Tần Trí Viễn mãi sáng sớm ba ngày sau mới xuất hiện.
Lúc ấy sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, Cố Ngôn còn đang nằm trên giường mông lung, bên ngoài có tiếng gõ cửa hồi lâu mới thất tha thất thểu đứng dậy mở cửa. Kết quả cửa vừa mở, thì thấy Tần Trí Viễn tựa vào khung cửa, trên người vẫn mặc bộ đồ hôm đó, đôi mắt đỏ ngầu, trên cằm đầy râu, đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Cố Ngôn đột nhiên thấy không khỏi hoảng sợ, hỏi: “Sao lại thế này? Anh bao lâu rồi chưa ngủ?”
Tần Trí Viễn bước vào, liền ngã lên người Cố Ngôn, râu cọ cọ vào mặt hắn, ghé bên tai thấp giọng: “Chuyện bức ảnh giải quyết xong rồi.”
Cố Ngôn “Ừ” một tiếng, không cảm thấy ngạc nhiên lắm, ngược lại có vẻ tiếc nuối hỏi: “Tôi có phải không có cơ hôi được chụp ảnh chân dung nữa không?”
Tần Trí Viễn cả sức cười cũng không có, chỉ tựa vào vai hắn: “Cho mượn giường của em nằm một chút.”
Cố Ngôn lúc này mới nghiêm túc, thu lại tâm tình vui đùa của mình, đưa gã vào phòng.
Tần Trí Viễn nằm xuống giường liền nhắm mắt ngủ.
Cố Ngôn thấy buồn cười, giúp gã cởi giầy, lấy chăn đắp cho gã.
Tần Trí Viễn tuy nhắm mắt nhưng lại dùng lực kéo lấy tay Cố Ngôn, đem hắn ôm vào lòng, nói: “Ngủ với tôi một lát.”
Cố Ngôn nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh: “Tôi hôm nay còn có việc.”
“Chỉ cần hai tiếng là ổn rồi.” Tần Trí Viễn ôm càng chặt, có chút mơ màng, tay vẫn như cũ khiến Cố Ngôn không thể cựa.
Cố Ngôn sao có thể để gã thất vọng được?
Cứ như vậy nằm trong lòng Tần Trí Viễn, kéo chăn qua đắp lên hai người.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng.
Tần Trí Viễn nửa mê nửa tỉnh, ngón tay vuốt ve tóc Cố Ngôn, Cố Ngôn một chút buồn ngủ cũng không có, hỏi gã: “Anh hai ngày nay không ngủ sao?”
“Không hẳn, ngủ ít hơn so với bình thường thôi.”
“Chỉ là mấy tấm ảnh, thật ra không cần phải tốn công sức như vậy.”
“Chuyện này là bởi vì tôi mới vậy, đương nhiên tôi phải giải quyết rồi.” Tần Trí Viễn không muốn nói nhiều về chuyện này, “Nói chuyện khác với tôi đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Cái gì cũng được, hát bài ru con cũng được.”
Cố Ngôn cười ha ha, cười xong thì im lặng, một câu cũng không nói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tần Trí Viễn nghĩ hắn không muốn nói chuyện, chờ mãi đến lúc buồn ngủ mới nghe được âm thanh mang theo giọng mũi vang lên: “Tôi khi đó vừa mới hai mươi.”
Tần Trí Viễn trong lòng nhảy dựng, cho dù có buồn ngủ thế nào, nghe câu này cũng tỉnh hoàn toàn. Nhưng gã không cắt lời Cố Ngôn, chỉ ở bên cạnh lắng nghe.
“Trước khi công việc của ba tôi thua lỗ, tôi còn nghĩ rằng cuộc đời thật thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày ăn ngon ngủ kĩ, chỉ nghĩ mai này làm thế nào để trở thành một đầu bếp… Ai biết một ngày nào đó, đột nhiên long trời lở đất. Người một nhà trốn đông trốn tây, vĩnh viễn không thoát khỏi mấy kẻ đòi nợ, có một thời gian ngắn, tôi rất sợ tiếng đập cửa đêm khuya, bởi có nghĩa là chúng tôi lại phải chuyển nhà…”
“Sau đó thì sao? Người nhà liền bỏ em lại mà chạy ra nước ngoài ư?”
“Là Vương Nhã Lỵ nói cho anh biết à?” Cố Ngôn lắc đầu. “Sai rồi, không phải tôi bị bỏ lại, mà vì họ không có cách nào mang tôi theo cùng.”
Tần Trí Viễn không biết hai câu này có gì khác nhau.
Cố Ngôn tiếp: “Vì trả nợ, tôi đương nhiên không còn cách nào đi học, phải làm thêm kiếm tiền, cũng chỉ như muối bỏ biển. Lúc nghèo khó nhất tôi gặp được một người.”
Cố Ngôn vừa nói ra một cái tên.
Tần Trí Viễn nghe thấy thì nhíu mày. Tên người này không xa lạ, trong cái vòng luẩn quẩn này cũng có chút danh tiếng, nói là người đại diện, thực chất là kẻ dẫn mối.
Cố Ngôn biết hắn ta, còn có cái gọi là ngày lành sao?
“Tôi lúc ấy vội vã kiếm tiền, người khác nói gì cũng tin, người kia nói bước vào giới giải trí kiếm tiền rất nhanh, tôi liền ngốc ngốc bước chân vào…” Cố Ngôn nói tới đây, thì nở nụ cười nói: “Ừ, kết quả đúng thế thật, chỉ cần anh có vẻ ngoài, không cần tự tôn, không biết xấu hổ.”
Trong lòng Tần Trí Viễn căng thẳng, hai tay để trên lưng Cố Ngôn phát run.
Gã đối với những chuyện Cố Ngôn đã trải qua không phải không biết chút gì, cho dù chưa bao giờ nói, cũng có thể đoán, nhưng hiện tại nghe Cố Ngôn thản nhiên kể lại, miệng có chút cay đắng.
Cố Ngôn không phải lì lợm từ nhỏ, chỉ là hắn đem vết thương của bản thân giấu quá kĩ, ngay cả nhìn cũng không cho người khác nhìn qua.
Có thể do Tần Trí Viễn ôm chặt quá, Cố Ngôn buồn bực hừ hừ, “Anh nếu làm tôi ngạt chết, thì không nghe tiếp được chuyện xưa đâu.”
“Còn chưa xong à?”
“Kế mới là cao trào này. Anh cũng biết tính của tôi đó, trước kia quật cường lắm, ngay cả giả vờ cười cũng không, cho nên chịu rất nhiều khổ sở. Mãi đến một ngày…” Cố Ngôn nhắm mắt lại, giống như nhớ lại chuyện không muốn ai biết, nhỏ giọng khàn khàn: “Có người vươn tay với tôi. Người đó cởi áo khoác cho tôi, nói cho tôi biết phải cười thế nào.”
Tần Trí Viễn đương nhiên biết người kia là ai.
Trong lòng gã một trận chua xót, không nói nên lời là đau khổ hay ngọt ngào, kêu lên: “Cố Ngôn…”
Cố Ngôn căn bản vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mãi lúc này mới quay đầu lại đối diện với Tần Trí Viễn. Đáy mắt hắn hơi gợn nước, đó là loại ánh mắt sâu phá kén thành bướm, nhẹ giọng: “Vì có Cố Ngôn ngày đó, cho nên mới có Cố Ngôn của hiện tại, anh nói có đúng không?”
Tần Trí Viễn mãi sau mới có thể thốt lên lời: “Nhưng tôi không cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng, tôi chẳng qua chỉ tiện tay.”
Cố Ngôn cười rộ lên, đưa ngón tay đặt lên môi gã: “Như vậy là đủ lắm rồi.”
Tần Trí Viễn thuận thế hôn lên bàn tay kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT