Edit: Vi

Beta: Emerald

Chương 21: Tôi không muốn nhẫn

Giản tiểu ngốc nhìn chằm chằm cái nhẫn trong ba giây, ngay lúc Đổng Thư tưởng cậu muốn nói cái gì, Giản tiểu ngốc thật bình tĩnh ngã xuống sofa…ngủ. Đổng Thư thâm tình thổ lộ nửa ngày trời, giờ đối tượng được thổ lộ lại lăn quay ra ngủ, anh cầm tay Giản Đan dở khóc dở cười, ôi dở khóc dở cười.

Đổng Thư mang Giản tiểu ngốc đến phòng tắm lau người một chút rồi bọc kĩ đặt lên giường, chưa kịp thay quần áo thì nhận được điện thoại của Bạch Nguyễn, điện thoại gọi từ bệnh viện, Bạch Nguyễn bị tai nạn xe.

Giản Đan ngủ say như chết, gọi kiểu gì cũng không tỉnh, Đổng Thư nhìn đồng hồ thấy không kịp nữa đành viết giấy để lại, mang ví cùng giấy tờ ra ngoài.

Bạch Nguyễn và Lí Kiêm Hiền gặp tai nạn trên đường về, trên đường cao tốc có xe chạy từ chiều ngược lại đâm mạnh vào xe bọn họ, Bạch Nguyễn và Lí Kiêm Hiền bị kẹt trong xe tận mấy tiếng đồng hồ, vừa mới được đưa ra.

Bạch Nguyễn có vẻ may mắn, chỉ bị thương nhẹ và chấn động não nhẹ, người bị thương nghiêm trọng là Lí Kiêm Hiền, khi cứu ra ngoài thì anh đã lâm vào hôn mê sâu, được đưa ngay vào phòng ICU theo dõi.

Đổng Thư giúp hai người làm giấy tờ và nộp viện phí, rồi ở cùng Bạch Nguyễn lúc anh khai khẩu cung cho cảnh sát. Bạch Nguyễn không muốn nằm nghỉ trong phòng bệnh mà nhất quyết phải đến cửa ICU nhìn Lí Kiêm Hiền. Y tá để Đổng Thư trông Bạch Nguyễn, nếu có việc gì thì lập tức báo cho họ.

–       Còn phải nhờ anh rồi, đồ của chúng tôi đều ở trong xe, tôi cũng không có tiền trả viện phí.

–       Không có gì, anh đừng quá lo, tôi mua gì đó cho anh, hẳn anh cũng đói rồi.

Bạch Nguyễn cầm trà sữa nóng Đổng Thư mua cho, ngồi trước cửa ICU mà còn chưa hoàn hồn. Vốn là đang vui vẻ trở về ăn sinh nhật Giản Đan, ai ngờ có người đâm vào xe mình. Lí Kiêm Hiền lúc ấy không hề cử động, vất vả lắm mới đưa đến bệnh viện, nhưng không có tiền thì bệnh viện sẽ không chữa trị.

Bạn bè anh thì rất nhiều, nhưng không có điện thoại, anh chỉ nhớ số của Giản Đan. Hôm nay là sinh nhật Giản Đan, anh không muốn chuyện rủi này làm phiền cậu, cuối cùng có người giúp nên không cần lo lắng.

Đổng Thư lấy nhiệt kế từ chỗ y tá đưa cho Bạch Nguyễn để anh đo thân nhiệt:

–       Anh đừng quá lo lắng, y tá nói nếu qua giai đoạn nguy hiểm là có thể chuyển sang phòng bệnh thường, hẳn sẽ không để lại di chứng đâu.

Bạch Nguyễn miễn cưỡng nở nụ cười:

–       Hắn ta khốn nạn thế, sẽ không dễ chết như vậy. Đúng rồi, tôi không tới, Giản Đan bực lắm phải không?

–       Anh hiểu cậu ấy mà, còn nói về sau không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn phần một miếng bánh ngọt cho anh.

–       Tôi cũng mua bánh ngọt cho nó, nhưng đáng tiếc bây giờ thành bùn cả rồi.

Thanh âm Bạch Nguyễn khàn khàn, anh ở trong xe gọi Lí Kiêm Hiền tới vài giờ đồng hồ, nếu Lí Kiêm Hiền chết thì anh đây mất trắng vài giờ à. Anh không có cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện cho tên hỗn đản kia trăm ngàn lần đừng chết.

Đổng Thư lấy di động đưa cho Bạch Nguyễn để anh gọi cho người nhà Lí Kiêm Hiền. Bạch Nguyễn lắc đầu cự tuyệt, anh không biết số điện thoại người nhà Lí Kiêm Hiền, giờ chỉ có thể chờ cảnh sát thông báo đến gia đình anh ta.

–       Giản Đan đâu?

Bạch Nguyễn bình tĩnh lại mới nhớ ra, hỏi vì sao Giản Đan không tới.

–       À, em ấy thấy anh chưa tới nên uống chút rượu, uống xong thì ngủ, tôi … không gọi dậy được.

Bạch Nguyễn có thể tưởng tượng được cảnh Giản Đan ngủ giống hệt như lợn chết, nhưng cũng may là tên thú ngơ ngác không đến, không thì lại phải trông nom tên ngu ngốc kia, nhất định đã cuống lại càng cuống.

Đổng Thư ngồi cùng Bạch Nguyễn chờ Lí Kiêm Hiền tỉnh lại, bác sĩ vào vào ra ra bao nhiêu lần thì lòng Bạch Nguyễn cũng phập phồng bấy nhiêu lần. Đổng Thư thấy Bạch Nguyễn chờ thì liền cùng anh tâm sự.

–       Người nằm trong kia lẽ ra là tôi, cái xe kia là hướng chỗ tôi mà đâm. Tôi cũng chẳng hiểu sao hắn lại đột nhiên đánh tay lái. Nếu không phải né thì đã không bị đâm rồi.

–       Nếu giờ cậu ta chết, cả đời tôi cũng không thanh thản được. Tôi ở trong xe gọi cậu ta liên tục vài giờ liền, mắng cậu ta cũng không cãi. Tôi thà cùng tên tiện nhân này tiếp tục cãi nhau còn hơn.

–       Anh nói xem cậu ta có thể chết không? Nếu cậu ta chết thì là do tôi hại chết, nếu không vì tôi muốn cậu ta đưa tôi tới cửa hàng mô hình, sẽ không đi muộn như vậy, rồi lại không tình cờ mà bị tai nạn.

Đổng Thư nhìn Bạch Nguyễn càng nghĩ càng tệ, đến mức chẳng còn chút tinh thần nào, vội vàng an ủi:

–       Không sao, bác sĩ đã nói qua hai mươi tư giờ sẽ tỉnh, sẽ không có việc gì.

–       Nếu vẫn chưa tỉnh thì sao?

Đổng Thư cũng không biết phải an ủi Bạch Nguyễn thế nào, anh không thể cam đoan Lí Kiêm Hiền có thể không sứt mẻ gì mà đi ra từ phòng ICU kia, vừa rồi bác sĩ đã lén nói cho anh biết tình huống thực, bảo người nhà chuẩn bị tâm lí. Nhưng tình huống này anh không biết làm sao nói cùng Bạch Nguyễn.

Chờ đến rạng sáng Lí Kiêm Hiền cũng chưa tỉnh, nhưng chờ được mội tên Giản tiểu ngốc vội vội vàng vàng chạy đến.

Giản Đan tỉnh sớm như vậy là vì ở nhà ngủ đến nửa đêm thì lăn xuống đất, rạng sáng  lạnh quá mà tỉnh, nhìn tờ giấy Đổng Thư lưu lại thì vội vội vàng vàng thay quần áo chạy đến bệnh viện, khăn không quàng, mũ cũng không mang, cả người lạnh đến hồng lên.

–       Tiểu Bạch anh không sao chứ? Anh bị thương chỗ nào?

Giản Đan khẩn trương giữ lấy vai Bạch Nguyễn nhìn trái nhìn phải, tí nữa thì khiến cánh tay vừa băng bó của Bạch Nguyễn bị thương thêm lần nữa.

Đổng Thư gỡ ma trảo của Giản Đan trên người Bạch Nguyễn ra, xoa xoa đám tóc rối tung của cậu, an ủi:

–       Không sao, không sao, Bạch Nguyễn chỉ bị thương nhẹ thôi, anh ấy không có việc gì.

–       Không sao là tốt rồi. Chết tiệt, anh là đồ rùa rụt cổ, không sao thì thôi, còn không gọi lại cho em là sao? Có biết em lo lắm không hả?

–       Giản Đan.

Đổng Thư lôi Giản Đan đến một bên, nhỏ giọng giải thích cho cậu:

–       Lúc Bạch Nguyễn và Lí Kiêm Hiền về thì bị xe khác đâm vào, bị kẹt trong xe mấy giờ, bây giờ Lí Kiêm Hiền còn ở phòng ICU chưa ra đâu.

Giản Đan hoảng sợ:

–       Anh nói Bạch Nguyễn bị nhốt trong xe vài giờ?!

Đổng Thư vội che miệng Giản Đan, quay đầu nhìn Bạch Nguyễn một chút, cũng may vừa có bác sĩ đi vào phòng ICU, lực chú ý của Bạch Nguyễn đều dồn về phía đó.

–       Anh không biết đấy thôi, Bạch Nguyễn có chứng sợ không gian hẹp, anh ấy sợ nhất những nơi nhỏ, để lái xe được anh ấy đã phải rèn luyện nhiều năm.

Giản Đan kiễng chân, kề sát vào tai Đổng Thư mà nói thầm.

–       Tại sao?

–       Tên ngu ngốc kia hồi bé không biết vì sao ở trong ngăn tủ, cuối cùng bị nhốt trong đó hai ngày mẹ tôi mới phát hiện ra.

Đổng Thư và Giản Đan ghé vào tai nhau nói nửa ngày toàn chuyện vô nghĩa, cuối cùng cũng chẳng thảo luận được cái gì. Ba người đợi tới chin giờ sáng mà Lí Kiêm Hiền vẫn chưa tỉnh lại.

Bạch Nguyễn bảo Đổng Thư đưa Giản Đan về, giúp anh xin nghỉ phép rồi tới nhà anh lấy quần áo và tiền. Bây giờ vẫn chưa liên lạc được với người nhà Lí Kiêm Hiền nên không có người chăm sóc anh ta, Bạch Nguyễn muốn ở lại.

Vài ngày gà bay chó sủa, lời thổ lộ của Đổng Thư bị Giản Đan ném lên chín tầng mây, cho đến khi chuyện của Bạch Nguyễn đã đâu vào đấy, Giản Đan mới nhớ đến chuyện mấy ngày trước đó.

Cậu bị tỏ tình, còn là bị Đổng Thư tỏ tình.

A a a a a!!! Lớn đến thế này còn chưa bị đàn ông tỏ tình lần nào đâu! Thật ra thì con gái cũng có mấy người, nhưng mà cũng làm gì có cô gái nào cầm nhẫn nói “Tôi thích cậu” đâu!

Giản Đan ườn ra sofa, giơ tay lên, nhìn cái nhẫn bạch kim kia cả nửa ngày. Kiểu dáng phóng khoáng, cực kì đơn giản lại vừa vặn. Bên trong nhẫn Đổng Thư còn khắc cả tên viết tắt của Giản Đan.

Cho đến bây giờ, chưa bao giờ Giản Đan nghĩ rằng trên ngón tay mình sẽ có ngày mang thứ đồ chơi cao cấp thế này, cậu vẫn cảm thấy khả năng lớn nhất cuộc đời mình chính là độc thân, sau đó đi theo Bạch Nguyễn ăn chực cơm cả đời.

Giản Đan cứ tháo nhẫn ra lại đeo nhẫn vào, đeo vào rồi lại tháo ra đến mức đỏ cả ngón tay. Nhẫn này có phải thực sự dành cho cậu hay không, chỉ sợ rằng bản thân Đổng Thư cũng không thể biết.

Vương Thế nói chứng hoang tưởng là đem những chuyện mình đang thật sự trải qua đan xen vào những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cậu là thứ đang tồn tại, còn cảm tình Đổng Thư đối với cậu là giả, hoặc Đổng Thư lấy tình cảm của anh ta với Tô Tiểu Tiểu và sự tồn tại của cậu lồng vào nhau? Bên trong chiếc nhẫn này là tên cậu, hay nó cũng chỉ là một cái tên?

Có ai lại không muốn được đeo nhẫn ở ngón áp út chứ, chính vì cậu vốn không nghĩ mình sẽ có cơ hội đeo nên nó lại càng trở nên thiêng liêng hơn. Trong mắt Giản Đan, đôi nhẫn năm đồng và nhẫn bạch kim chẳng có gì khác nhau, quan trọng là nhẫn thể hiện tâm ý.

Chiếc nhẫn này, cậu không muốn.

Gần đây công ty Đổng Thư phải tăng ca rất nhiều, Bạch Nguyễn lại thỉnh thoảng tìm anh giúp, Đổng Thư bận rộn nên cũng chẳng có thời gian nấu cơm cho Giản Đan, cậu có muốn tìm Đổng Thư nói chuyện thì anh cũng không có thời gian.

Ngày qua ngày, cuối cùng cũng là cuối tuần. Phía Bạch Nguyễn dù tốt dù xấu cũng đã ổn định, Đổng Thư nhớ tới thú nhỏ ngơ ngác ở nhà gần đây bị bỏ rơi nên cố tình mua rất nhiều đồ ăn về nấu cho Giản tiểu ngốc.

–       Giản Đan? Giờ cơm trưa rồi, rời giường đi.

–       Tôi không muốn đứng lên… Cho tôi ngủ thêm một lúc đi…

Giản Đan vẫy vẫy tay, không thèm để ý tên hỗn đản quấy rầy giấc ngủ của mình. Đổng Thư tinh mắt nhìn thấy tay trái Giản Đan không đeo nhẫn, anh cầm tay cậu nhẹ nhàng hỏi:

–       Giản Đan, nhẫn anh đưa em đâu? Sao lại không đeo?

Giản Đan bị hỏi đúng vấn đề mình đã rối rắm vài ngày, lập tức tỉnh táo hẳn, rút tay ra khỏi tay Đổng Thư, theo bản năng cầm lấy ngón áp út:

–       À… cái đó, tôi đánh răng rửa mặt trước, lát nói với anh.

Phải tỉnh táo mới có thể nói mọi chuyện ra được! Đúng vậy, đúng là như thế!

–       Tôi ăn cơm trước! Cơm nước xong chúng ta nói sau!

Phải no bụng mới có thể đàm phán! Đúng là như thế!

–       Chiều nay tôi muốn đến bệnh viện thăm anh Lí, anh cũng biết gần đây Bạch Nguyễn rất bận rộn mà.

Anh em tốt gặp nạn phải quan tâm nhiều hơn một chút, chuyện của mình để sau đã làm sao?

Trốn mãi, cuối cùng đến tối khi ăn xong ba bát cơm, ăn đến ăn không nổi nữa, trốn cũng không trốn được nữa, Giản Đan để Đổng Thư ngồi trên sofa, chuẩn bị nói ra tình huống rối rắm hiện tại.

Giản Đan đưa nhẫn cho Đổng Thư. Đổng Thư khó hiểu:

–       Sao thế? Em không thích kiểu này?

–       Không phải, không liên quan gì đến kiểu dáng.

–       Thế thì vì sao?

–       …

Đổng Thư không hiểu nổi vì sao Giản Đan không muốn nhận nhẫn của anh, tự giác kiểm điểm lời ăn tiếng nói và hành động cử chỉ của mình gần đây, anh tự nhận mình không làm gì khiến Giản Đan bực tức cả.

Giản Đan cũng không muốn giải thích nhiều với Đổng Thư, dù sao giải thích cũng vô dụng, nói cho anh ta biết trí nhớ gần đây của anh ta đều là giả thì anh ta cũng không tin. Nhưng cậu không muốn vì giúp chữa bệnh cho Đổng Thư mà mơ hồ nhận lấy thứ này.

Giản Đan nhét nhẫn vào tay Đổng Thư, nhìn vào mắt Đổng Thư, nói:

–       Tôi không cần chiếc nhẫn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play