Vòng thứ tám kết thúc, khi Ngọc Tiểu Cương đưa cho bọn họ nước muối ấm, nhìn thoáng qua giỏ tre sau lưng mọi người, nhưng lại không nói gì.

Vòng thứ chín lại tiếp tục, mặc dù không có phụ trọng, nhưng thể lực của Ninh Dung Dung đã đạt gần tới khả năng cực hạn. Mã Hồng Tuấn thì khôi phục được một chút.

Tiểu Vũ vẫn còn có thể kiên trì, Chu Trúc Thanh bước chạy ngày càng chậm, ngược lại Đường Tam tựa hồ cắn răng cố gắng vượt qua cực hạn của bản thân, nhìn qua cũng không có dấu hiệu gì kiệt sức.

Mắt nhìn thấy Tác Thác thành, vòng thứ chín đã hoàn thành một nửa, đột nhiên, đôi chân Đái Mộc Bạch lảo đảo một cái, cả người gục xuống phía trước. Đôi đồng tử màu tím của Đái Mộc Bạch đã tụ vào giữa, gần như hợp thành một, đây là một loại biểu hiện của sự cực hạn.

Đúng lúc này, một cánh tay không tính to lớn nhưng rắn chắc đưa ra, đỡ lấy hắn.

“ Ngươi không sao chứ? “ Thanh âm mệt mỏi vang lên, chính là Cậu. Ngay lúc Đái Mộc Bạch chuẩn bị ngã xuống, Cậu đã một tay kéo hắn.

“ Cảm ơn ngươi “ Đái Mộc Bạch cảm kích nhìn Cậu.

“ Không cần nói tạ, chúng ta là người một nhà “ Cậu hơi híp mắt lại,mồ hôi lăn trên má Cậu, nở rộ một nụ cười mệt mỏi.

Nhìn Cậu, người trước hơi sững sờ, sau đó lại nhớ về gia tộc của mình, đối lập so sánh, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

“ Mộc Bạch, đưa cho ta viên đá của ngươi “ Cậu vươn tay, đằng sau Đường Tam thấy vậy, cũng hướng Đái Mộc Bạch

“ Đái lão đại “

Đái Mộc Bạch nhìn họ, ánh mắt tỏa ra một loại tâm tình mang tên “ Cảm động “

“ Các ngươi... “

“ Còn chờ gì nữa, chúng ta không phải người một nhà sao “

Đái Mộc Bạch nghe thấy câu nói này lần thứ hai, cười lớn nói

“ Phải, phải “ Nếu nhìn kĩ, có thể thấy trong mắt hắn vài hạt lệ ngân.

"Đái lão đại, đem hòn đá của ta trả lại cho ta đi" Mã Hồng Tuấn đột nhiên mở miệng.

Lúc này toàn bộ huấn luyện đã gần như hoàn thành, chỉ còn một vòng rưỡi nữa, nhưng ai cũng biết, Đái Mộc Bạch vác hai mươi lăm cân phụ trọng thì không có khả năng hoàn thành.

Mã Hồng Tuấn một lần nữa nhận lại phụ trọng của mình, giúp cho sức nặng trên vai Đái Mộc Bạch giảm bớt mười cân.

Hành trình lại được tiếp tục, mỗi lần cất bước đều gian nan, Đái Mộc Bạch dưới tình huống giảm bớt mười lăm cân phụ trọng, với nghị lực cứng cỏi kiên trì quay về.

Vòng thứ mười, vòng cuối cùng.

Lúc này đây, Sử Lai Khắc tám người thể lực đã cạn kiệt, nhưng ánh mắt bọn họ không có chút thư thả. Đôi khi, thiên tài và người thường khác nhau là ở điểm đó. Ý chí lực có kiên định hay không, chỉ cần trải qua một lần cực hạn là có thể thay đổi hết..

Bây giờ, mọi người thực sự quá mệt để có thể cử động thêm nữa, miễn cưỡng chuyển động đôi chân, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Vác hòn đá sau lưng, bước từng bước nặng nhọc, bọn chúng từng chút một tiến tới mục tiêu.

Một trăm cân phụ trọng như một ngọn núi đè lên thân thể Cậu, dưới chân mồ hôi làm hắn không khỏi ngã ngửa.

“ Uỳnh “

Tiếng ngã làm cho cả mặt đất rung lên, đủ để thấy sức nặng mà Cậu phải gánh chịu.

“ Hạo Thiên “

“ Hạo Thiên “

Mọi người vội vàng chạy tới, ân cần hỏi thăm. Liền thấy nằm trên mặt đất Cậu.

“ Ta không cam lòng a “ Người sau hét lớn, sau đó thở hồng hộc như trâu, nhưng ánh mắt vẫn là không cam lòng,Cậu không thể chịu nổi mình lại dừng lại tại đây.

Nhưng sự thật khó thể thay đổi, một trăm cân sức nặng không phải là đùa, dù chỉ còn không tới một vòng nhưng với thể lực hiện tại của hắn thì hoàn thành này chưa đến một vòng quả là điều bất khả thi.

Mọi người trầm mặc.

Đột nhiên Chu Trúc Thanh tam nữ không hẹn mà cùng đưa tay ra sau Cậu, trực tiếp lấy đi của hắn hai mươi lăm cân phụ trọng.

“ Các ngươi... “ Đường Miên Phong cảm động nhìn ba nữ.

“ Các ngươi cái gì các ngươi, làm sao, đây vốn là của bọn ta phụ trọng, chẳng lẽ không cho bọn ta lấy về a. “ Ninh Dung Dung thở hổn hển, nhưng vẫn ngạo kiều nói.

Khác hai nữ cũng nhìn Cậu với ánh mắt kiên định. Này làm cho Cậu không khỏi đối với các nàng càng thêm trìu mến.

Đái Mộc Bạch tinh thần tích cực "Các huynh đệ, còn một vòng cuối, mọi người phải cố gắng kiên trì."

Áo Tư Tạp đột nhiên mở miệng nói "Tiểu Tam, đem phụ trọng của ta trả lại cho ta đi. Còn một vòng cuối nữa thôi, ta có thể cầm cự được."

Đường Tam sửng sốt một chút, hắn đột nhiên phát hiện, trong mắt Áo Tư Tạp tựa hồ chứa rất nhiều thứ, nhưng nhìn xuống hai chân hắn đang không ngừng run rẩy, Đường Tam lắc đầu.

"Không cần, ta có thể chạy được."

Áo Tư Tạp đi tới bên người Đường Tam, mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhưng lúc này ánh mắt hắn trở nên vô cùng kiên định, "Nếu là huynh đệ của tam thì hãy trả lại cho ta. Ta có thể làm được."

Đi thêm một dặm, Áo Tư Tạp suýt nữa té xỉu, hòn đá sau lưng một lần nữa chuyển sang giỏ trúc của Đường Tam.

Lại thêm một dặm, hòn đá sau lưng Chu Trúc Thanh được chuyển sang giỏ trúc của Tiểu Vũ.

Còn hai dặm, Ninh Dung Dung ngất xỉu, Cậu phân của nàng viên đá cho Đái Mộc Bạch, ôm Ninh Dung Dung đi tiếp.

Khoảng cách học viện một dặm, Chu Trúc Thanh té xỉu, Cậu miễn cưỡng ôm lấy nàng.

Khoảng cách chỉ còn năm trăm thước, Đường Tam trước ngực đeo giỏ trúc, phụ trọng trong đó khoảng mười lăm cân chuyển từ bên Chu Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn sang, sau lưng cõng Áo Tư Tạp. Đái Mộc Bạch cõng Mã Hồng Tuấn. Tiểu Vũ cõng Ninh Dung Dung. Đường Miên Phong lưng vác phụ trọng, hai tay ôm Chu Trúc Thanh thân thể mềm mại.

Cơ hồ đồng thời là lê từng bước từng bước đến đích.

Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, không thể nhìn ra đích đến, thân thể bọn chúng lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ mới có thể tiếp tục bước.

Bốn trăm thước….., ba trăm thước……….., hai trăm thước ………., một trăm thước.

Khuôn mặt Đại sư cứng ngắc đã xuất hiện trước mặt mọi người. Mắt nhìn thấy bộ dáng bọn họ dìu nhau đi tới đích, ngay cả Đại sư cũng không khỏi động dung.

Vòng cuối cùng này, họ đi suốt một canh giờ, nhưng cuối cùng cũng kiên trì đến đích.

Phốc thông, phốc thông… Tám người cơ hồ trước sau ngã xuống đất, Cậu miễn cưỡng đem thân thể mình ra đỡ tam nữ. Sau đó đều cùng lúc ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play