Mỗi một lần mọi người trở lại học viện, nước uống đã được đại sư chuẩn bị đầy đủ, độ ấm thích hợp có pha thêm chút muối. Nước ấm dễ dàng hấp thu, muối bổ sung thể lực mất đi vì toát mồ hôi, cho dù là Ninh Dung Dung cùng Áo Tư Tạp đều cảm giác chính mình kiên trì có chút kỳ tích, ngoại trừ lúc uống nước, còn lại đều chưa có dừng lại lần nào.

Nhưng tại vòng thứ năm này, tốc độ của cả hai chậm lại rõ rệt, hai mắt mơ hồ, bước chân trì trệ.

Cậu thấy thế, giảm tốc độ, chạy song song với Ninh Dung Dung.

“ Dung Dung, hòn đá của ngươi, đưa ta đi “

Đường Tam cũng vươn tay hướng Áo Tư Tạp.

Hai người cũng không có cự tuyệt, bản thân họ rõ ràng, nếu không làm vậy, bọn họ cũng khó thể kiên trì đến lúc hoàn thành huấn luyện.

Phụ trọng của Đường Tam làm biến thành năm cân, tại bình thường tình huống, hốt nhiên này năm cân tăng thêm không tính quá nặng, nhưng tại thể lực tiêu hao khá nhiều dưới tình huống, cũng đem lại áp lực không nhỏ cho hắn.

Còn năm cân đối với Cậu chẳng hề hấn gì, bởi đã vác tới sáu, bảy mươi cân phụ trọng nên tăng thêm năm cân cũng chỉ làm tốc độ của Cậu hơi giảm.

Bỏ qua phụ trọng, Áo Tư Tạp cùng Ninh Dung Dung trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác siêu thoát, phảng phất toàn thân trở nên nhẹ nhàng có thể bay lên, miệng thở dốc vài tiếng, việc chạy nhất thời trở nên dễ dàng hơn nhiều, chẳng những khôi phục lại tốc độ đồng hành vốn có, thậm chí còn có chút cảm giác dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

Đến vòng thứ tám....

"Không được, ta không được." Người nói chính là Mã Hồng Tuấn, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì gục xuống mặt đất. Mập mạp ngừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển từng ngụm, da mặt hắn tái nhợt, tựa hồ mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn.

Mọi người trước sau ngừng lại. Giờ khắc này, họ đều không nói nên lời, nhìn nhau, phát hiện quần áo trên người đồng bọn đều như được ngâm bằng mồ hôi.

Đáng chú ý nhất là Chu Trúc Thanh, mặc dù tuổi nàng là nhỏ nhất, nhưng trong ba nữ hài tử lại là người phát dục sớm nhất, quần áo ướt đẫm dính chặt vào da thịt, lô ra đường cong mê người, dưới áo mảng trắng da thịt đã được Cậu tận mắt chiêm ngưỡng. Đáng tiếc chính là, bây giờ không có ai có tinh lực mà chú ý mỹ cảnh, ai cũng đứng tại chỗ không ngừng thở dốc.

Liên tục thở dốc gần năm phút thời gian, mọi người mới dần dần khôi phục ý thức. Mã Hồng Tuấn nhìn Cậu, "Thiên ca, ngài vẫn chạy được chứ?"

Cậu ưỡn ngực, "Mập mạp, nhớ kỹ, nam nhân không thể nói không được."

Sau đó đi hướng Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ hai nữ, vươn ra hai tay.

“ Cho ta đi “

Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ xoay người tránh khỏi tay của Cậu "Không cần, chúng ta còn có thể kiên trì, ngươi so với bọn ta còn phải khiêng nặng như vậy phụ trọng, tiêu hao lớn như vậy, làm sao có thể kiên trì đến cuối cùng?"

Cậu hơi sững sờ, sau đó ánh mắt hiện lên ý cười cùng cảm động, ấm giọng khuyên.

“ Ngoan, nghe ta “

Nhìn ánh mắt chân thành của Cậu, hai nữ rút cục đầu hàng, đem phụ trọng cho hắn.

Đồng thời, Đái Mộc Bạch cũng nhận lấy phụ trọng của Mã Hồng Tuấn.

Như vậy, Đái Mộc Bạch khiêng hai mươi lăm cân phụ trọng. Đường Tam khiêng hai mươi cân. Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Dung Dung, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn không cần đeo phụ trọng.

Kinh khủng nhất là Cậu, một mình Cậu vác tới gần trăm cân phụ trọng.

Mọi người lại bắt đầu, lúc này, tốc độ đã giảm xuống. Cậu mặc dù không rên rỉ một tiếng nào, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra, bước chạy của hắn trở nên trầm trọng hơn rất nhiều. Mỗi bước lưu lại mồ hôi nhiều nhất trong đám người. Gần trăm cân phụ trọng sinh ra ảnh hướng lớn tới sự tiêu hao thể lực của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play