Lời nói xong, Tần Kính chưa kịp phản ứng thì cách vách có người bị sặc nước.
Cố Ngôn nghe thanh âm này rất quen tai, đứng lên ngó qua, quả nhiên là Tần Trí Viễn đang ngồi ho khan. Hắn tuy ngạc nhiên, nhưng không thể hiện trên mặt, cười tà hỏi: “Tần tổng sao lại ở đây thế này?”
“Vừa vặn đi ngang qua nên tạt vào ngồi một chút.” Tần Trí Viễn vừa ho khan vừa nháy mắt với Cố Ngôn.
Đáng tiếc Cố Ngôn quay người ngồi xuống, nói với Tần Kính: “Tần tiên sinh không cần vội trả lời, suy nghĩ lâu một chút cũng không sao, cháu trước giờ kiên nhẫn lắm ạ.”
Tần Trí Viễn cuối cùng không nhịn được, từ bên cạnh đi qua, chắn trước Cố Ngôn: “Ba, chuyện này người nên nói chuyện thẳng thắn với ba là con, đừng liên lụy tới Cố Ngôn.”
Tần Kính đáng thương bấy giờ mới lấy lại tinh thần, cố nén giận, nhưng giọng điệu ít nhiều có thay đổi: “Con vẫn luôn che chở cho cậu ta như vậy, cậu ta là người không liên quan sao?”
“Con hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha, nhưng lập trường của con con xác định rõ.” Tay phải Tần Trí Viễn vòng ra sau lưng tìm kiếm nắm lấy tay Cố Ngôn, ngữ điệu bình tĩnh: “Con lúc nào cũng tình nguyện thảo luận vấn đề này với ba, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ba có thể bớt thời gian trở về nhà một chuyến.”
May mà Tần Kính tu dưỡng tốt, nghe xong lời này còn có thể tâm bình khí hòa uống một ngụm café, khoát tay: “Được rồi.”
Tần Trí Viễn thở phào, rất sợ Cố Ngôn lại nói ra điều gì long trời lở đất, vội vàng kéo hắn đứng dậy, nói nhỏ: “Chúng ta đi trước.”
Cố Ngôn không phản đối, chỉ cười với Tần Kính một cái, không nhanh không chậm nói: “Cháu xin lỗi vì hôm nay không tiếp ngài được, café hôm nay để cháu mời đi ạ. Tần tiên sinh nếu suy nghĩ kí, có thể liên lạc với cháu.”
Nói xong lời cuối thì đã bị Tần Trí Viễn kéo ra đến cửa.
Cố Ngôn thuận tay thanh toán tiền, đi ra thấy bên ngoài tấm kính cửa sổ Tần Trí Viễn đang cau mày.
Cố Ngôn nghĩ tới đây nhịn không được liếc liếc Tần Trí Viễn: “Anh sao lại tới đây? Có người bí mật thông báo à?”
“Tôi ngay chút chuyện này cũng không biết, chả phải sống uổng phí hơn ba mươi mấy năm ư? May mà tôi biết tin sáng sớm chờ ở quán, bằng không…” Tần Trí Viễn nắm lấy tay Cố Ngôn không buông, thở dài: “Em không biết không nên đắc tội với người không nên đắc tội sao?”
“Sao lại vậy được? Tôi trước giờ đều kính già yêu trẻ.”
Tần Trí Viễn dở khóc dở cười: “Kính già là đùa giỡn với ba tôi, còn yêu trẻ là thèm nhỏ dãi em trai tôi hả, Cố Ngôn, em tài thật.”
“Tôi còn chưa gặp qua mẹ anh nữa.”
Tần Trí Viễn mở to hai mắt nhìn thẳng hắn.
Cố Ngôn sợ gã hiểu lấm, vội vàng giải thích: “Đừng lo, tôi chỉ có hứng thú với đàn ông thôi.”
Tần Trí Viễn thật không biết nên tức hay nên cười, mãi sau mới nói: “Ba tôi cũng chỉ thích phụ nữ thôi.”
“À…” Cố Ngôn khó nén nổi sự tiếc nuối.
Tần Trí Viễn lại nói: “Hơn nữa trình độ đa tình của ông ấy, em tuyệt đối không tưởng tượng được đâu.”
Cố Ngôn ngược lại tỏ vẻ hiểu: “Người như vậy nếu không đa tình, mới thật sự không có đạo lí.”
Tần Trí Viễn thấy hắn nói nghiêm túc, có chút hoài nghi nếu khi nãy gã không nhảy ra ngăn cản Cố Ngôn có thể thật sự theo đuổi cha già nhà mình không? Nghĩ mà một trận mồ hôi lạnh, “Phía bên ba tôi sẽ giải quyết, em về sau đừng gặp mặt ông nữa.”
“Ừ, tôi không chủ động là được.”
Những lời này nói mà như chưa nói, Tần Trí Viễn không thể không hỏi: “Có vẻ như… em rất thích ông.”
Cố Ngôn không trả lời thẳng, chỉ nói là: “Dáng vẻ ông ấy rất giống anh.”
“Đương nhiên.”
Cố Ngôn híp mắt nhìn Tần Trí Viễn, khóe miệng hơi nhếch, hạ giọng nói: “Sau hai mươi năm nữa…”
“Cái gì?”
“Quên đi, không có gì.”
Cố Ngôn tuy mở đầu, sau đó lại không nói gì tiếp, chỉ cười cười, miệng ngâm nga bài hát nào đó, tâm tình hình như tốt lắm.
Tần Trí Viễn giống như cái gì cũng không rõ lại giống như hiểu chút gì, đáy lòng dậy lên sự kích động, nắm lấy tay Cố Ngôn thật chặt.
Bởi vì là chiều thứ tư, người đi đường không nhiều lắm, hai người bọn họ nắm tay đi cũng không ai để ý. Tần Trí Viễn chỉ hận con đường này quá ngắn, không bao lâu đã tới đầu phố, may mà hôm nay Cố Ngôn rảnh, có thể cùng gã ăn cơm.
Khi giúp Cố Ngôn mở cửa xe, Tần Trí Viễn đột nhiên ghé sát bên tai hắn, nhẹ bẫng nói: “Sẽ có một ngày nào đó.”
Cố Ngôn giật mình, nhưng chỉ cười không nói.
Bữa cơm này ăn bên ngoài, dạ dày Cố Ngôn cuối cùng không cần phải chịu tra tấn nữa, nên hắn ăn đến là vui sướng.
Nhưng càng gần cuối năm, hai người lại càng bận rộn, Tần Trí Viễn muốn đối phó với cha già nhà mình, ngay cả mấy món ăn mùi vị cổ quái cũng không đưa tới cho Cố Ngôn được. Bọn họ ai cũng không ngờ, gặp được nhau là bởi vì scandal.
—- Scandal của Cố Ngôn và Lâm Gia Duệ.
Đương nhiên trên báo chỉ viết mấy câu hàm súc, nói Cố Ngôn cùng Lâm công tử quan hệ thân mật vân vân, thuận tiện còn nhắc tới chuyện cùng cô người mẫu nào đó tranh giành tình nhân, ám chỉ Cố Ngôn nam nữ đều ăn, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Bên cạnh còn có một bức ảnh thật to, hai người ngồi trên xe bus, dưới ánh nắng mùa đông, Lâm Gia Duệ dựa vào vai Cố Ngôn ngủ gật.
Vốn chỉ là một việc bình thường, nhưng người viết bài có dụng tâm, cho nên hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Tạp chí vừa ra buổi sáng, giữa trưa Tần Trí Viễn liền chạy tới tìm Cố Ngôn, vốn là muốn giải thích một phen, nhưng không ngờ vừa tới studio, thì thấy Cố Ngôn với Lâm Gia Duệ đang ngồi lật xem tạp chí, khoa chân múa tay chỉ cái ảnh, thảo luận sôi nổi xem ai ăn ảnh hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT