Âu Dương Khắc thú vị nhìn sắc mặt Dương Khang lúc trắng lúc xanh, hắn đã sớm từ cơ thiếp có được tin tức, nói tại Trương gia khẩu thấy một thiếu niên cùng tiểu vương gia lớn lên cực giống. Thậm chí cả tính danh cùng lai lịch đều tra được nhất thanh nhị sở cho hắn xem.
Cho nên tối nay vừa thấy, hắn liền biết thiếu niên này chính là Dương Khang.
Bất quá bình tĩnh mà xem xét, tuy Dương Khang cùng Hoàn Nhan Dương lớn lên rất giống, nhưng hắn liếc một cái có thể nhìn ra được.
Dù sao tiểu vương gia tuy tướng mạo tuấn tú, nhưng khí chất tàn nhẫn như lang, người bình thường sao có thể bắt chước được. Trái lại thiếu niên trước mặt hắn, vẻ mặt đơn độc tinh khiết sạch sẽ, đôi mắt ngẫu nhiên sẽ hiện lên một ít tinh quái, đuôi mắt mang theo vui vẻ, tựa như một con hồ ly đầu độc nhân tâm.
Trên cổ tay có độc xà, Dương Khang không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoại trừ tám tuổi năm đó, Dương Khang lại một lần nữa cảm giác được tánh mạng bị người khác khống chế trong lòng bàn tay, cảm giác như vậy phi thường không tốt.
Dương Khang nhìn người trước mặt, một thân bạch y, khoát một cái áo lông, thần thái tiêu sái, xem ra cũng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, hai mắt bay xéo, diện mục tuấn nhã, anh khí bức người, chắc là có chút huyết thống Tây Vực, cho nên không giống nhân sĩ Trung Nguyên, dáng người so với y cao hơn một cái đầu, ngũ quan lập thể có cảm giác rất mạnh mẽ, trên người ăn mặc phục sức nghiễm nhiên là một vị vương tôn phú quý.
Dương Khang bi phẫn a! Nếu y là Hoàn Nhan Khang, khẳng định so với Âu Dương Khắc còn phong lưu phóng khoáng hơn, mà không phải bộ dáng nghèo khổ hiện tại.
Âu Dương Khắc khép lại cây quạt trong tay, gõ gõ gò má Dương Khang, cười tủm tỉm nói:
“Đừng có dùng ánh mắt nhiệt tình như vậy nhìn ta, ta sẽ hiểu lầm.”
Hiểu lầm cái đầu của ngươi! Dương Khang trực tiếp cho hắn một cái xem thường, cảm thấy toàn thân cũng không thoải mái. Bởi vì không chỉ trên cổ tay y bị quấn một con độc xà, mà trên cổ của Dương Khang cũng có ngón tay của Âu Dương Khắc.
Hai nơi đều cảm giác được lạnh buốt giống nhau, chẳng lẽ Âu Dương Khắc thật sự là một động vật máu lạnh? Dương Khang giương mắt nhìn về phía Âu Dương Khắc, phát hiện người này cúi đầu lại gần, mị mảnh này cùng loài bò sát giống nhau, cả người tựa như một độc xà chuẩn bị bắt mồi, tùy thời đều có thể cắn y một ngụm.
Mà y chính là con mồi kia.
Dương Khang nhịn không được rùng mình một cái, cố gắng trấn định mà dò xét:
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Dương Khang đương nhiên sẽ không cho là Âu Dương Khắc nửa đêm đứng ở nơi lạnh như vậy trong hoa viên cùng y nói chuyện phiếm.
“Thật sự là hài tử thông minh.”
Âu Dương Khắc thanh âm phi thường tốt, nhưng mà cùng với nhiệt độ cơ thể hắn không đồng dạng, trong đó có một chút tà khí làm cho Dương Khang một thân nổi da gà.
“Là như vậy, ta đang tìm một người đi đến chỗ Lương Tử Ông lấy một thứ. Vừa mới tìm được một hài tử bạch y, lại không nghĩ rằng để hắn chạy, chậc chậc……”
Dương Khang vừa nghe liền minh bạch, Âu Dương Khắc chắc là cần đồ vật gì đó ở chỗ Lương Tử Ông. Bất quá dựa vào tính tình Âu Dương Khắc, tự mình đi lấy là không có khả năng.
Về phần vì sao chính mình không đi lấy hoặc là sai khiến người dưới tay mình đi lấy, đoán chừng là sợ Lương Tử Ông hoài nghi, nên mượn đao giết người. Hoặc là, trên người Âu Dương Khắc có đồ vật gì đó khắc xà, không cách nào đi được.
Ừ, hài tử mặc bạch y, hẳn là Hoàng Long a? Nói như vậy, Quách Tĩnh còn chưa có đi tới chỗ ở của Lương Tử Ông? Hay là vừa đi thì đụng phải Hoàng Long?
Dương Khang vừa nghĩ tới Quách Tĩnh cùng Hoàng Long hai người trò chuyện với nhau thật vui, nhịn không được nổi trận lôi đình.
Dựa vào! Quách Tĩnh ở bên cạnh y mười tám năm, y vẫn là lần đầu chứng kiến Quách Tĩnh ngoại trừ y và Quách bá mẫu đối với người khác đứng gần như vậy.
“Chậc chậc, tức giận như vậy sao! Ngươi là muốn bị Tiểu Thanh cắn một ngụm, hay là ngoan ngoãn thay ta làm việc?”
Âu Dương Khắc cho rằng Dương Khang tức giận vì bị buộc làm việc, không khỏi trầm thấp cười nhẹ, như là dùng cây quạt gõ mặt Dương Khang bị nghiện, lại gõ gõ hai cái.
Hừ! Đến lúc đó xem ai thay ai làm việc!
Dương Khang cũng đã sớm đối với xà của Lương Tử Ông khao khát không thôi, nếu như uống được máu xà kia, từ nay về sau chẳng phải là sẽ không còn sợ xà của Âu Dương Khắc? Nghĩ tới đây, Dương Khang thật hưng phấn, dẫn đầu đi về phía trước.
Đôi mắt màu hổ phách của Âu Dương Khắc hiện lên một tia hứng thú, xoạt một tiếng rung mở cây quạt, cũng không để ý bây giờ là mùa đông rét lạnh, phe phẩy quạt vài cái, đuổi theo bước chân Dương Khang.
Dương Khang biết xà Âu Dương Khắc nuôi rất nghe lời, ngoại trừ cực kì đói, không có mệnh lệnh của chủ nhân sẽ không cắn người, cho nên lập tức liền bắt buộc chính mình xem nhẹ cảm giác lạnh buốt trên cánh tay, cứ xem như đó là một cái vòng tay, vùi đầu đi tới.
Bất quá Dương Khang căn bản không biết Lương Tử Ông ở nơi nào, may mắn Âu Dương Khắc lúc này hiểu rõ đi tới phía trước Dương Khang dẫn đường, Dương Khang liền sụp mi thuận mắt theo sát hắn, thuận tiện đánh giá Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc dường như đối với vương phủ cực kì quen thuộc, ngoặt ngoặt rẽ rẽ, trên đường ngẫu nhiên đụng phải hạ nhân, bọn họ cũng biết công tử Âu Dương Khắc là khách quý của vương phủ, đều không có hỏi. Không bao lâu, Dương Khang liền phát hiện bọn họ đứng trước một tiểu viện.
“Đan phòng bên phía tay phải, ở đó có một giỏ trúc lớn, ngươi lấy ra là được.”
Âu Dương Khắc giảm thấp thanh âm.
Dương Khang liếc Âu Dương Khắc, bất mãn nói:
“Chỉ đơn giản như vậy? Ngươi như thế nào không đi?”
Âu Dương Khắc nhẹ lay động cây quạt, cũng không trả lời, chỉ là nở một nụ cười.
Dương Khang nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu.
Âu Dương Khắc đột nhiên nheo mắt, thân thể hành động trước suy nghĩ, một phen túm lấy cánh tay Dương Khang, thấp giọng cảnh cáo nói:
“Đừng có lộn xộn, nếu không Tiểu Thanh trên cổ tay của ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Dương Khang cho Âu Dương Khắc một nụ cười sáng lạn.
Âu Dương Khắc trừng mắt nhìn, có lẽ do Dương Khang cười đến quá mức tùy ý, nên làm cho hắn sửng sốt một chút. Chờ lấy lại tinh thần thì người trước mắt đã sớm thoát khỏi khống chế của hắn, thiểm nhập đan phòng hôn ám.
Âu Dương Khắc vì chính mình thất thần mà bất mãn nhếch miệng, đang muốn mở cây quạt ra phe phẩy vài cái, lại nhoáng một cái không có mở ra. Hắn nghi hoặc hướng cây quạt trong tay nhìn lại, hoảng sợ phát hiện, Tiểu Thanh vốn là nên bò trên tay Dương Khang thế nhưng đang thoải mái quấn trên cây quạt của hắn.
Làm sao có thể? Tiểu Thanh gần đây phi thường nghe lời của hắn, hơn nữa cũng không gần thân thể của hắn, trừ phi…… trừ phi…… Âu Dương khắc vô ý thức hướng bên hông chính mình nhìn lại, chỉ thấy cái túi chứa viên “Thông tê địa long hoàn” đã sớm không thấy bóng dáng.
Âu Dương Khắc thấp giọng một tiếng để không kinh động đến Lương Tử Ông, không thể trông cậy vào Dương Khang được nữa, hắn cất bước đi vào tiểu viện, hướng đan phòng mà đi.
Âu Dương Khắc thầm mắng tiểu tử Dương Khang, y so với tiểu tử bạch y càng thêm khôn khéo, viên “Thông tê địa long hoàn” này được lấy từ dị thú của Tây Vực, được hắn tùy thân mang theo bên người, là khắc tinh của độc xà.
Âu Dương Khắc từng được thúc phụ Âu Dương Phong huấn luyện qua, thân thể hắn là bách độc bất xâm, lại càng không sợ độc của xà. Hắn không tự mình đi bắt xà của Lương Tử Ông, cũng là sợ con rắn kia e ngại ‘Thông tê địa long hoàn’ mà chạy trốn. Viên ‘Thông tê địa long hoàn’ này từ xa nhìn như lớn hơn trứng chim bồ câu một chút, như thế nào mà tiểu tử này biết tác dụng của nó?
Âu Dương Khắc một bụng đầy nghi hoặc, hận không thể đem tiểu tử kia nắm đến tra hỏi một phen.
Âu Dương Khắc vào đan phòng thì toàn thân cảnh giác, hắn cũng không biết sư phó của Dương Khang là ai, võ công như thế nào, nhưng hắn có cảm giác tuổi của Dương Khang lớn hơn hắn rất nhiều, hắn là được thúc phụ Tây độc Âu Dương Phong dốc lòng dạy bảo, đối phương cho dù từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện công, cũng không phải đối thủ của hắn. Lại thêm tiểu tử kia sụp mi thuận theo hắn, cho nên ngay từ đầu hắn liền coi thường y.
Trong bóng tối, đột nhiên có một vật hướng hắn đánh úp lại, Âu Dương Khắc theo phản xạ dùng cây quạt đỡ, sau mới biết là một cái giỏ trúc, thầm kêu không tốt. Chỉ thấy giỏ trúc ở giữa không trung trở mình ngược lại, cái nắp rơi xuống, bỗng dưng khò khè một tiếng, thoát ra một con đại xà, hướng hắn tấn công.
Âu Dương Khắc từ nhỏ cùng xà lớn lên, tình huống này thực sự không làm cho hắn hoang mang, hắn lui về phía sau một bước, liền tránh khỏi kích thứ nhất của đại xà. Nhưng ngay lúc này, hắn cảm thấy trên cổ tay trái đau xót, cánh tay liền trở nên tê rần.
Âu Dương Khắc kinh hãi không thôi, đại xà này không có một chút uy hiếp gì đối với hắn, nhưng lại làm sợ Tiểu Thanh quấn trên cổ tay trái hắn.
Tiểu Thanh thật ra là một loài xà toàn thân màu xanh, độc tính rất mạnh, cường đến mức, mỗi khi hắn mang theo Tiểu Thanh đều phải đeo ‘Thông tê địa long hoàn’. Thúc phụ không chỉ một lần cảnh cáo hắn, chơi với lửa có ngày phỏng tay, nhưng càng nguy hiểm hắn càng cảm thấy kích thích, cho nên muốn chơi xà đương nhiên muốn chơi xà độc nhất. Ỷ vào trên người có ‘Thông tê địa long hoàn’, liền mang theo Tiểu Thanh chưa được thuần hóa hẳn đi khắp nơi.
Âu Dương Khắc tuyệt đối không ngờ, sẽ có một ngày hắn bị Tiểu Thanh cắn ngược.
Âu Dương Khắc một khắc cũng không chậm trễ, bước nhanh tông cửa xông ra, mới vừa đi tới cạnh cửa, đột nhiên cảm thấy cánh tay phải giống như bị một sợi dây thừng thô to trói cứng, lúc này hắn không rảnh suy tư, lập tức bước nhanh, nhưng không bước nỗi một bước, lập tức cánh tay phải một hồi lạnh như băng, nhất thời không thể động đậy. Hắn nửa người đã tê rần, đứng thẳng không được, ngã trên mặt đất.
Âu Dương Khắc ngay cả mồ hôi lạnh cũng đều toát ra, lại cảm thấy trên mặt bị gõ vài cái, thiếu niên dùng âm thanh trêu tức từ trong bóng tối truyền đến:
“Âu Dương công tử, cảm giác bị xà quấn thật không tồi a!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT