Ở trong mắt cô, anh vẫn ở dưới cái bóng mờ mờ của mẹ chồng, trở nên xa lạ, đã không là người đơn thuần die[d"anl/q,d yêu cô sâu đậm như lúc trước nữa rồi, cô vẫn yêu anh sao? Quá nhiều khập khiễng, che khuất tình yêu, cô lại không xác định được rằng mình vẫn yêu hay là không yêu anh nữa.
Rồi sau đó, cuộc cãi vã giữa mẹ chồng nàng dâu lại càng nghiêm trọng hơn, Vương Lỵ Vân cắn chặt lấy chuyện bọn họ chưa có con trai không tha, La Bách Việt hoàn toàn không để ý đến bà ấy, ngược lại Vương Lỵ Vân lại ép con trai, Tô Tế Nhân bị làm phiền đến không chiu nổi, thương lượng với vợ.
"Chúng ta kết hôn đã nhiều năm, cũng nên có một đứa bé." Thấy vợ lạnh lùng không đáp lời, anh dịu dàng nói: "Con trai hay con gái anh đều thích, có lẽ nếu chúng ta có một đứa con, không khí giữa em và mẹ sẽ khá hơn một chút."
"Bà ấy muốn cháu đích tôn, ngộ nhỡ em sinh con gái, bà ấy nhất định sẽ ép buộc em tiếp tục sinh."
"Sẽ không, sinh con là chuyện của vợ chồng chúng ta, chúng ta quyết định là được rồi." Anh uyển chuyển nói: "Chúng ta vẫn chưa có con, mẹ có chút bất mãn cũng là bình thường."
"Bà ấy hoài nghi em không thể sinh đúng không? Tháng trước em vừa mới làm kiểm tra sức khỏe, tất cả đều bình thường."
Anh thở ra một hơi." Vậy cũng tốt, chúng ta......"
"Em không muốn." Cô cứng rắn."Đứa bé của em không phải lấy ra làm công cụ báo cáo kết quả với trưởng bối."
Anh bất đắc dĩ. "Anh đã chuẩn bị xong tâm lý làm cha, cũng không có chướng ngại tâm lý. Anh đã từng nói, ban đầu die[d"anl/q,d anh kiên trì muốn cưới em, mẹ rất không vui mừng, chúng ta nên nghe theo bà ấy một chút......"
"Nếu như uất ức như vậy, anh có thể không cưới."
Cổ họng anh như bị nghẹn lại, giọng nói căng thẳng. "Bách Việt, anh biết em không dễ chịu, anh đã hết sức đền bù, em lại nói như vậy, làm anh rất đau lòng." Cô tức giận giống như chỉ trích anh tại sao không cố gắng vì bọn họ, tức giận đâm anh bị thương.
"Anh vẫn chưa rõ sao? Anh gắng sức hay không không phải là trọng điểm, trọng điểm là bà ấy chán ghét em, hôm nay giải quyết chuyện đứa con, tương lai bà ấy vẫn sẽ có lý do khác để ầm ĩ, nước xa sẽ không kết thúc...... Em mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
Ánh mắt cô trở nên yếu ớt. "Có lẽ chúng ta còn quá trẻ, kết hôn quá kích động, không đủ thành thục để xử lý những vấn đề trong hôn nhân, em không phải là một người vợ tốt, có lẽ em không phải là người mà anh mong đợi, có lẽ chúng ta...... Tách ra thì tốt hơn."
Nước mắt xông ra, cô cắn môi nhịn được. Chính miệng nói ra muốn rời khỏi anh, khó khăn hơn so với tưởng tượng của cô.
Anh thẩn thờ hồi lâu.
"Hãy coi như đây là ý muốn của em." Đè nén cảm xúc trong giọng nói, cô mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cõi lòng lặng lẽ tan nát.
Cô lắc đầu."Đừng nói, ahhh... Chúng ta ly hôn thôi."
"Anh không muốn!" Anh kiên quyết cự tuyệt. “Em là vợ của anh, anh cam kết sau này sẽ chăm sóc em cả đời, anh không ly hôn ——"
"Nhưng mà em không vui vẻ gì! Cả đời anh phải khóa em ở bên người, để cho cả ngày em gây gổ với mẹ anh, oán trách anh, cho đến khi chúng ta suy nhược tinh thần sao?" Cô mệt mỏi nói nhỏ: "Nếu như anh còn có chút yêu em, hãy bỏ qua em."
Nếu như vẫn yêu nhau, tại sao không thể cùng nhau giải quyết vấn đề? "Em không yêu anh sao?"
Cô như bị cái gì đó đâm trúng, rụt người lại. "Câu hỏi của anh thật sự rất ích kỉ, Tế Nhân."
Anh nói muốn suy tính, tạm thời trốn tránh lựa chọn gay gắt này. Không sai, kẹp ở giữa bọn họ chính anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới ly hôn, khát vọng làm cho cô hạnh phúc chưa bao giờ thay đổi, từ khi nào mà phần yêu này lại thành cơn ác mộng die[d"anl/q,d của cô, làm anh mờ mịt luống cuống.
Mấy ngày sau, Vương Lỵ Vân trúng gió nhập viện, nửa thân thể tê liệt, bác sĩ bảo đảm sẽ phục hồi như cũ, bà ấy lại hoảng sợ phải giống như Ngày Tận Thế, vừa khóc vừa gào, đuổi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, không cho người ta đến gần. Anh bất đắc dĩ, xin vợ đi chăm sóc mẹ.
Mẹ vừa thấy cô liền thác loạn mắng to, kinh động tới bác sĩ y tá, anh và mọi người vội vàng trấn an mẹ, quay đầu lại nhìn vợ thì lại khác hẳn với thái độ giương thương múa kiếm hằng ngày, cô lại yên lặng không nói, người ngoài kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không biện bạch gì, mặc cho mẹ chồng tức giận mắng.
Anh biết cô vì mẹ anh bị bệnh nên không kích thích bà, vì anh mà nhẫn nại! Trong nháy mắt anh đã lĩnh ngộ, vì sao cô nói anh ích kỉ, anh kỳ vọng cô bởi vì yêu anh mà nhẫn nại, lấy tình yêu ra để nhẫn nhịn, anh đã vơ vét sự bao dung của cô, lại chưa từng thật sự thông cảm cho nỗi khổ của cô.
Cuối cùng anh cũng đồng ý ly hôn. Anh để cho cô nhà cửa, cho cô xe, cho cô một số lớn tiền, cho cô tất cả mọi thứ anh có thể cho, không dám than vãn dù chỉ một chữ.
Anh yêu cô, hi vọng cô vui vẻ, nhưng nếu niềm vui của cô là rời khỏi anh, anh nên thành toàn.
La Bách Việt từ chối tất cả bồi thường. Cô hiểu, cho dù anh mở miệng giữ lại, cô cũng sẽ không ở lại, nhưng anh không hề bày tỏ, lại làm cô tức giận. Tình yêu của bọn họ có phải đã sớm lụi tàn rồi không? Anh chỉ làm theo trách nhiệm của người chồng, chăm sóc vợ mình, là ai treo danh hiệu Tô phu nhân cũng không quan trọng.
Không ngờ đêm trước khi ly hôn, cô lại phát hiện mình mang thai.
Cô đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận mình đã mang thai hai tháng. Đúng là có bao nhiêu châm chọc! Cô kiên trì không chịu sinh con, vào lúc cuối cùng lại có thai ngoài ý muốn. Cô do dự hồi lâu, quyết định sau cùng là thương lượng với anh, gọi điện thoại cho anh.
"Bách Việt?" Tô Tế Nhân đang ở trong phòng làm việc, rốt cuộc mẹ cũng chịu tiếp nhận chăm socx của bệnh viện, mỗi ngày trước khi đi làm anh đều chăm sóc mẹ, sau khi kết thúc công việc cũng đến die[d"anl/q,d bệnh viện đợi đến nửa đêm, mấy ngày nay anh mệt nhọc quá độ, có chút hoảng hốt.
"Anh tìm được một phòng trọ nhỏ, em có muốn qua xem một chút không?"
"Không, bây giờ em ở đây cũng rất tốt." Cô lo sợ lo lắng, nên mở miệng thế nào đây? Anh sẽ có phản ứng gì?
"Em thật sự không cần xe sao? Có xe tương đối dễ dàng, có thể đưa Diệu Diệu đi gặp bác sĩ ——"
"Tế Nhân," Cô lấy hết dũng khí, một hơi nói ra. "Em mang thai."
Anh sửng sốt, cầm điện thoại, trên bàn là tài liệu còn chưa xem xong, điện thoại nội bộ lóe sáng đang chờ anh nghe điện thoại, máy in ong ong vận hành, trên màn hình máy tính là những món ăn dành cho bệnh nhân trúng gió...... Quá nhiều chuyện nhét vào làm đầu di/danl.qd óc anh rối một nùi, vô ý thức bật thốt lên: "Là con trai hay con gái?"
La Bách Việt như bị dội một gáo nước lạnh, trái tim trở nên lạnh lẽo.
"Anh chỉ muốn hỏi cái này?"
Chậm nửa nhịp, anh mới giật mình ý thức được mình vừa hỏi cái gì."Anh —— Bách Việt, mấy ngày gần đây anh quá mệt mỏi, anh không cố ý ——"
"Anh mệt quá thì nên nghỉ ngơi đi, sáng ngày mốt phải gặp luật sư để ký tên, anh đừng quên." Cô cứng rắn giao phó."Cũng quyết định muốn ly hôn rồi, không cần vì một đứa bé mà thay đổi, đứa nhỏ này là của tôi, là nam hay nữ cũng không liên quan gì đến nhà họ Tô."
"Bách Việt, anh ——"
Ọe, cô cố gắng kìm nén lo lắng trong giọng nói, khẽ run rẩy."Cảm ơn anh, đã đẩy cho tôi thanh tỉnh ——"
Sắp chia tay, cô mới giật mình vì cảm giác quyến luyến đối với anh, muốn biết liệu anh có lưu luyến giống như cô hay không, muốn biết rằng mấy năm hôn nhân của bọn họ không phải là đồ bỏ đi, mà di/danl.qd anh chỉ nói một câu đã đánh cô rớt xuống đáy vực sâu, cô hận mình, lại vẫn yêu người đàn ông chỉ quan tâm cô có thể sinh con được hay không thôi!
Cô cố nuốt nước mắt vào trong, cắn răng, vĩnh biệt, Tô Tế Nhân, sau khi làm xong thủ tục li hôn, đời này cô không muốn gặp lại anh nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT