Lộc Hàm áp tải Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân không tình nguyện đến chỗ thầy giáo vũ đạo của bọn họ để phỏng vấn. Theo như lời Trương Nghệ Hưng nói, dù sao vị trí của Kim Chung Nhân không cần cũng là lãng phí, khả năng nhảy của Thế Huân lại không kém chút nào, thậm chí cậu ấy còn nhỏ hơn một tuổi, cơ hội khẳng định sẽ lớn hơn nữa.

Bạch Hiền dắt Kim Chung Nhân đi tham gia buổi liên hoan cuối cùng của lớp.

Vốn Kim Chung Nhân không muốn đi, nhưng lời nói của Bạch Hiền lại không thể không nghe, cho nên đành miễn cưỡng đi ra khỏi thế giới hai người, sau đó chạy đến chỗ nhóm học tỷ học trưởng ồn ào hoàn toàn không quen biết kia cùng nhau ăn một bữa cuối cùng.

Sau khi ăn được một lúc, Bạch Hiền liền ý thức được có gì đó không đúng, bởi vì phát hiện cả lớp dưới sự chỉ đạo của Phác Xán Liệt đều tập trung ở đây ra sức ép Chung Nhân uống rượu.

Trẻ vị thành niên Hàn Quốc đương nhiên không thể uống rượu, nhưng lúc này lại không có người cấm đoán bọn họ, ngay cả Kim Chung Đại và Kim Mân Thạc chẳng biết tại sao xuất hiện tại hiện trường cũng không hề có ý định tiến lên ngăn cản.



“Này này mấy người làm gì thế?” Bạch Hiền âm thầm đạp Phác Xán Liệt một cước.

“Chuốc cho Kim Chung Nhân say a.” Phác Xán Liệt thản nhiên đáp lại.

“Vì sao?” Bạch Hiền oán hận truy vấn.

“Say rượu phun chân ngôn. Hai người mỗi ngày ở lớp học đóng phim tình cảm, mà bọn mình còn chưa được xem chi tiết thế nào a.” Phác Xán Liệt vỗ vỗ bả vai Bạch Hiền. Bạch Hiền nổi giận: “Bọn mình làm phiền gì các cậu sao? Người ta cho các cậu xem phim miễn phí còn chưa lấy tiền… “

Những lời này thế nào sao nghe quen tai vậy? Là ai đã từng ân cần dạy mình nhỉ?

“Đừng có giữ kín như vậy. Cậu không muốn nghe tiếng lòng chân thành của thằng nhóc con Kim Chung Nhân sao?” Phác Xán Liệt cười toe toét.

Bạch Hiền nghĩ: Chân tâm của Chung Nhân mà mình còn chưa được nghe á? Đứa nhỏ này ở trước mặt cũng không xấu hổ, cái gì mà “Em yêu anh” “Em không thể buông tay anh” đều đã nói hết cả rồi. Nhưng tất nhiên không đời nào nói cho các cậu biết đâu. Mấy người cứ chuốc say Chung Nhân đi, thực ra mình cũng tò mò muốn xem một chút.

Vì thế lúc Kim Chung Nhân đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về phía Bạch Hiền, Bạch Hiền bèn giả vờ ngăn cản bọn họ nhưng hoàn toàn không hiệu quả.

Vậy nên Kim Chung Nhân thật sự say.

Phác Xán Liệt trong tiếng hoan hô của mọi người xoay bả vai Kim Chung Nhân lại, vừa bắt đầu muốn đưa ra câu hỏi, Kim Chung Nhân lại kiên quyết xoay trở về đối mặt với Bạch Hiền ngồi bên cạnh.

Bạch Hiền bụm mặt không muốn nhìn nụ cười bởi vì uống rượu mà nhìn có vẻ ngớ ngẩn hơn của Chung Nhân.

Đứa nhỏ này thế nào mà lại nhanh say vậy? Đây cũng là một điểm khi dễ đi?

—-

Phác Xán Liệt càng cố xoay Kim Chung Nhân lại, nhưng Kim Chung Nhân vẫn cứ cố chấp vòng vo trở về, cứ như thế liên tục mấy lần làm Phác Xán Liệt nổi giận: “Biện Bạch Hiền, tới giải quyết hoa hướng dương nhà cậu đi! Cậu ta không đối mặt nhìn cậu thì sẽ chết đúng không?”

Bạch Hiền lè lưỡi tỏ vẻ không liên quan đến chuyện này.

Phác Xán Liệt lập tức phăm phăm đứng lên phía sau Bạch Hiền, sau đó cúi người đè tay lên vai Kim Chung Nhân, đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Này, Chung Nhân a, có nhìn thấy mặt tôi không? Có nghe thấy tôi đang nói gì không?”

Đôi mắt mười vạn volt của Chung Nhân dừng ở trước ngực Phác Xán Liệt bởi vì vươn người quá mà càng dán sát vào lưng Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt nhếch miệng cười lùi lại về phía sau một chút, sau đó hỏi lại một lần nữa.

Kim Chung Nhân gật gật đầu, ánh mắt có điểm lờ đờ, lờ đờ đến mức Phác Xán Liệt rất muốn đi tới nhéo mặt đứa nhỏ một cái xem có phản ứng gì không.

“Bây giờ nói cho tôi biết, trên thế giới này cậu thích ai nhất?”

“... Bạch Hiền ca.”

“Chẳng phải bình thường mọi người đều nói là ba mẹ mình mới đúng chứ? Cái thằng nhóc con vong ân phụ nghĩa này…”

Phác Xán Liệt ở trong lòng âm thầm bực tức, nhưng không biết vì sao vẫn đặc biệt hài lòng với câu trả lời này, “Vậy nói cho tôi biết, cậu thích Bạch Hiền ở điểm nào?”

Kim Chung Nhân nhìn chằm chằm Bạch Hiền hồi lâu, không hiểu sao lại bắt đầu ngây ngô cười.



Phác Xán Liệt muốn học tập Ngô Thế Huân trợn trắng mắt, nhưng cảm thấy có điểm dọa người, cho nên bắt đầu xúi giục: “Vậy có muốn tới hôn Bạch Hiền ca của cậu một cái không?”

Bạch Hiền vừa nghe lời Xán Liệt nói xong, vội vàng đứng lên xoay người trốn vào đám người náo nhiệt phía sau. Kim Chung Nhân thẳng ánh mắt nhìn sau một lúc lâu đều không tìm được Bạch Hiền ở chỗ nào, ánh mắt tối đen mê mang quét xung quanh.

Phác Xán Liệt ra lệnh cho Độ Khánh Thù: “Mang Bạch Hiền trở lại đây.”

Độ Khánh Thù tuân mệnh đứng lên, từ trong đám người lôi Bạch Hiền đang có ý đồ trốn ra xa kéo trở lại, sau đó đẩy xuống ngồi đối diện với Chung Nhân.

Kim Chung Nhân thấy Bạch Hiền ca của mình đã trở lại, trong nháy mắt lại bắt đầu cười ngây ngô.

Phác Xán Liệt thật muốn đập cho tên đần độn phấn này một trận, lại đi vòng qua phía sau lưng Kim Chung Nhân đẩy một cái: “Nhanh tới hôn Bạch Hiền ca của cậu đi, còn do dự cái gì?”

Thấy Kim Chung Nhân chần chừ, Xán Liệt từ phía sau cổ động: “Nếu hôn bây giờ, đến lúc Bạch Hiền có trách mắng thì cứ nói là cậu uống say nên không biết gì. Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ, nhanh lên nhanh lên nào!”

Bạch Hiền bắt đầu hoảng hốt, phô trương thanh thế cảnh cáo: “Kim Chung Nhân, nếu dám làm thế, cẩn thận anh sẽ không thèm để ý đến em một tuần đấy.”

Kim Chung Nhân khựng lại.

“Chung Nhân, đừng có nghe lời Bạch Hiền uy hiếp. Nếu Bạch Hiền một ngày không để ý đến cậu, thì cậu cứ quấn quít làm phiền đeo bám dai dẳng. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn chưa đến nửa giờ sẽ bình thường trở lại ngay thôi.”

Phác Xán Liệt tiếp tục cổ vũ Kim Chung Nhân. Chung Nhân như là có được động lực, bộ dáng bất ngờ tiến đến như muốn làm gì khiến cho Bạch Hiền hoảng sợ, lập tức nhảy lên xoay người bỏ chạy.

“Bạch Hiền ca của cậu lại chạy mất rồi….” Phác Xán Liệt tràn đầy ác ý bắt nạt Kim Chung Nhân.

Người này lúc say rượu cũng không tệ lắm. Bộ dáng ngơ ngác cũng không động tĩnh gì, người khác nói cái gì đều nghe, bất quá thói quen cười ngây ngô với Bạch Hiền trái lại vẫn không thể thay đổi..

Kim Chung Nhân lại ngơ ngác bắt đầu tìm kiếm xung quanh.



Bạch Hiền ở bên ngoài tránh đi một lúc, thấy Kim Chung Nhân ở bên trong bị cảm đám người vây quanh trêu chọc đột nhiên cảm thấy đặc biệt khó chịu… Người của mình mà các cậu cũng dám khi dễ, thực sự là làm phản rồi!

Sau đó hùng hổ xông vào, đem Chung Nhân từ trong tay Phác Xán Liệt vẫn đang cười gian xảo đoạt lại, kéo đi ra ngoài.

Đáng nhẽ không nên mang đứa nhỏ thành thật này đến đây! Chung Nhân ngây thơ như vậy, chắc chắn sẽ bị Phác Xán Liệt cầm đầu đám người xấu bắt nạt!

Quay đầu nhìn Kim Chung Nhân bị mình nắm tay kéo đi, biểu tình vẫn ngốc hồ hồ, Bạch Hiền cảm thấy đau đầu lại tự trách.

Kim Chung Nhân bắt gặp ánh mắt của Bạch Hiền, lập tức nhe răng lộ ra một nụ cười vô cùng ngây ngô. Bạch Hiền bị biểu hiện đáng yêu kia làm cho lồng ngực đập “thình thịch”, liền dắt Kim Chung Nhân chạy càng nhanh hơn.

Kỳ thực.. Tuy rằng bị mấy người bạn ồn ào trêu chọc mà sinh ra cảm giác nóng rực hơi kỳ lạ còn lưu lại ở trên mặt, nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu phiền phức hay tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play