Edit: Vi

Beta: Emerald

Bệnh viện là nơi toàn mùi thuốc sát trùng, trang trí nơi nào cũng không khác gì nhau, Giản Đan mang theo một đống đồ, tìm mãi mới thấy được phòng bệnh đơn mà Lí Kiêm Hiền mới chuyển vào.

Lúc vào thì thấy Bạch Nguyễn đang bón cơm cho Lí Kiêm Hiền, Giản Đan lấy đồ ra, phân loại tùy tiện rồi chào hỏi Bạch Nguyễn.

–       Em mang canh gà đến, anh uống một chén trước rồi cho anh ấy uống. Hôm nay thế nào?

–       Vẫn thế, nói chuyện với anh ấy phải năm sáu phút sau mới thấy trả lời, còn chẳng biết là trả lời câu nào.

Sau nửa tháng hôn mê, cuối cùng Lí Kiêm Hiền cũng tỉnh. Nhưng não bị tổn thương nên hành động và tư duy đều trở nên chậm chạp. Giản Đan cũng không biết cụ thể thế nào, dù sao chắc là đầu óc không rõ ràng lắm hay đại loại thế.

Cảnh sát nhanh chóng liên hệ được với cha mẹ đang ở nước ngoài của Lí Kiêm Hiền, kì lạ là bọn họ cũng không quan tâm gì đến anh, lâu như vậy cũng không tới thăm anh lấy một lần. Bọn họ chỉ gọi vài cú điện thoại cho Bạch Nguyễn, chuyển khoản cho Lí Kiêm Hiền rất nhiều tiền, nhờ Bạch Nguyễn tìm người chăm sóc, rồi đưa cho anh vài số điện thoại, nói là của bác sĩ nổi tiếng rồi sau đó cũng chẳng hỏi thăm gì nữa.

Bạch Nguyễn tức muốn chết, gọi điện qua mắng họ một bài rồi cũng chẳng tìm họ nữa. Bạn bè Lí Kiêm Hiền thì Bạch Nguyễn không biết, hỏi Lí Kiêm Hiền thì chắc chắn là chẳng nhận được câu trả lời, vậy là anh xin nghỉ dài hạn, tự mình chăm sóc.

Bạch Nguyễn uống một ngụm canh gà, chẹp chẹp miệng:

–       Oái, khó uống thế?

–       Có là tốt rồi, anh còn lựa chọn cái rắm. À, quần áo của anh giặt xong rồi đây.

Giản Đan đem các loại túi đặt lên giường, sau đó móc một gói thuốc lá ném cho Bạch Nguyễn:

–       Hôm qua em đi đám cưới, tiện tay lấy về.

Bạch Nguyễn uống canh xong, xoa đầu Giản Đan rồi nhét bát vào tay cậu:

–       Ừ, cảm ơn. Không có thuốc lá thì anh đã sớm suy sụp rồi. Cậu trông cho anh một lúc, anh ra ngoài hút một điếu.

–       Này! Em không cho anh ta ăn cơm đâu đấy, lần trước em bón suýt tí nữa khiến anh ta chết nghẹn anh quên rồi à?

Bạch Nguyễn khoát tay không thèm để ý đến Giản Đan. Giản Đan nhìn Lí Kiêm Hiền, cho tới giờ vẫn không có phản ứng, phải làm sao đây? Ầy, để tránh cho Lí Kiêm Hiền không bị nghẹn chết sặc chết, mình vẫn không nên cho anh ta ăn cơm. Tốt nhất chờ Bạch Nguyễn về cho ăn.

Quá nhàm chán, Giản Đan tự múc một chén canh uống, uống một ngụm tí nữa nhổ ra. Chết dẫm, đúng là quá khó uống, canh nặng mùi như này, đúng là làm khó Bạch Nguyễn rồi.

–       Oa, rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã hồi sinh. Cậu không đến thì anh cũng chẳng biết bao giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Bạch Nguyễn chờ cho mùi khói thuốc bay hết mới lại trở về phòng bệnh, đúng lúc Giản Đan đang ăn vụng táo của Lí Kiêm Hiền, suýt bị tiếng nói của Bạch Nguyễn làm cho nghẹn.

Bạch Nguyễn vò vò tóc tên quỷ tham ăn:

–       Cậu tới đấy có phải định cho anh thêm phiền phức không hả? Quần áo này không phải là giặt ở tiệm đấy chứ?

–       Sao lại thế được, là, là Đổng Thư giặt.

–       Đổng Thư mở tiệm giặt là à? Hiệu giặt XX, tờ danh sách còn trong túi kìa.

Bạch Nguyễn cầm lấy bát cơm vừa nãy đút cho Lí Kiêm Hiền, mặc kệ Giản Đan hoang mang rối loạn muốn đi hủy diệt chứng cứ.

–       Nói rõ xem, cậu cãi nhau với Đổng Thư?

–       Em với hắn cãi cái rắm ấy, đầu óc không bình thường.

Bạch Nguyễn lườm Giản Đản một cái, ý tứ rõ ràng là không thèm nói. Giản Đan cắn táo một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được:

–       Được rồi, em không cãi nhau với anh ấy, nhưng mà cũng chẳng có quan hệ gì, cùng lắm là bạn thuê cùng phòng, không nhất thiết bắt người ta giúp chúng ta nhiều thế.

–       Cậu không phải thích hắn sao?

–       Thích cái đầu anh, em thích anh cũng không thèm thích hắn.

–       Này! Sao lại đi so anh với hắn? Anh kém cỏi thế hả? Nhưng thế cũng tốt, cậu với hắn ở chung khẳng định là rối tung rối mù chết luôn.

Giản Đan đá Bạch Nguyễn một phát, Bạch Nguyễn suýt bôi đầy cơm lên mặt Lí Kiêm Hiền. Bạch Nguyễn nổi giận:

–       Cậu làm gì thế hả?

Giản Đan nhìn trời:

–       Làm cái gì là làm cái gì cơ?

Bạch Nguyễn không có thời gian để ý Giản Đan, cầm khăn mặt lau cơm, đồ ăn dính trên mặt và quần áo Lí Kiêm Hiền. Giản Đan múc canh đưa Bạch Nguyễn:

–       Cho anh ấy uống một bát.

–       Đầy mỡ thế này mà cho anh ta uống, cậu định để anh ta nhồi máu cơ tim luôn hả?

Bạch Nguyễn ghét bỏ đẩy cái bát ra xa:

–       Canh này cậu mua ở đâu? Ở trên phủ cả đống dầu mỡ.

Giản Đan nhìn canh béo ngấy dầu mỡ quả thật không còn khẩu vị, nhưng cũng không muốn canh mình mua bị chê bai, không thèm phân rõ phải trái:

–       Không uống thì thôi, em đi đây. Anh không đi làm nhưng em phải đi, xe công cộng đông muốn chết.

–       Bảo Đổng Thư đón đi, không làm người yêu thì làm bạn, cậu náo loạn cái rắm, có tiện nghi là phải chiếm.

–       Chiếm cái con khỉ! Em thà đi xe công cộng còn hơn, không nói với anh nữa, đi làm cô bảo mẫu nhỏ đi.

–       Giản Đan cậu muốn chết hả? Hôm nay thứ sáu cậu đi làm cái quái gì?

–       Em tăng ca không được à?

Đương nhiên không có khả năng Giản Đan chịu khó tăng ca như vậy, không có Bạch Nguyễn cùng cậu chơi, cậu cũng chẳng biết đi đâu. Cuối cùng Giản Đan dùng chín đồng, uống trà chiều ở KFC.

Sau lần trước nói chuyện rõ ràng với Đổng Thư, Giản Đan không để Đổng Thư đón nữa. Mỗi buổi sáng sáu giờ cậu đều tự đi tàu điện ngầm, ở công ty ăn sáng, giữa trưa và buổi tối đều ăn ngoài. Phía bên bệnh viện cũng cự tuyệt mọi hỗ trợ của Đổng Thư.

Trước đây Giản Đan cũng là tự lo thân, chẳng qua sống một mình thì chất lượng sinh hoạt giảm sút một cách nghiêm trọng, nếu ăn kẹo một đồng mãi thì đương nhiên không biết nó khó ăn, thế nhưng nếu đã nếm qua chocolate, viên kẹo một đồng kia thậm chí chẳng còn tư cách mang đi dỗ trẻ con.

Ở bên ngoài lắc lư cả ngày cũng phải về nhà, Giản Đan cầm theo đồ mua ở ngoài, lựa chọn phương tiện giao thông chậm nhất: đi bộ.

Nhưng cho dù Giản tiểu ngốc biến thành ốc sên thì cũng sẽ về đến nhà, vừa về nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Thứ sáu Đổng Thư tăng ca, anh để lại một bàn đồ ăn cùng một tờ giấy.

Giản Đan chẳng thèm đọc tờ giấy, vo nó thành một cục rồi quẳng vào thùng rác. Sau đó cậu mang đồ ăn cất vào tủ lạnh, đồ của người ta không thể tùy tiện đổ vào thùng rác, cất vào tủ lạnh là tốt nhất.

Thật ra bạn nhỏ Giản rất dễ bị quyến rũ. Trước đây Bạch Nguyễn cãi nhau với Giản Đan cũng chỉ mua bánh ngọt dâu tây, Giản Đan liền than thở, “miễn cưỡng” làm hòa. Nhưng nếu bị đau chân, Giản Đan vốn hay náo loạn lại có thể nhịn được cả gãy xương. Giản tiểu ngốc chính là đứa luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, là con thú ngơ ngác cố chấp. Đổng Thư lại đụng vào đúng cái điểm cố chấp kia của Giản Đan.

Lúc Đổng Thư về nhà, Giản Đan vừa ăn xong, đang rửa bát. Đổng Thư buông đồ trong tay xuống định giúp, Giản Đan loảng xoảng một tiếng, vội cất cái bát cuối cùng vào tủ bát.

–       Tôi rửa xong rồi, không phiền anh.

–       Anh mua bánh trứng…

–       Tôi no rồi, đi làm việc đây. Đồ anh làm để trong tủ lạnh, nếu anh đói có thể lấy ra ăn.

Đổng Thư bắt lấy cánh tay Giản Đan:

–       Chúng ta nói chuyện.

Giản Đan lấy tay chặn lại cái miệng đang cong lên kia:

–       Hắc hắc, ngại quá, tôi không muốn nói chuyện với anh.

–       Giản Đan, anh làm sai chuyện gì em cứ nói, em như thế làm anh không hiểu được em muốn gì.

Đổng Thư bị Giản Đan làm cho phát cáu, đã nhiều ngày rồi Giản Đan đều vậy, cơm anh nấu không ăn, tan tầm thì đi tàu điện ngầm về. Quần áo cũng tách riêng ra để giặt, anh muốn giúp thì tìm đủ cớ cự tuyệt, buổi tối anh ngủ giường cậu liền ngủ sofa, tìm đủ mọi biện pháp cũng không muốn ở một chỗ với anh.

Cho dù bị thắt cổ cũng phải cào cấu được một hơi thở cuối, muốn phán tội chết cũng phải có bản án, bây giờ không rõ ràng mà treo cổ anh, anh không tiếp thu được.

–       Anh cần gì phải biết tôi nghĩ gì. Tôi với anh có quan hệ gì đâu? Chúng ta không có quan hệ, anh buông ra!

–       Em nói vậy là có ý gì?

–       Buông tay! Thả tôi ra!

Giản Đan dùng sức đẩy tay Đổng Thư, hít sâu vài cái:

–       Anh muốn biết chứ gì, tôi nói rõ ràng cho anh, tôi và anh không có quan hệ gì cả. Từ trước đến giờ đều là sai lầm của tôi, bây giờ tôi muốn anh hiểu rằng chúng ta không có quan hệ gì hết.

–       Không có công thì không nhận lộc, tôi hiểu không thể vô duyên vô cớ anh lại tốt với tôi, vốn chúng ta chỉ là bạn cùng phòng thôi. Anh nghĩ lại xem anh có thể không, chuyện gì anh cũng không rõ ràng. Hai chúng ta, ngay từ đầu đã không có quan hệ gì, ok? Đừng kéo tôi, tránh ra!

Giản Đan nói hết, cảm thấy thoải mái hơn một chút, đẩy Đổng Thư ra, trở về phòng ngủ. Lúc về phòng mở máy tính mới thấy trên cổ tay bị Đổng Thư giữ đã tụ máu.

Khốn kiếp, lúc chưa ngỏ lời muốn lấy mình về làm vợ thì giữ như bảo bối, giờ vừa nói thì đã hạ thủ, đây mới là sự thật phải không? Giản Đan tuyệt đối không thừa nhận da mình mẫn cảm, chỉ dùng một chút lực cũng đủ làm tụ máu.

Vẽ phác mấy bản sơ đồ mãi không xong, tuy khát nước lắm nhưng Đổng Thư ở bên ngoài không có ý định rời đi, khi nãy nóng giận mà không kìm chế được đã nổi cáu với anh, bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Dựa theo trí nhớ của Đổng Thư thì anh không làm sai chuyện gì cả, anh chỉ dựa vào trí nhớ của mình mà thương người mình yêu. Chỉ là cậu để tâm vào những chuyện vụn vặt, không thể dứt ra được, cậu cũng thích Đổng Thư, nhưng người Đổng Thư thích không phải là “Giản Đan”.

A!!!! Sao lại mang vấn đề phức tạp thế này ra mà khảo nghiệm cậu? Xem đi xét lại cậu cũng không hiểu mình rối rắm cái gì nữa! Tại sao mình lại giống một đứa ngu ngốc giận dỗi không chịu phân rõ phải trái như thế chứ!

Chờ đã, Vương Thế nói không được kích thích Đổng Thư, không nên vội vàng vạch ra những điều Đổng Thư tự dựng lên trong kí ức của anh. Những lời lúc nãy của mình… sẽ không kích thích Đổng Thư phát bệnh chứ?

Giản Đan đang trên ghế vội đứng lên vọt ra cửa, đúng lúc cửa bị đẩy ra, bước một bước liền mặt đối mặt với Đổng Thư.

–       Khụ, anh chỉ mang nước vào cho em thôi, nước là chúng ta cùng đun mà, hoa quả là của em mua, anh chỉ cắt ra thôi.

Đổng Thư giơ chén nước và hoa quả trong tay ra cho Giản Đan xem:

–       Cho anh vào một chút được không?

Giản Đan nghiêng người cho Đổng Thư vào, Đổng Thư đặt khay hoa quả xuống rồi đưa nước cho cậu, lúc Giản Đan nâng tay thì vết bầm trên cổ tay lộ ra.

–       Vết thương này… Là do anh ban nãy?

Đổng Thư sửu sốt vuốt vuốt cổ tay Giản Đan, không biết phải nói gì.

Giản Đan thu tay lại, kéo kéo ống tay áo mặc ở nhà:

–       Thể chất tôi là vậy, chỉ cần bị giữ mạnh một chút là tím bầm, không phải tại anh.

Đổng Thư vào phòng bếp lấy dầu vừng, để Giản Đan ngồi xuống, sau đó dùng bông thấm dầu xoa bóp xung quanh chỗ tụ máu. Giản Đan nhìn biểu tình áy náy của Đổng Thư, cậu có cảm giác như cổ tay mình bị chặt đứt chứ không phải chỉ là tụ máu.

–       Không sao thật mà, sẽ hết nhanh thôi, anh đừng xoa nữa.

–       Xin lỗi em, anh không nên tức giận với em, đều là do anh sai.

Đổng Thư quỳ phía trước, nhẹ nhàng ấn lên chỗ tụ máu, anh không ngẩng đầu:

–       Anh biết mình có nhiều chỗ không tốt, em cáu giận cũng phải, nếu em không thích anh, anh cũng không ép em, em thích anh làm thế nào anh cũng có thể sửa được hết.

–       Đổng Thư…

–       Em để anh nói hết đã, em có không thích anh thì cũng đừng bạc đãi mình, dù là bạn bè đi nữa anh cũng muốn mình chăm sóc cho nhau. Xe em cũng góp tiền, chỉ mình anh lấy tên là không công bằng, anh không trả tiền nhà cho em, anh nấu cơm cho em để thay tiền thuê nhà được chứ? Bạch Nguyễn cũng là bạn anh, bây giờ anh ấy không khỏe thì để anh cùng giúp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play