Editor: Nguyệt

Tên lính tóc đuôi ngựa mặt mày méo xẹo xin tha, nhìn bả vai Chung Thịnh mà khóc không ra nước mắt. Sao lại xui thế chứ, chưa tính chuyện đùa giỡn trưởng quan, đến bạn đời của trưởng quan cũng là trưởng quan nữa, thế này thì biết sống kiểu gì đây.

Bạn của tóc đuôi ngựa không biết nói gì nhìn anh ta bị Chung Thịnh túm cổ lôi vào phòng tập, lòng thầm thở dài. Cặp chồng chồng tình cảm thắm thiết thường xuyên đến phòng tập này khá là nổi tiếng, tình cảnh này cũng bắt gặp vài lần rồi, anh ta thật sự không ngờ bạn mình lại xui xẻo như vậy, lần đầu đến đây đã đụng mặt hai người kia, lại còn chọc đến người ta nữa. May là vị trưởng quan kia lần nào ra tay cũng có chừng mực, nếu không đùa giỡn quá đà thì sẽ không bị thương nặng.

Với cái miệng tiện của thằng bạn mình thì chắc cùng lắm chỉ bị đánh bầm mắt thôi.

Trong quân đội không hiếm gặp chuyện này, nam nữ vẻ ngoài xinh đẹp bị đùa giỡn là chuyện thường. Thường thì sau đó là dựa vào năng lực bản thân đánh cho đối phương bán sống bán chết, hoặc là có người yêu thực lực xuất sắc, có thể bảo vệ mình.

Giống như Chung Thịnh, tên nào cả gan dám đùa giỡn Ariel đều bị đánh cho một trận nhớ đời, nhờ thế mà tạo lập được uy tín. Nếu không, quân hàm hạ sĩ chưa đủ để chèn ép những kẻ tơ tưởng đến Ariel.

Đương nhiên, bản thân Ariel cũng vô cùng xuất sắc, không cần Chung Thịnh phải bảo vệ. Có điều, Ariel khinh không thèm ra tay với đám binh lính cấp thấp đó, làm vậy khiến hắn có cảm giác như đang bắt nạt trẻ con. Mặt khác, Chung Thịnh sợ Ariel không nắm giữ chuẩn chừng mực, xuống tay quá đà thì không ổn, thôi thì để người đi từ tầng chót lên như anh xử lý sẽ thích hợp hơn.

Ariel dáng người cao ráo đứng trong khu nghỉ ngơi của phòng tập. Cùng mặc quân phục như nhau, nhưng những người xung quanh không thể che lấp nổi sự tồn tại của Ariel. Chỉ lẳng lặng đứng đó, tựa như một bức tượng, vậy mà đám người xung quanh đều phải giữ khoảng cách, không dám lại gần.

Rảnh việc trêu nhau một tí, bàn tán mấy tên gặp xui xẻo một chút thì không sao, nhưng nếu đến gần người đẹp kia quá, chẳng may bạn đời hay ghen của người ta giận chó đánh mèo thì khổ.

Dù sao người đẹp cũng chỉ để ngắm, cứ đứng từ xa thưởng thức thôi, vừa không chọc vào người ta, vừa được ngắm cho đã mắt, tội gì không làm? Đa số binh sĩ ở đây đều nghĩ vậy, cho nên chỉ đứng xa xa nhìn Ariel chứ không trêu chọc.

Đáng tiếc, luôn có kẻ làm người ta phát ghét, cứ thích phá hỏng cuộc sống bình thản của người khác.

“Chậc chậc, khuôn mặt mới xinh đẹp làm sao.” Phía cửa lớn phòng tập bỗng vang lên một giọng nam trầm.

Cả khu nghỉ ngơi đang ầm ĩ bỗng im bặt.

Ariel từ từ ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn cái gã cao to đang ngơ ngẩn đứng ở cửa, thấy gã đi về phía mình thì hơi nhíu mày.

Ngoài mấy người đứng góp vui, có một số người lúc trông thấy gã đàn ông cao to thì ánh mắt tỏ rõ sự căm ghét, quay sang nhìn Ariel với vẻ cảm thông.

“Hi, người đẹp có thể cho anh biết tên không?” Gã ta đi đến trước mặt Ariel, từ trên cao nhìn xuống, lúc thấy quân hàm hạ sĩ thì mắt hơi co lại, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười.

Ariel nghía mắt sang nhìn, ánh mắt tham lam cùng ý muốn chiếm hữu của gã khiến hắn phản cảm. Vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng, Ariel không buồn che giấu thái độ chán ghét của mình, lười chẳng buồn nói, quay người đi đến phòng đấu đối kháng.

Nguyễn Minh Đức mắt lóe lên, vươn tay định chạm vào vai Ariel. Một giây trước khi chạm được vào thân thể đối phương thì bỗng …

Bốp! Một tiếng giòn vang. Bàn tay của gã bị người ta đánh bật ra.

“Ai cho mày chạm vào anh ấy?” Giọng nam trầm ấm lại mang theo sự tức giận vang lên.

Nguyễn Minh Đức hơi ngẩng lên, nhìn người đàn ông thấp hơn mình một chút đang dùng đôi mắt đen đặc lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình.

“Mày là ai, có tư cách gì xen vào chuyện của tao?” Nguyễn Minh Đức nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Nếu không phải trên vai đối phương đeo quân hàm hạ sĩ, gã đã dạy cho nó một bài học rồi.

“Tôi là chồng anh ấy.” Chung Thịnh đứng bên Ariel, giọng lạnh băng tuyên bố quyền sở hữu của mình.

“Chồng?” Nguyễn Minh Đức lặp lại từ này, vẻ mặt nghiền ngẫm, mỉm cười nói với Ariel: “Sớm thế đã bước vào nhà tù hôn nhân, không hối hận sao?”

“Không liên quan đến mày.” Ariel thản nhiên nói, quay người đi thẳng. “Đi thôi, thời gian của chúng ta rất quý báu.”

Trước khi đi, Chung Thịnh lườm Nguyễn Minh Đức một cái rồi mới theo Ariel vào phòng đấu cơ giáp.

Nguyễn Minh Đức gãi cằm, ánh mắt lộ rõ sự tham lam.

Sau khi bước vào phòng huấn luyện, Ariel đột nhiên hỏi: “Sao lại giận thế?”

Trải qua chuyện thế này vài lần, về cơ bản Ariel đã miễn dịch với kiểu đùa giỡn bằng lời nói đó.

Mới đầu, hắn còn tức vì đối phương nói năng lỗ mãng, nhưng khi thấy cách xử lý của Chung Thịnh có thể giải quyết tốt vấn đề này, thì không còn để ý nữa.

Quan hệ giữa những binh sĩ cấp thấp luôn tràn đầy nhiệt huyết và kích thích, thỉnh thoảng chọc ghẹo nhau xem như trò vui để giết thời gian. Hắn từng nhìn thấy một vài nữ binh xinh đẹp bị chọc ghẹo, nhưng họ lại chẳng có vẻ gì là bị mạo phạm, có người còn vì một câu của đối phương mà hẹn hò với người ta thật.

Tuy là không quen, nhưng nghĩ đến chuyện Chung Thịnh cũng từng sống như vậy, hắn lại muốn trải nghiệm một phen.

Đời trước, hiểu biết của hắn về Chung Thịnh chỉ gói gọn trong một tập hồ sơ và mười năm cộng tác. Bây giờ được nếm trải cuộc sống của Chung Thịnh trước đây, hắn có chút hứng thú.

Nhưng người vừa rồi thì khác, không giống những binh sĩ bị Chung Thịnh dạy dỗ lúc trước. Hắn có thể cảm nhận được cơn giận đè nén từ tận đáy lòng của Chung Thịnh.

Đây là lần đầu hắn gặp gã kia, mặc dù ánh mắt gã khiến người ta phản cảm, nhưng không đủ để khiến Chung Thịnh tức giận như vậy.

Chung Thịnh trông thì có vẻ nghiêm túc, thật ra rất tốt tính, nếu không đã chẳng thể đi theo một thủ trưởng mặt lạnh, giúp thủ trưởng xử lý mọi việc suốt mười năm trời.

Khiến Chung Thịnh giận đến mức đó chứng tỏ gã kia không phải người xa lạ. Xét thấy đời này hắn gần như dính liền với Chung Thịnh, đáp án chỉ có thể là: đây là “người quen” đời trước của Chung Thịnh.

Chung Thịnh không ngạc nhiên khi Ariel hỏi vậy. Có lẽ người khác không nhìn ra anh đang cố kìm nén cơn giận, nhưng không thể qua mắt Ariel được.

Điều chỉnh nhịp hô hấp, anh day trán, nói: “Người vừa nãy tên là Nguyễn Minh Đức, từng là … cấp trên của em.”

Ariel đột nhiên lạnh mặt, nắm lấy vai Chung Thịnh: “Thằng đó đã làm gì em?”

Chung Thịnh giật mình, lúc hiểu ý hắn rồi thì đỏ mặt: “Khụ khụ, Ariel, gã không thích kiểu người như em.”

Ariel thả lỏng, buông tay ra, nhíu mày nói: “Đó là vì nó không có mắt.”

Chung Thịnh mỉm cười nhìn Ariel: “Ừ, là gã không có mắt.”

“Thế rút cuộc thằng đó từng làm những gì?”

Trong mắt Chung Thịnh lộ rõ sự căm ghét. “Thằng đó rất khốn nạn, lúc em bị điều làm cấp dưới của gã, từng thấy gã ép mấy tân binh … Hồi ấy nhiệm vụ của chúng em là thăm dò một tinh cầu chưa khai thác, trên đó có rất nhiều động vật hoang dã nguy hiểm. Tên khốn đó uy hiếp các tân binh, nếu ai không nghe lời gã, gã sẽ đẩy họ lên tuyến đầu. Gã là đội trưởng nên có quyền làm thế. Đáng giận hơn là, thằng đó còn thích trò ngược đãi, lúc ấy không ít tân binh đều bị thương, gã mà chơi chán rồi có khi còn đá họ lên tuyến đầu.”

“Không ai tố cáo gã sao?” Ariel cau mày. Loại người này sao lại có thể hoành hành trong quân đội thời gian dài như thế mà không bị phát hiện?

“Có, nhưng không có bằng chứng.” Chung Thịnh thở dài, “Gã rất cẩn thận, trước khi ép buộc ai đều tạo quan hệ “người yêu” với họ, chơi chán rồi thì đương nhiên là “chia tay”. Gã còn ép những người đó phải viết thư tình thật nhiệt tình cho gã, để chứng minh họ đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, làm chuyện gì cũng là song phương tình nguyện. Hơn nữa, hình như gã có chỗ dựa, cho nên mấy “chuyện nhỏ” này đều có người che giấu cho gã.”

Ariel nghe thế sầm mặt. Loại rác rưởi này tồn tại trong quân đội đúng là một sự sỉ nhục. Hắn không thể tưởng tượng nổi sĩ quan cấp cao kiểu gì lại có thể tha thứ cho cấp dưới khốn nạn như vậy. Chẳng lẽ họ không biết che chở loại người đó chính là tự gây rắc rối cho mình sao?

“Có phải đời trước em cũng bị gã gây rối không?” Không biết nghĩ đến cái gì, Ariel đột nhiên hỏi. Với tính cách của Chung Thịnh, có đồng cảm thương hại những tân binh bị đùa giỡn thì cũng không căm ghét gã kia đến thế.

Chung Thịnh giật mình, vốn định lấp liếm chuyện này, không ngờ Ariel lại nhạy cảm như vậy. Anh gật đầu: “Xem như là vậy …”

Tác giả:

→.→ Có ai đoán được thằng khốn nạn đó làm gì Chung Thịnh không?

P/S: Đừng suy nghĩ lệch lạc nha, Chung Thịnh đã nói rồi, Nguyễn Minh Đức không có hứng với vẻ ngoài của anh … Người ta thích mấy cậu trai trắng trắng mềm mềm cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play