Cố Ngôn vốn còn muốn xem thương thế của Tần Trí Viễn, nghe được câu kia trong đầu nhất thời trống rỗng, sức lực trong người như bị rút hết, lập tức ngã xuống đất.

Tần Trí Viễn lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu: “Cố Ngôn?”

Cố Ngôn cảm thấy trái tim mình như vỡ tan, tình nguyện dán mặt lên mặt đất lạnh lẽo, nhất định không ngẩng đầu.

Tần Trí Viễn thở hổn hển, cố hết sức vươn tay, muốn xoay mặt hắn lại. Nhưng Cố Ngôn bất động, hướng gã khoát tay.

Tần Trí Viễn âm thầm buồn cười, thuận thế bắt lấy cái tay kia, cùng những ngón tay khẽ run của Cố Ngôn giao nhau.

Hai kẻ trên người mang vết thương, mặt mũi bầm dập thật buồn cười.

Thật ra Tần Trí Viễn nói xong câu kia liền hối hận. Gã từng nghĩ tới rất nhiều lần, thổ lộ với người trong lòng thế nào, nhất định phải trong một không khí tốt, một không gian thật đẹp, dù không có hoa có rượu có nến, thì ít nhất cũng không phải dưới tính huống mặt sưng như cái đầu heo.

Nhưng nhìn phản ứng của Cố Ngôn, gã lại thấy không sao, chỉ cần tâm ý hai người tương thông, chật vật thế nào cũng ngọt ngào.

Tần Trí Viễn đang nghĩ làm thế nào để Cố Ngôn quay đầu lại, chợt nghe bên tai vang lên âm thanh cổ quái. Gã theo tiếng vang nhìn qua, thấy một chiếc xe lảo đảo chạy vào bãi đỗ, nhanh như chớp vòng cua. Mắt thấy phía trước là bức tường lái xe mới đột nhiên phanh gấp, sau đó nghe tiếng “Két”, xe cách bức tường chừng mấy cm thì dừng lại, tiếng phanh xe bén nhọn đâm thẳng vào tai thật đau.

Cố Ngôn đương nhiên cũng nghe được tiếng này, hắn cảnh giác, trong lòng duy nhất một ý nghĩ, phải bảo vệ Tần Trí Viễn.

Không nghĩ tới cửa xe vừa mở, từ trong xe bước ra là Lâm Gia Duệ.

Lâm công tử liếc mắt thấy dáng vẻ bị thương của hai người không khỏi nhíu mày, nói: “Vẫn là tới chậm một bước.”

Sau đó mở cửa xe phía sau, bước đến phía bọn họ, đỡ lấy một cánh tay của Cố Ngôn: “Mau lên xe, tôi đưa mấy người tới bệnh viện.”

Cố Ngôn “Ừ”, quay đầu nói với Tần Trí Viễn: “Đi được không? Có muốn tôi qua cõng không?”

Tần Trí Viễn được nhiên không chịu, dưới sự giúp đỡ của Cố Ngôn, miễn cưỡng đứng lên.

Vừa động thì phát hiện vết thương của Tần Trí Viễn nặng hơn Cố Ngôn một chút, ít nhất Cố Ngôn còn có thể đi lại, mà chân gã vừa chạm xuống đất, toàn thân đau đớn, không biết có phải bị gãy xương rồi không.

May mắn bên cạnh còn có Lâm Gia Duệ, ba người mất không ít sức cuối cùng ngồi vào được xe.

Lâm Gia Duệ ngồi vào chỗ của mình, ngay cả dây an toàn cũng không thắt, nhấn chân ga, xe lại nổi điên xông ra ngoài.

Cố Ngôn ngồi trong xe xóc nảy cẩn thận xem xét vết thương của Tần Trí Viễn, xác định gã chỉ bị thương ngoài da mới thoáng thả lỏng: “Hiện tại có thể nói cho tôi biết, anh tột cùng gặp phải phiền toái gì không?”

Dừng một chút, liếc mắt tới Lâm Gia Duệ, lại hỏi: “Có liên quan tới Lâm công tử đúng không?”

Tần Trí Viễn không những vết thương đau, ngay cả đầu cũng đau, không biết mở miệng thế nào.

Nhưng Lâm công tử đã lên tiếng: “Vẫn để tôi giải thích đi.”

Cậu ta nói tất cả đều liên quan tới mình, đơn giản nói ra đoạn thời gian trước xảy ra scandal, người nào ở Lâm gia hiểu lầm cậu ta và Cố Ngôn có quan hệ, cho nên sử dụng chút thủ đoạn hèn hạ, tìm mọi chuyện xấu của Cố Ngôn năm đó lôi ra. sau vì Tần Trí Viễn cướp lại ảnh gốc cùng người nào đó kết thù, vậy nên rước lấy trận “dạy dỗ” ngày hôm nay.

Cố Ngôn tuy rằng nghe đại khái nhưng có thể đoán được Tần Trí Viễn trong đó bỏ ra bao nhiêu công sức, cũng rất mạo hiểm, không khỏi nắm chặt lấy tay gã.

Khóe miệng Tần Trí Viễn bị thương, nhưng vẫn cười với Cố Ngôn.

Cố Ngôn đau lòng, nhìn gã một lát đột nhiên nhớ ra một việc hỏi: “Đạo diễn Lâm, tôi nhớ rõ cậu không lái xe mà?”

“Ừ, chỉ là chưa bao giờ lái mà thôi.” Lâm Gia Duệ không quay đầu, tùy ý đáp: “Nhưng sau đó phát hiện ra đơn giản lắm.”

Khó trách xe chạy một đường đầy bão táp, căn bản không thèm để ý luật giao thông.

Cố Ngôn nghe mà hết hồn, tưởng tượng ra đều thấy sợ, tay nắm chặt tay Tần Trí Viễn, miệng kêu to: “Dừng xe.”

Lâm Gia Duệ nhíu mày, quả thật nhấn phanh, nhưng không phải bởi vì Cố Ngôn hét lên, mà là phía sau có mấy chiếc xe đuổi theo, rất có kĩ xảo ngăn cản, khiến cậu không thể không dừng xe.

Xe đuổi theo thuần một màu đen, ở giữa là chiếc xe hiện đại nhất, mơ hồ có thể thấy đuọc lái xe chính là tên mặt sẹo ban nãy. Phía sau cũng có một người, nhưng bởi vì bị cửa kính che mất không rõ tướng mạo người ngồi trong.

Lâm Gia Duệ đập còi, quay cửa kính xuống lạnh lùng nói: “Nhường đường!”

Mấy chiếc xe không hề di chuyển.

Nhưng gã mặt sẹo đi xuống, cung kính nói với Lâm Gia Duệ: “Tiểu thiếu gia, ngài ở bên ngoài vui đùa đủ rồi, cũng nên trở về thôi.”

Gã sờ sờ cái mũi cười hì hì: “Ngài cũng biết tính đại ca đó, nếu để đại ca giận thì không xong đâu.”

Lâm Gia Duệ trầm mặc nhìn phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch, trên mu bàn tay xuất hiện gân xanh. Sau đó cậu ta thả lỏng bàn tay, vẻ mặt bình tĩnh xuống xe, nói với người trong xe: “Có chuyện gì tìm tới tôi ấy đừng làm phiền bạn tôi.”

Người bên trong xe nở nụ cười, ngắn gọn phun ra hai chữ: “Lên xe.”

Thanh âm không tính là nghiêm khắc, nhưng ngữ khí bá đạo cực điểm, khiến người ta không dám làm trái.

Lâm Gia Duệ quay đầu ném chìa khóa xe cho Cố Ngôn: “Hai người đi bệnh viện trước đi, hôm nào tôi sẽ qua nhận lỗi.”

Sau đó cậu ta sửa sang lại áo, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, đi qua mở cánh cửa sau ngồi vào.

Mặt sẹo thấy thế vội vàng chui vào ghế lái. Chiếc xe chuyển động mấy chiếc khác cũng đi theo, chốc lát liền không thấy bóng dáng. Bởi vì đã tối muộn, lại trên đường nhỏ vắng vẻ, nên không gây ra động tĩnh lớn.

Cố Ngôn cầm lấy chìa khóa Lâm Gia Duệ ném sang, hỏi: “Lâm công tử không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Dù sao cũng là chú của cậu ta, cùng lắm là bị đánh như chúng ta thôi.”

Cố Ngôn gật đầu, thầm nghĩ người kia vì Lâm Gia Duệ mà làm tất cả. Tình trạng của hắn bây giờ đương nhiên không dám tự mình lái xe, cuối cùng gọi điện cho cứu thương.

Trên mặt Tần Trí Viễn có không ít vết bầm, thật sự không được đẹp lắm. Gã tuy nằm trên cáng, nhưng nhớ mãi không quên truyện lúc trước, kéo tay Cố Ngôn: “Không khí hôm nay quá tệ, chờ tôi dưỡng thương cho tốt sẽ nói lại câu kia.”

Cố Ngôn rõ ràng biết gã ám chỉ câu gì, nói: “Anh xác định… có thể bước về phía trước rồi à?”

Tần Trí Viễn căn bản không cần trả lời vấn đề này, gã chỉ dịu dàng cười, nắm lấy tay Cố Ngôn, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trong lòng bàn tay.

Cố Ngôn chấn động, đôi con ngươi đen láy, hít sâu một hơi, cuối cùng vươn tay, như ý nguyện mà vuốt ve mắt Tần Trí Viễn. Gương mặt này cho dù có mang theo vết thương cũng vẫn rực rõ lóa mắt như vậy, cười nói: “Vậy anh chuẩn bị tâm lí cho thật tốt, tôi muốn bắt đầu theo đuổi anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play