm.

Lúc nói chuyện, Triệu Tân nói về bộ phim chuẩn bị đợt trước, Tần Trí Viễn gật đầu đồng ý: “Nội dung rất hay không làm thật đáng tiếc. Phương diện tài chính không vấn đề, cậu cứ việc quay phim thôi là được.”

Triệu Tần và gã có bao nhiêu năm ăn ý, nên không cảm ơn chỉ nói: “Tôi bán cho cậu chút sĩ diện, so với lần đầu chắc sẽ khác nhỉ, tìm Cố Ngôn làm nam chính đi.”

Tim Tần Trí Viễn đập thịch cái, trên mặt vẫn trầm tĩnh như cũ: “…Đương nhiên.”

Cố Ngôn đã nhiều lần làm nam phụ rồi.

Cho nên từ nay về sau, gã nghĩ vị trí nam chính này, duy nhất chỉ vì một người mà giữ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play