Editor: Nguyệt

Quan sát chừng một tiếng, Vu Phàm không nhịn được giật giật khóe miệng.

Rõ ràng hai người có quân hàm ngang nhau, vậy mà tất cả mọi việc đều do cái cậu tên Chung Thịnh làm, còn Ariel cứ như chỉ phụ trách trưng ra đó cho đẹp, ngồi hưởng thụ là được.

Khụ khụ … Được rồi, hắn biết hai người phía đối diện là một cặp chồng chồng, nhưng Chung Thịnh cưng chiều bạn đời của mình quá, đẹp thì đẹp thật đấy, cơ mà cứ chiều người ta mãi như thế, không sợ bị đè đầu cưỡi cổ à?

Chung Thịnh đang rót trà cho Ariel như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với vẻ mặt tiếc hận bất bình của Vu Phàm. Chung Thịnh hơi ngẩn ra, nhíu mày khó hiệu, sau đó thấy Vu Phàm đã xấu hổ dời mắt đi.

Chẳng hiểu ra làm sao liếc nhìn Vu Phàm một cái, Chung Thịnh không ngờ rằng anh ta đang thầm thở dài thương tiếc cho tương lai sau này của anh.

Cuộc sống trên phi thuyền rất nhàm chán. Dọc đường có dừng lại ở một tinh cầu buôn bán, nhưng cả Chung Thịnh, Ariel lẫn Từ Vệ Quốc đều không có ý định đi dạo phố.

Chiếc phi thuyền này chở binh lính đến các tinh cầu khá xa xôi, cho nên chỉ có ngày thứ ba dừng ở tinh cầu buôn bán một lúc, rồi không nán lại chỗ nào nữa.

Cách giết thời gian của Ariel với Chung Thịnh theo quan điểm của Từ Vệ Quốc là cực kỳ nhàm chán. Thanh niên trẻ tuổi, còn trẻ hơn cả gã, thế mà sáng mở mắt ra đã đi tập, đến tận tối mới về.

Trên chiến hạm của quân đội tất nhiên phải có đủ các loại thiết bị luyện tập, dù không thể điều khiển cơ giáp thật để chiến đấu, nhưng so tài trong không gian giả tưởng, hoặc huấn luyện thể năng thì vô tư.

Ariel với Chung Thịnh cứ lặp đi lặp lại lịch trình sáng so đấu cơ giáp, chiều luyện tập thể năng, khiến Từ Vệ Quốc muốn khuyên họ ra ngoài chơi cho khuây khỏa mà không biết mở lời thế nào.

Phi thuyền rất lớn, không thiếu khu vui chơi giải trí. Từ Vệ Quốc sống nhàn nhã sung sướng ba ngày, cuối cùng không thể chịu nổi ánh nhìn âm thầm trách cứ của Vu Phàm nữa, mặt đen xì theo sau Ariel đi tập.

“Tôi bảo này … Có phải đang ở trường đâu, có cần phải chăm chỉ đến thế không?” Từ Vệ Quốc cùng Chung Thịnh ra khỏi phòng đấu đối kháng, vừa lau mồ hôi vừa cảm khái. Gã tự nhận bình thường rất chăm chỉ luyện tập, bây giờ tập với nhóm Chung Thịnh mới thấy hổ thẹn.

“Chính vì không ở trường cho nên mới càng phải cố gắng. Anh đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta. Không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào đâu.” Chung Thịnh cầm khăn mặt lên lau mồ hôi, còn không quên nhắc nhở Từ Vệ Quốc, nhiệm vụ lần này không đơn giản như anh ta tưởng.

“Có thể nguy hiểm bao nhiêu chứ?” Từ Vệ Quốc nhíu mày, chỉ là đi tiếp ứng cái con chim khổng tước kia rồi tống gã ra khỏi biên giới thôi mà, hầu hết mọi chuyện đều có tướng quân Từ và hiệu trưởng đứng sau lo liệu rồi, việc duy nhất họ cần làm chỉ là đi tiễn đối phương với danh nghĩa bạn bè.

“Không ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra, nâng cao thực lực chung quy vẫn yên tâm hơn.” Chung Thịnh nhún vai. Anh biết chuyến đi này sẽ không thuận lợi như Từ Vệ Quốc nghĩ, có điều không thể nói gì vào lúc này.

“Nói cũng phải.” Từ Vệ Quốc gật đầu, rồi đột nhiên duỗi tay ra đặt lên vai Chung Thịnh: “Nhưng … có cần phải liều mạng thế không, các cậu mới học năm nhất thôi mà, năm nhất đấy, thế mà thể thuật đã lên đến cấp mười. Cậu bảo đàn anh năm ba như tôi phải sống thế nào đây! Khốn kiếp!”

“Có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân.” Ariel vừa ra khỏi phòng tập cơ giáp giả tưởng, thấy hành động của Từ Vệ Quốc, lập tức cau mày gạt tay gã ra, rồi nhăn mặt lấy khăn của Chung Thịnh lau tay.

Từ Vệ Quốc giật giật khóe mắt, mắng thầm: Cái thằng Ariel chết tiệt, có cần coi ông đây như vi trùng vi khuẩn thế không hả …

Chung Thịnh hoàn toàn không để ý đến bản mặt cau có của Từ Vệ Quốc, vô cùng chu đáo lấy khăn của mình ra lau mồ hôi cho Ariel.

Từ Vệ Quốc tiếp tục run rẩy. Mẹ nó chứ, ông đây là vi khuẩn, thế sao không ghét bỏ khăn mặt Chung Thịnh từng dùng luôn đi!!!

Khoe khoang tình tứ khốn kiếp, đi chết đi!!!

Từ Vệ Quốc nghẹn một bụng tức bực bội quay đi, mặt hầm hầm đi vào nhà tắm.

Ariel nhìn bóng người đang nổi giận đùng đùng kia, nhếch môi cười.

Vu Phàm vừa rẽ vào hành lang thì nhìn thấy Chung Thịnh và Ariel, liền cười chào: “Ồ, các cậu cũng ở đây à.”

Lúc trước khi so quân hàm, anh ta còn hâm mộ ghen tỵ với Chung Thịnh và Ariel, bây giờ thì đã thật lòng khâm phục hai người họ.

Anh ta cũng từng trải qua cái tuổi hai mươi, người còn trẻ mà biết tiết chế như Ariel với Chung Thịnh quả là hiếm có.

Sau vài ngày quan sát, anh ta phải công nhận là dù Chung Thịnh chiều chuộng bạn đời vô biên giới, thì sự thật vẫn là thực lực của cả hai đều không thể coi thường. Anh ta từng đấu tay đôi với Chung Thịnh trong phòng tập võ, chiêu thức cay độc, kỹ xảo thành thạo của đối phương khiến anh ta không tin nổi đây là tân binh mới nhập ngũ chưa lâu.

Càng đáng buồn hơn, anh ta là đội trưởng một tiểu đội cơ giáp, vậy mà lúc đấu cơ giáp trong không gian giả tưởng, cả Ariel lẫn Chung Thịnh đều có thể đánh thắng anh dễ dàng, làm anh bị tổn thương lòng tự trọng nghiêm trọng, rất là bực bội.

“Hạ sĩ Vu, chúng tôi vừa kết thúc buổi tập, đang định đi tắm.” Chung Thịnh khá có cảm tình với hạ sĩ Vu cùng phòng với họ này. Mặc dù có đôi khi anh ta lải nhải dài dòng, nhưng nhìn ra được là một người tốt có trái tim của người mẹ hiền.

Đội trưởng trước đây của anh cũng thế, rõ ràng là một người đàn ông cao mét tám vạm vỡ, lại cứ thích lải nhải lẩm bẩm, suốt ngày lo lắng cho đám tân binh.

“Sao hôm nay xong sớm thế?” Vu Phàm nhìn đồng hồ, bình thường thì phải nửa tiếng nữa hai người họ mới ra khỏi phòng tập. Hôm nay có vụ gì đặc biệt sao?

Chung Thịnh nhìn thoáng qua Ariel, cười tủm tỉm đáp: “Hôm nay căn tin có món sườn Ariel thích, phải đi sớm kẻo hết.”

Vu Phàm giật giật khóe miệng. Cái cậu Chung Thịnh này mặt nào cũng tốt, tiếc mỗi cái là yêu chiều bạn đời vô biên giới, mà Ariel thì lúc nào cũng lạnh nhạt. Đôi khi, Vu Phàm cảm thấy chẳng đáng thay cho Chung Thịnh.

Tiễn bước đôi chồng chồng ngọt ngào, Vu Phàm nhìn phòng tập cơ giáp giả tưởng, thở dài bất đắc dĩ. Lần trước đấu với Chung Thịnh, trái tim thủy tinh của anh ta đã vỡ vụn. Để đề phòng lòng tin của mình cũng sụp đổ nốt, hai ngày nay anh ta đều đến đây luyện tập.

Đương nhiên, thân là đội trưởng, anh sẽ không bỏ qua cho cấp dưới của mình. Đội trưởng còn thua, chẳng lẽ đám nhóc đó lại thắng được? Cùng là tân binh tuổi xấp xỉ nhau, mọi người nên trao đổi học tập lẫn nhau, cùng tiến về phía trước!

Thế là, hạ sĩ Vu dứt khoát đá tất cả thành viên trong các tiểu đội mình phụ trách vào phòng huấn luyện, bắt họ tập đến kêu la inh ỏi, nữ binh cũng không bỏ qua.

Sau khi ăn tối ở căn tin, Ariel với Chung Thịnh rất ăn ý quay lại phòng huấn luyện.

Cả hai đều rõ nhiệm vụ lần này sẽ không thoải mái, còn một tháng nữa, nếu được thì nâng cao thực lực lên một chút mới càng yên tâm hơn.

“Hi, người đẹp!” Một binh sĩ trùng hợp cũng đến phòng huấn luyện sau khi nhìn thấy Ariel liền ngẩn ngơ, rồi lập tức huýt sáo gọi: “Có muốn hẹn hò với anh không?”

“Phì …” Trong số mấy tên lính đang nghỉ ngơi cạnh đó có người bật cười. Đám bạn của tên lính ngả ngớn kia cũng thấy xấu hổ, vội kéo quần anh ta nhắc nhở.

“Cậu kéo tôi làm gì.” Tóc tên lính nọ rất dài, buộc đuôi ngựa, trông cũng bảnh.

“Đồ ngốc.” Bạn anh ta ôm trán thở dài, miệng mắng thầm.

“?” Tên lính tóc đuôi ngựa nhìn bạn mình với vẻ khó hiểu, chẳng hiểu tại sao cậu ta lại có vẻ như gặp phải kẻ địch mạnh.

Mấy tên lính đang nghỉ ngơi đều cười trộm. Cảnh tượng thế này họ đã quá quen thuộc, bởi vì có khá nhiều người đều từng trải qua chuyện này.

Ariel đi đến trước mặt tên lính tóc đuôi ngựa, thản nhiên nói: “Người đẹp mà cậu gọi là tôi hả?”

Tên kia vừa lúc quay người lại, để lộ một nụ cười cực kỳ quyến rũ: “Đương nhiên …” Mắt nhìn tới quân hàm trên vai Ariel, đồng tử liền co lại, “Xin lỗi trưởng quan! Tôi chưa nói gì cả!”

“A ha ha ha … tôi biết thể nào cũng thế này mà.” Đám lính vây xem đã có người không chịu nổi cười phá lên. Có khá nhiều người để ý tới Ariel vì gương mặt xinh đẹp của hắn, nhưng trên chiếc phi thuyền này đa phần binh sĩ đều chỉ là binh nhất binh nhì, người có quân hàm hạ sĩ tối thiểu cũng là tiểu đội trưởng, dù không cùng đơn vị thì quân hàm vẫn bày ra đó, tội danh đùa giỡn trưởng quan không ai gánh nổi đâu.

“Cậu lính này, tôi rất cảm ơn vì cậu tán thưởng vẻ đẹp của người yêu tôi. Nhưng tôi thấy có vẻ cậu hơi dư thừa tinh lực đấy, hay là chúng ta vào phòng đấu tập nói chuyện với nhau một lúc nhỉ?” Chung Thịnh tiến lên, đặt tay lên vai tên lính tóc đuôi ngựa, nhất quyết lôi cậu ta vào phòng đấu đối kháng.

Tác giả:

Yo Ariel bị đùa giỡn kìa Có vẻ không phải lần đầu tiên nha

Hộ hoa sứ giả Chung Thịnh xuất hiện rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play