Tâm trạng Kim Chung Nhân lúc uống say tốt lắm. Bạch Hiền cảm giác mình thật sự chính là chủ nhân đang dắt con chó lớn của mình. Thỉnh thoảng quay đầu lại, đều có thể thấy Kim Chung Nhân tựa hồ chưa uống rượu qua bao giờ cho nên đã hoàn toàn say, đối với mình ngây ngô cười, ánh mắt dại ra.

Được rồi…

Trên thực tế, ánh mắt Kim Chung Nhân lúc bình thường cũng sẽ có điểm dại ra. Nhưng dại đến choáng váng giống như thế này trái lại thật mới lạ, cho nên Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ kia uống say cũng tốt vô cùng.

“Nếu như mang em trở về nhà, mẹ thế nào cũng sẽ trách móc anh cho mà xem.” Bạch Hiền buồn rầu nhìn Kim Chung Nhân, “Nhưng nếu về nhà anh, có phải hơi… Tuy rằng ba mẹ anh không có ở nhà, dù sao… ờm…” Bạch Hiền xoay người lầm bầm nhìn Kim Chung Nhân, “Anh không có chút kinh nghiệm giải rượu nào đâu..”

Bạch Hiền vừa nghĩ như vậy, cuối cùng quyết định mang theo Kim Chung Nhân quay về nhà mình.



Kim Chung Nhân đặc biệt nhu thuận ngồi ở trên ghế sofa. Bạch Hiền nhét cái điều khiển vào trong tay đứa nhỏ để cậu ta ngoan ngoãn ngồi xem tivi, còn mình thì đi tìm phương pháp làm canh giải rượu.

Đến khi đi ra, Kim Chung Nhân vẫn còn ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, biểu tình thật chuyên chú. Bạch Hiền gọi một tiếng, Chung Nhân lập tức quay sang nhìn, sau đó lại bắt đầu theo thói quen ngây ngô cười.

Thôi, cứ để cậu ta ngồi như vậy đi.

Bạch Hiền không dám tiếp tục nhìn nụ cười đờ đẫn trên mặt đối phương nữa, liền quay người lại bước vào phòng bếp.

Những thứ cần thiết để nấu canh kim chi giải rượu là: kim chi, đậu tương, tỏi, hành tây, ớt đỏ, cá,… hầu như đều có đủ trong nhà. Bạch Hiền mở tủ lạnh lấy ra dầu vừng, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại thả trở về… Nhiều thứ phiền phức thế này đúng là…

Bỗng nhớ lại có lần ba ba uống say, ma ma đã dùng tuyết lê để giã rượu. Mà hình như sữa cũng có thể tỉnh rượu, Chung Nhân uống không nhiều lắm, chỉ là quá dễ say, vậy dùng mấy thứ đó chắc là đủ rồi?

Bạch Hiền lấy ra tuyết lê cùng sữa, ở trong bếp bắt đầu tỉ mẩn cho vào máy ép, trộn hỗn hợp nước ép cùng sữa, thêm một chút đá, lấy ra đưa cho Chung Nhân uống.

Kim Chung Nhân rất nghiêm túc uống.

Uống xong lại liếm liếm môi ngửa mặt lên cười: “Thật là ngon.”

Thanh âm mềm yếu êm dịu nghe đáng yêu muốn chết. Bạch Hiền nhìn bộ dáng dễ thương kia liền vô thức nhếch miệng cười, cười một hồi xong thì cầm giấy ăn ra lau vệt sữa đọng trên khóe miệng đứa nhỏ, bắt đầu bóp nhéo khuôn mặt Chung Nhân.

Kim Chung Nhân lập tức híp mắt cười.

Bạch Hiền bưng kín mặt, cảm giác mình thật sự nên chạy nhanh đến phòng bếp đi thôi, bằng không sẽ bị biểu hiện khả ái hiếm có của người này làm cho trụy tim mất.

Vào phòng bếp cầm cốc lau rửa, cất dọn máy ép trái cây, lúc đi ra thấy Kim Chung Nhân vẫn như trước ngồi ở chỗ cũ xem tivi.

—-

Bạch Hiền đi qua lắc lắc bả vai Kim Chung Nhân, người kia dựa theo động tác của Bạch Hiền cũng đung đưa lúc lắc theo.

Đây căn bản không tỉnh rượu, lại còn càng say đến lợi hại hơn là sao?

Bạch Hiền bất đắc dĩ bĩu môi, nghĩ định kéo đứa nhỏ đi tới phòng ngủ. Kết quả Chung Nhân so với trong tưởng tượng lại nặng hơn rất nhiều, Bạch Hiền phát hiện mình đã tính toán sai lầm thể trọng cùng chiều cao đối phương rồi.

Kim Chung Nhân cao hơn Bạch Hiền rất nhiều, cho nên cả người đều khom lại ngã vào trong ngực cậu. Bạch Hiền khổ sở kiễng chân ôm cậu ta lê từng bước vào phòng, kết quả Kim Chung Nhân ở trên vai bắt đầu cười “He he he”.

Đúng là ngu mà…Đúng là ngu mà… Làm sao bây giờ?

Bạch Hiền đứng tại chỗ dừng lại cũng không phải mà đi cũng không được, trợn mắt nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng quyết định tiếp tục, cho nên hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu cố hết sức di chuyển con búp bê khổng lồ trong ngực.



“Bạch Hiền ca…”

“Sao vậy?” Bạch Hiền khó chịu hỏi.

“Bạch Hiền ca..”

“Rốt cuộc là làm sao?” Bạch Hiền chưa nghe dứt câu đã cảm thấy bực mình, bĩu môi căm giận hỏi.

“Bạch Hiền ca, cho em thơm một cái được không?” Chung Nhân toét miệng cười.

Bạch Hiền nghĩ: Cậu đã bao giờ hôn người ta mà chịu xin phép đâu? Uống rượu vào trái lại trở nên thật biết điều nha. Đang định mặc kệ lờ đi, kết quả Kim Chung Nhân nhất quyết không tha, ở trên bả vai cọ tới cọ lui: “Em muốn hôn cơ, Em muốn hôn cơ…”

“Trong miệng toàn mùi bia trộn với sữa tuyết lê, ai cho hôn.” Bạch Hiền hừ một tiếng tiếp tục kéo đứa nhỏ đi.

“Anh… anh…” Kim Chung Nhân lại nháo nhào ầm ĩ.

Ai đó làm ơn nói cho tôi biết vì sao người này uống rượu xong liền biến thành như vậy đi?

Bạch Hiền bị Chung Nhân làm cho đau đầu, bèn nhéo mạnh mặt đối phương một cái, nhìn đôi mắt cười và cái miệng chu ra.

“Không cho hôn em sẽ không đi..”

Chung Nhân dính chặt lại trên người Bạch Hiền dùng sức vặn vẹo. Nếu tỉnh lại, nhất định sẽ bị hành động này của bản thân làm cho vài ngày cũng không dám gặp mọi người, chỉ có thể trốn ở nhà che mặt đập đầu vào tường.

Bạch Hiền nổi giận: “Đừng có làm nũng nữa, ầm ĩ cái gì ầm ĩ! Đứng thẳng! Xoay người, hướng thẳng về phòng ngủ!”

Kim Chung Nhân mặc kệ Bạch Hiền nói như thế nào, đại khái là ỷ vào lý do bản thân uống say nên căn bản không chịu nghe lời, kiên quyết ôm Bạch Hiền không buông tay. Bạch Hiền đẩy người kia nửa ngày cảm thấy quá nặng, nhìn Chung Nhân còn rất đứng vững ổn định, liền dứt khoát đem sức nặng toàn thân dựa ngược trở lại vào cậu ta.



Hai người giằng co một lúc lâu, Kim Chung Nhân đại khái là cảm thấy Bạch Hiền kì kèo lại lần lữa không thèm nhìn mình, hai cái tay không an phận liền đưa tới nâng cằm Bạch Hiền lên, nhắm ngay miệng đối phương mà hôn.

“Khụ khụ khụ – -” Bạch Hiền bị đủ thứ hương vị hỗn tạp trong miệng Chung Nhân làm cho sặc, dùng sức đẩy lồng ngực người kia. Kim Chung Nhân bởi vì uống say mà khí lực tựa hồ còn lớn hơn bình thường, bàn tay đè lại sau gáy thế nào đẩy cũng không ra.

Hai người đang lúc nghiêng ngả chao đảo bất ngờ té ngã lên ghế sofa. Ngay sau khi đầu chạm vào lớp da thuộc, Bạch Hiền không ngừng hỗn loạn giữa cảm giác bị tay Kim Chung Nhân theo T-shirt của mình trượt vào lưng, bàn tay hướng thẳng xuống eo, vuốt ve da thịt bóng loáng.

“A…”

Bạch Hiền đạp chân một cách yếu ớt, ý đồ muốn thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này, nhưng là mùi rượu còn tràn đầy trong hơi thở không tán được đi, phủ lên gò má một tầng đỏ ửng. Trong cơn choáng váng, các giác quan hết thảy cũng bắt đầu bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy bàn tay Chung Nhân sờ soạng khắp nơi, thân thể nhạy cảm không tự chủ trở nên run rẩy.

Này.. Chuyện gì đang xảy ra ra vậy?.. Này.. Loại say rượu đến mất lý trí này thật sự tồn tại sao?

Cảm giác trước ngực chợt mát lạnh, T-shirt bị vén lên hơn phân nửa, da thịt ấm áp bỗng nhiên bị phơi bày ở trong không khí nhất thời nổi da gà. Bạch Hiền run lẩy bẩy, rõ ràng cam chịu không giãy giụa nữa.

Ngay tại lúc Bạch Hiền xụi lơ, Kim Chung Nhân lại đột nhiên bất động.

Bạch Hiền thử thăm dò di chuyển thân thể một chút, thân người phía trên cũng không có động tĩnh gì.

Ý thức được điều gì, Bạch Hiền thở phì phò hơi nâng mặt lên. Cằm Kim Chung Nhân theo gò má trượt đến bên gáy Bạch Hiền, đôi mắt đã khép lại, hô hấp cũng dần dần trở nên điều hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play