Tính tình Dương Khang từ trước đến nay là không chịu thiệt thòi.
Chỉ có điều, mấy năm qua đều có Quách Tĩnh bên cạnh che chở y, cho nên Dương Khang có thu liễm chút ít.
Nhưng mà tối nay, tánh mạng bị người khác uy hiếp, bắt y làm chuyện mình không muốn, Dương Khang đã sớm nổi trận lôi đình. Hơn nữa còn chứng kiến một màn kia của Quách Tĩnh cùng Hoàng Long….. mà Âu Dương Khắc lại xuất hiện phá hư, càng nghẹn một bụng hỏa, đã sớm cân nhắc như thế nào thu thập hắn.
Dương Khang nhìn thấy bên hông Âu Dương Khắc có đeo một khỏa hoàng cầu bằng ngọc, dựa vào toàn thân bảnh bao của Âu Dương Khắc đeo toàn vật phẩm trang sức quý giá, khỏa hoàng cầu bằng ngọc này vạn phần chướng mắt, Dương Khang nghĩ hạt châu này chắc phải dùng để tránh cái gì đó.
Võ công đảo Đào Hoa chú trọng nhất chính là công phu trên tay, như Lạc Anh thần kiếm chưởng, Bích Hải chưởng pháp, Đạn chỉ thần công…… Cho nên động tác tay Dương Khang rất linh hoạt, cho dù so ra kém Diệu thủ thư sinh Chu Bá Thông, nhưng từ bên hông Âu Dương Khắc cởi xuống hạt châu cũng không phải việc khó gì. Khi Dương Khang cầm được hạt châu trong tay phải thì Tiểu Thanh liền bò đi, liền biết mình đoán không lầm.
“Hừ! Âu Dương Khắc, người chơi xà bị xà quấn thân, nguyên lai cũng có.”
Dương Khang dùng cây quạt chọc chọc mặt Âu Dương Khắc, tâm tình thật hảo hừ nhẹ hai tiếng.
Âu Dương Khắc sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy đi đứng nhức mỏi, ngực bị xà quấn chặt, hô hấp càng ngày càng gian nan, vận nội kình đẩy xà ra, thân xà hơi buông lỏng, nhưng lập tức cuốn càng chặt.
Dương Khang chẳng muốn để ý Âu Dương Khắc, xà của Âu Dương Khắc là độc xà, dụng độc giết người, nhưng xà của Lương Tử Ông lại là mãng xà, sẽ dùng thân thể cuốn lấy đối phương cho đến hít thở không thông, cuối cùng dùng miệng nuốt vào bụng.
Dựa vào kinh nghiệm chơi xà của Âu Dương Khắc, phỏng chừng tuy bị xà quấn thân nhưng sẽ không chết. Cho nên Dương Khang liền xoay người đi tìm vài loại dược liệu mà Vương Xứ Nhất cần. Khi Dương Khang mở tủ thuốc ra thì phát hiện thuốc đã bị lấy đi một ít.
Là có người lấy đi, hay là có đạo chích? Chẳng lẽ Quách Tĩnh đã tới?
Dương Khang nhíu mày, không biết tại sao Quách Tĩnh có thể trong thời gian ngắn lấy dược liệu đi. Dương Khang ước lượng một chút rồi gói dược lại đem cầm trong tay, quay đầu lại thì phát hiện người nằm trên mặt đất có chút không ổn.
Âu Dương Khắc cảm thấy tay trái dần dần trở nên vô lực, miệng xà phun ra khí tức khó nghe cực kỳ, ngực nhộn nhạo, chỉ muốn nôn. Giằng co một hồi, thần trí lại dần dần rơi vào hôn mê, không còn sức lực kháng cự.
Dương Khang châm lửa, phát hiện mặt Âu Dương Khắc trắng bệch đến dọa người, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy, không khỏi dọa Dương Khang nhảy dựng lên.
Âu Dương Khắc trong nguyên tác xác thực là bị Dương Khang giết chết, nhưng Dương Khang hiện tại không có bất luận ý tứ nào muốn giết chết Âu Dương Khắc. Dù sao Âu Dương Khắc cũng không có làm chuyện ác tày trời gì, vả lại thúc phụ Âu Dương Phong của hắn cũng khó đối phó.
“Uy, như thế nào?”
Dương Khang không biết là Âu Dương Khắc có phải bị xà quấn mà hôn mê hay không, trong nháy mắt lại hoài nghi là Âu Dương Khắc có trá. Nhưng nhìn sắc mặt của Âu Dương Khắc, lập tức biết rõ người này xác thực là gần như tử vong.
Dương Khang vội vàng xem xét Âu Dương Khắc từ đầu tới chân, đại xà của Lương Tử Ông toàn thân màu đỏ, đầu xà chợt co lại, đầu lưỡi phân nhánh trong miệng xà thè ra, không ngừng hướng Dương Khang lay động, nhưng e ngại Dương Khang trong tay có ‘Thông tê địa long hoàn’, rồi lại không nỡ bỏ con mồi đã tới tay là Âu Dương Khắc, chỉ đành không ngừng mà hướng Dương Khang tê tê lên tiếng thị uy.
Dương Khang rốt cục phát hiện tay trái Âu Dương Khắc đã biến thành màu tím đen, trên cổ tay có hai cái dấu răng tinh tế của xà khiến cho Dương Khang nhìn thấy mà giật mình. Dương Khang thấy thế không nói gì, nghĩ thầm, có phải Âu Dương Khắc đi đêm lắm có ngày gặp ma? Âu Dương Khắc không chỉ bị xà quấn thân, mà còn bị độc xà mình nuôi cắn.
Tuy nhìn có chút hả hê, nhưng vẫn là cứu người. Dương Khang không chút khách khí mà đem bình bình quán quán trong ngực Âu Dương Khắc vơ vét hết, dựa vào tri thức đan dược đi theo Hoàng dược sư học nhiều năm, Dương Khang phán đoán chút ít xem chừng hẳn đều là giải dược.
Sau khi giúp Âu Dương Khắc bài trừ độc, Dương Khang liền bôi một chút bột phấn lên vết thương của hắn, dược hoàn không quản là giải cái gì toàn bộ đều nhét vào trong miệng hắn. Còn lại thì bỏ vào trong lòng ngực của mình.
Bất quá…… Dương Khang nhìn chằm chằm đại xà, nheo mắt lại. Rốt cục hung hăng tâm xuất ra chủy thủ, một đao chém đứt đầu xà.
Khưu Xứ Cơ năm đó tặng cho bọn họ chủy thủ sắc bén vô cùng, đại xà lại sợ “Thông tê địa long hoàn”, mà ngay cả giãy dụa đều không có, sau đó biến thành hai đoạn. Dương Khang vội vàng tìm một cái bình hứng lấy máu xà, nhìn gương mặt hắc sắc của Âu Dương Khắc, Dương Khang không khỏi thở dài, nắm xác xà rót máu vào trong miệng Âu Dương Khắc.
Máu xà có thể gia tăng nội lực, làm cho người ta bách độc bất xâm, phỏng chừng cũng có thể giải độc xà trong cơ thể Âu Dương Khắc a.
Hừ! Vì không muốn Âu Dương Khắc chết, y sẽ không hảo tâm như vậy!
Thấy sắc mặt Âu Dương Khắc khởi sắc một chút, Dương Khang cũng cầm lấy một cái chén uống máu xà, chỉ cảm thấy mùi máu tươi mười phần, cay độc khổ sáp, Dương Khang vẻ mặt nhăn nhó, đau khổ uống hết chén máu, cũng khó khăn mà đem nuốt xuống. Đem bình máu xà thu thập lại, nghĩ thầm, một chút trở về cho Quách Tĩnh uống, máu đông lại rất mau, phải cho hắn uống nhanh mới được.
“Tiểu tử……”
Khi Dương Khang sắp sửa nhảy khỏi cửa sổ, sau lưng truyền đến thanh âm suy yếu của Âu Dương Khắc.
Dương Khang quay đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Âu Dương Khắc đã khôi phục hồng nhuận, thầm khen quả nhiên huyết xà là thứ tốt, Dương Khang lại thấy Âu Dương Khắc đứng dậy cũng khó khăn, không khỏi đắc ý cười nói:
“Tiểu Khắc Khắc, ngoan ngoãn ở đây chờ Lương Tử Ông trở về a, bất quá phải cẩn thận hắn nổi giận vì ngươi uống huyết xà của hắn! Khẳng định rất kinh hãi…… Chậc chậc ~”
Âu Dương Khắc bây giờ mới phát hiện tình cảnh của mình, bạch y ngày thường không nhiễm bụi đất giờ đây đều là huyết xà khiến hắn giật mình, trên môi của hắn còn lưu lại vị huyết xà, trong đan phòng một đống bừa bộn, mà hắn lại nằm trên mặt đất, giống như hắn đã giết xà uống máu.
Nghĩ đến khi Lương Tử Ông trở về thấy được cảnh tượng này, tuyệt đối sẽ cho rằng là hắn giết bảo xà. Âu Dương Khắc giận dữ, muốn đứng dậy lại phát hiện bởi vì trước đó trúng độc nên tạm thời không thể vận nội lực.
Dương Khang thật muốn ở lại đây xem kịch vui, nhưng nghĩ đến Mục Niệm Từ vẫn chờ y cứu, huyết xà trong tay không thể chậm trễ, chỉ có thể hướng Âu Dương Khắc tiếc nuối cười, thiểm nhập bóng tối.
Đôi mắt màu hổ phách của Âu Dương Khắc nổi lên tàn khốc, đè thấp thanh âm cả giận nói:
“Tiểu tử, hãy tự cầu nguyện không để ta bắt được!”
Bất quá lời hắn nói cũng không có người nghe thấy, Âu Dương Khắc buồn bực một lát, đột nhiên nghĩ đến trên người mình những lọ thuốc không còn cái nào, viên “Thông tê địa long hoàn” này chính là thúc phụ dặn đi dặn lại, đó là sính lễ đưa cho con dâu tương lai a…..
“Tiểu tử chết tiệt!”
Âu Dương Khắc nghiến răng nghiến lợi.
————————–
Có thể là bởi vì vương phủ quá lớn, thủ vệ không cách nào canh gác hết, lúc Dương Khang một lần nữa quay trở lại phòng Mục Niệm Từ thì vẫn giống như lúc y rời đi. Dương Khang thấp giọng gọi Mục Niệm Từ, thuận lợi mang nàng ra khỏi vương phủ.
Lấy được thuốc, người cũng cứu được, còn uống máu xà, trêu chọc Âu Dương Khắc. Theo lý Dương Khang hẳn là thật cao hứng mới đúng, thế nhưng trong lòng Dương Khang vẫn cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Dương Khang nghĩ tới Quách Tĩnh.
Bọn họ trước đó đã giao hẹn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ hội họp ở nhà Khưu Xứ Cơ. Dương Khang nhớ tới hình ảnh Quách Tĩnh cùng Hoàng Long tại hoa viên, khẽ cắn môi.
Dương Khang tin tưởng Quách Tĩnh.
Mục Niệm Từ đi theo phía sau Dương Khang không nói lời nào, nàng có thể cảm giác được, thiếu niên có tướng mạo giống Hoàn Nhan Dương tâm tình thật không tốt, nhưng không phải một đường thuận lợi sao?
Mục Niệm Từ cắn chặt môi dưới, bắt buộc chính mình đừng khóc. Cuộc đời, coi như là hết.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều, mặc dù là ban đêm, nhưng đại tuyết nhanh chóng rơi xuống phủ khắp nơi tràn đầy bạch sắc. Tuyết trắng phản xạ nguyệt quang, làm cho ban đêm không còn hôn ám nữa.
Dương Khang thuận lợi tìm được cái nhà trệt kia, căn cứ vào ám hiệu của bọn họ gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, bên trong là Quách Tĩnh, mục quang mừng rỡ.
Tâm tình tích tụ của Dương Khang trong nháy mắt tiêu tan khi gặp Quách Tĩnh, đem túi thuốc ném cho hắn, cười đi vào cửa sân. Không có phát hiện Quách Tĩnh nhìn Mục Niệm Từ sau lưng Dương Khang ánh mắt trở nên đau đớn.
“Thuốc đã tìm được, người cũng cứu trở về, Quách Tĩnh, ra đây chút a.”
Dương Khang vội vã muốn đem huyết xà cho Quách Tĩnh uống. Có được linh dược tốt, y muốn chia sẻ với Quách Tĩnh. Dương Khang nghĩ, liền đem dược liệu trong ngực Quách Tĩnh ném cho Mục Niệm Từ, chính mình thì dắt lấy tay áo Quách Tĩnh muốn đi ra ngoài.
Quách Tĩnh nhưng không có động, thân thủ hướng trên mặt Dương Khang sờ soạng.
Dương Khang sững sờ, phát hiện Quách Tĩnh đang lau sạch mặt mình, mới nhớ tới lúc nãy lăn qua lăn lại trên mặt đất nhất định là dính huyết xà, nhìn thần sắc lo lắng của Quách Tĩnh, không để ý cười cười nói:
“Yên tâm, không phải máu. Đi thôi.”
Dương Khang lại túm Quách Tĩnh, tức giận phát hiện Quách Tĩnh không có động.
“Hắn sẽ không đi cùng ngươi.”
Tiếng cười âm lãnh từ trong nhà truyền đến, Hoàng Long mặc một thân bạch y, vui vẻ dạt dào nói.
“Cái gì?”
Dương Khang không có ngờ tới Hoàng Long cũng sẽ ở đây, lại nghe được lời của hắn, lập tức nheo lại hai mắt.
“Ha ha, đã đem dược liệu mang về, Quách Tĩnh tự nguyện dùng mười năm tự do đổi những dược liệu kia.”
Hoàng Long đứng trước mặt Dương Khang, hai người thân cao không sai biệt lắm, Hoàng Long có chút đắc ý, khinh miệt nhìn Dương Khang.
Dương Khang lập tức nộ khí, quay đầu lại nhìn Quách Tĩnh mặt không biểu tình, cả giận nói:
“Thực đáp ứng hắn? Ngu ngốc!”
Dựa vào! Khưu Xứ Cơ! Đụng phải hắn quả nhiên không có chuyện gì tốt! Dựa vào, vì cái gì lại muốn Quách Tĩnh trả giá nhiều như vậy?
“Sư phó đã rời đi mười năm, như thế nào cũng không tin tưởng ta a?”
Dương Khang thấy Quách Tĩnh không có phản ứng, đành phải quay đầu tức giận nói với Hoàng Long.
Hoàng Long chọn mi, hừ nhẹ tiếng nhưng không có nói lời nào.
Loại thái độ ngạo mạn này của Hoàng Long, giống như là tùy tiện, bộ dáng ta không tin.
Dương Khang lập tức dựng lông, vung tay muốn cùng Hoàng Long liều mạng. Nhưng Dương Khang lại bị Quách Tĩnh giữ chặt.
“Khang đệ, chúng ta tạm thời tách ra một thời gian a.”
Dương Khang nghe được sau lưng Quách Tĩnh nói.
Dương Khang nhất thời như là bị người điểm huyệt đạo, đại não trống rỗng, mà ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn Quách Tĩnh cũng không có.
Dương Khang biết rõ, cho dù y có thể giải thích được Hoàng dược sư đi đại mạc là vì Vương Trùng Dương, dựa vào tính tình Hoàng Long, khẳng định sẽ tìm Vương Trùng Dương tính sổ.
Quách Tĩnh tiểu tử ngốc này cảm thấy mình là đệ tử Vương Trùng Dương nên vì sư phó phân ưu, tính đi tính lại thế là tính trên người Quách Tĩnh. Huống hồ, Vương Xứ Nhất xem như cũng là sư huynh đệ với sư phụ, Quách Tĩnh không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng Dương Khang sinh khí là bởi vì, Quách Tĩnh dùng mười năm tự do chỉ để đổi những dược liệu kia? Dương Khang không tin là Quách Tĩnh không thể đem dược an toàn trở về.
Quách Tĩnh có thể cảm giác được thân thể Dương Khang run rẩy thì không đành lòng, liền muốn nói những lời vừa rồi không tính.
Hoàng Long trừng Quách Tĩnh, ngăn lại lời hắn muốn nói, kéo Quách Tĩnh hướng ngoại viện đi đến. Quách Tĩnh trong nháy mắt mong Dương Khang quay đầu lại nhìn hắn, hy vọng y có thể nói hắn lưu lại.
Khi bọn họ sắp đi ra cửa sân, Dương Khang rốt cục mở miệng.
“Chờ một chút.”
Quách Tĩnh hai mắt ảm đạm lập tức sáng lên, chờ mong nhìn bóng lưng Dương Khang.
Hoàng Long vui vẻ đầy mặt, nghĩ Dương Khang quả nhiên không đành lòng để hắn đem Quách Tĩnh túm đi, một lát cần đưa điều kiện gì đây?
Nhưng Dương Khang lại không hề quay đầu lại, chỉ là ném một cái bình trong như vò rượu cho Quách Tĩnh, thản nhiên nói:
Hoàng Long nhăn lông mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm? Quách Tĩnh không phải người quan trọng nhất của Dương Khang? Nhưng cái ý niệm này trong đầu cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, hắn không thấy được biểu hiện không cam lòng của Dương Khang như trong dự liệu, tức giận dắt lấy Quách Tĩnh đi ra ngoài.
“Đi!”
Quách Tĩnh ôm cái bình, gắt gao nhìn bóng lưng Dương Khang trong gió tuyết, vô cùng lạc lỏng.
Cuối cùng, Khang đệ không có quay lại nhìn hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT