Editor: Cẩm Tú 

Như La Bách Việt mong muốn, người đàn ông này biến mất khỏi cuộc sống của cô sáu năm, hôm nay anh lại xuất hiện trước mắt cô, mang theo thân phận mới mà cô không thể tiếp nhận nổi —— ông chủ của cô.

Bên ngoài, ánh mặt trời rực sáng, giống như lửa giận bùng cháy ở trong đáy mắt cô.

Tô Tế Nhân không nói gì, che giấu nỗi thất vọng trong con ngươi thâm trầm. Bởi vì cô không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh, anh và cô giữ một khoảng cách, kìm nén nỗi nhớ nhung, anh cho là thời gian sáu năm đã đủ để giảm bớt những điều không vui, anh cho là cô còn có chút tình cảm đối với anh, nhưng hiển nhiên là anh quá lạc quan rồi.

Diệp Hoài Văn mỉm cười nói: "Phu nhân, đã lâu không gặp."

Phu nhân? Trong thoáng chốc mọi người yên lặng như tờ, vài chục ánh mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm La Bách Việt, lóe lên vô số dấu chấm hỏi. Bách Việt chưa từng đề cập đến người chồng trước của mình, mắt thấy bầu không khí kì lạ giữa cô ấy và Tô Tế Nhân, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......

"Tôi không phải là phu nhân gì hết." La Bách Việt lạnh lùng nói với Tô Tế Nhân. "Xin hỏi chủ tịch Tô, ngài muốn mua nhà trẻ nhỏ này của chúng tôi để làm gì?"

Diệp Hoài Văn giải thích. "Các vị đều đọc báo hôm nay rồi chứ? Cửa hàng bánh ngọt NiNi muốn mở quán, sau khi tham khảo qua rất nhiều địa điểm, chúng tôi đã chọn trúng nơi này, giám đốc Hoàng đã bán tòa nhà và quyền kinh doanh cho chúng tôi rồi, về sau nơi này chính cửa hiệu của NiNi."

Các cô giáo sững sờ. "Mấy người muốn phá bỏ nhà trẻ ư? Vậy công việc của chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Không phải phá bỏ, mà là thiết kế lại." Diệp Hoài Văn mỉm cười. "Nghe nói tình trạng của trường cũng không tốt lắm, cứ như vậy, thì các vị đi tìm một công việc khác cũng không phải là tệ lắm, không phải sao?"

Không tệ cái con khỉ! Các cô giáo kinh ngạc, giọng nói trầm thấp êm tai này đã lập tức đánh họ rớt xuống vực sâu u ám.

"Các vị có thời gian là hai ngày để dọn dẹp, sáng ngày mốt, tôi sẽ dẫn kiến trúc sư tới đây để xem qua địa điểm, chuẩn bị thiết kế lại." Tô Tế Nhân vẫn cứ nhìn chằm chằm vào La Bách Việt. "Về các vấn đề liên quan khác, thư lí Diệp sẽ xử lý sau. Hiện tại tôi là ông chủ, xin các vị phối hợp."

Một giây trước, cảm thấy anh đẹp trai đến không người nào có thể sánh được, hiện tại chỉ cảm thấy anh xấu xa đến mức không ai có thể địch nổi!

"Không thể nào!" La Bách Việt lập tức phản đối. "Khóa trình (chương trình học) của chúng tôi còn đang tiến hành, không thể nói dừng liền dừng!"

Tô Tế Nhân nói: "Thông báo cho phụ huynh của các em học sinh, hủy bỏ khóa trình, về phần trả lại học phí, tôi sẽ trả."

"Vậy những giáo viên như chúng tôi thì sao? Đột nhiên muốn đuổi việc chúng tôi, chúng tôi không hề chuẩn bị gì hết!"

"Phúc lợi sau khi thôi việc sẽ có, nếu như các vị nguyện ý, tôi có thể an bài cho các vị đến làm việc ở Mai Hoa."

"Chúng tôi theo ngành giáo dục, nếu chuyển sang nghề khác sẽ khó thích ứng——"

"Vậy thì phải xem nỗ lực của mọi người. Cuộc sống không thể nào thuận buồm xuôi gió, đến thời điểm cần phải chuyển đổi đường đua, chẳng lẽ muốn người khác giúp mọi người an bài mọi chuyện thuận lợi? Không có đạo lý này đâu." Tô Tế Nhân liếc nhìn mọi người, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén tự có uy thế, các cô giáo hoàn toàn không dám phản bác.

Đáy mắt La Bách Việt bập bùng lửa giận."Ngài Tô là vì muốn lấy lòng bà chủ của NiNi, nên mới gấp gáp muốn đuổi người sao?"

Thần sắc của Tô Tế Nhân trở nên cao thâm khó lường."Đây là chuyện riêng của tôi, không cần giải thích với người ngoài."

Người ngoài? Anh nói cô là người ngoài! La Bách Việt tức điên lên, cắn răng nói: "Ngài Tô, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện." Cô quay đầu, ngang nhiên đi thẳng vào phòng làm việc, Tô Tế Nhân trầm mặc đi theo.

Cửa phòng làm việc vừa đóng một cái, La Bách Việt liền chất vấn. "Giám đốc của bọn tôi nói anh uy hiếp ông ấy, nếu không bán nơi này cho anh, anh sẽ gây cản trở việc thu nhận học sinh, chuyện này có đúng không?"

Sắc mặt Tô Tế Nhân trầm xuống. Ông già kia, đã lấy tiền bịt miệng rời đi, thế nhưng vẫn lắm mồm. "Anh chỉ thông qua ý định của Hoài Văn mua nơi này thôi, về việc cậu ta xử lý như thế nào thì anh không rõ lắm."

"Anh nhằm vào tôi sao? Vì muốn đối phó với tôi, mà không tiếc làm cho mấy chục người phải vứt bỏ công việc của mình?"

Tô Tế Nhân ngồi xuống. Tất nhiên là anh vì cô mà đến, đợi sáu năm mới có được cơ hội tuyệt hảo này, có thể thuận nước đẩy thuyền đến gần cô, nhưng đương nhiên anh sẽ không thừa nhận.

"Tại sao anh lại phải gây khó dễ cho em?"

"Bởi vì tôi không cho anh gặp con gái." Lý do này đã đủ. La Bách Việt cảnh cáo."Không cho phép anh cướp đi Lam, con bé là của tôi!"

"Em không cho phép anh gặp con gái, anh đã đồng ý rồi, sẽ tuân thủ. Vì vậy nên hôm nay anh lấy thân phận chủ tịch của Mai Hoa để tới đây, em nghĩ em nên lấy thân phận người thay mặt giám đốc, hay là thân phận vợ trước của anh để nói chuyện?"

Nhìn cô tức giận bừng bừng, hai gò má đỏ lên, anh lại có chút hoảng hốt.

Sáu năm trước lúc hai vợ chồng chia tay, cô giống như hoa nước, mệt mỏi tiều tụy, bây giờ cô lại kiều diễm tỏa sáng, giống như tìm được nơi thích hợp để bén rễ, nở rộ rực rỡ. Anh cho cô mái nhà ấm, hẳn là đã phá hủy nhà giam của cô phải không?

La Bách Việt tỉnh táo lại, nhíu mi tâm lại, thở dài nói."Được, bàn việc thôi. Phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho chúng tôi? Không bằng anh bán lại cho tôi đi! Được không?" Đôi tay cô đặt trên bàn, thiết tha nghiêng người nhìn anh chăm chú, không hề hay biết này tư thế này đã làm cho cơ thể của cô càng đầy đặn hơn. "Anh ra giá đi!"

"...... Không bán." Tô Tế Nhân dừng lại một lúc, sau đó mới rút ánh mắt ra khỏi đường cong mê người của cô. "Nghe nói em đã có ý muốn mua lại, nhưng giám đốc Hoàng ra cái giá em không gánh nổi, chắc hẳn bây giờ cũng không được."

"Không thể hạ giá sao?" Dẫu gì cũng từng là vợ chồng, có thể hạ giá xuống chứ?”

Đáp lại cô là im lặng. La Bách Việt âm thầm cắn răng, rất tốt, tên đàn ông xấu xa vô tình này!

"Vậy ít nhất thì cũng cho chúng tôi thêm vài ngày nữa đi, trong hai ngày thì gấp rút quá."

"Chỉ có thể thêm một ngày nữa." Anh cố ý kích thích cô.

"Nhưng còn phải liên lạc với phụ huynh, còn có các chuyện vặt khác, ba ngày cũng làm không xong ——"

"Tiến trình bên này đã định, kéo dài thêm một phút, tổn thất hơn một phần."

La Bách Việt nén giận, mặt dày yêu cầu. "Xem như tôi là vợ trước của anh, cho thêm mấy ngày nữa được không?"

"Không được."

"Trong mắt anh chỉ thấy tiền thôi sao?" Cuối cùng cô cũng bùng nổ. "Tội phạm tử hình ít nhất còn có bữa cơm cuố cùng, anh đột nhiên đuổi giết người tận nơi như thế, một chút tình cảm cũng không có, sao có thể như vậy được!"

"Tình cảm sao? Không để cho cha gặp mặt con gái ruột của mình, thì có tình cảm sao?"

"Anh......Ghi hận việc tôi không cho anh gặp con?" La Bách Việt chợt lĩnh ngộ, trừng mắt nhìn anh. "Trước khi ly hôn, tôi phát hiện mình mang thai, anh đã trả lời tôi thế nào?"

Tô Tế Nhân bình tĩnh nhìn cô chăm chú. "Em không thể vì một câu nói vô tâm, liền phán anh tội tử hình."

"Được, coi như anh nhất thời nói sai, nhưng sau khi biết tôi sinh con gái,  anh cũng không quan tâm, không phải sao?"

"Là em không cho phép anh gặp con bé."

"Anh lại đẩy trách nhiệm tới trên đầu tôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play