Edit: Sóc Là Ta - 

"Ai nói tôi không đến thăm ông là bởi vì chán ghét nơi này? Chỉ là vì tôi quá bận việc thôi." Tào Đông Minh nghe lời nói chói tai, nhìn cô lúc này tựa như dáng vẻ bà nội thứ hai đang dạy dỗ anh. Anh nhìn Lâm Đại Dung một cách kỳ lạ nói: "Người trẻ tuổi cần phải ở nơi có cuộc sống đô thị. Ngược lại, thật ra tôi rất tò mò, tuổi cô cũng không lớn, nói chuyện như những bà già, lại không muốn rời khỏi nơi này. Rốt cuộc có nguyên nhân gì khiến cô không thể rời bỏ nơi này đây?"

Tào Đông Minh chỉ vô tình nói chuyện vậy thôi nhưng lại không nghĩ tới sắc mặt Lâm Đại Dung thật sự thay đổi. Vẻ mặt của cô như rõ ràng đang bị người khác nói trúng tim, còn anh giờ đây vừa như muốn cười trên sự đau khổ của người khác nhưng lại có một chút thất vọng. Thế nhưng vì sao anh lại cảm thấy thất vọng đây? Là thất vọng vì lòng dạ của người phụ nữ này quá nông cạn, chỉ mới vài câu nói của anh mà đã khơi gợi bộ mặt chán ghét, hờ hững hay là thất vọng vì anh đã đoán biết trước được nội tâm trong lòng cô?

Trong lúc nhất thời, hai người bỗng trở nên trầm mặc, đúng lúc này Triệu Viên Trường bước vào. Tuy cũng cảm giác được bầu không khí giữa hai người có chút là lạ nhưng cô vẫn lên tiếng phá tan: "Đông Minh, cái này là của anh sao?"

Tào Đông Minh nhìn một chút thứ cô ấy đang cầm trên tay, đây không phải là đồng hồ đeo tay của anh sao? Anh nhìn xuống tay mình thấy trống không thì mới nhớ vừa nãy do vội vàng.nên đã quên đeo trở lại vào tay mình.

Anh gật đầu nhưng sắc mặt Viên Trường có chút khó coi. Cô ấy lập tức hỏi anh: "Chiếc đồng hồ này rất đắt sao?"

"Viên Trường, sao vậy?" Lâm Đại Dung hỏi.

"Là như vậy, vừa nãy tôi đi ngang qua toilet thì nhìn thấy Tiểu Kiệt đang đứng ở bồn rửa tay chà xát chiếc đồng hồ này, sau đó còn thấy cậu rửa nó..." Viên Trường cười khổ nói tiếp: "Cậu ta nói thấy đồng hồ này lúc nãy. Tôi biết là của anh, có lẽ nó cho rằng anh để đó để chuẩn bị rửa sạch nên cậu cố tình muốn giặt sạch giúp anh thôi.”

Giặt sạch, giặt sạch, giặt sạch... Trong đầu Tào Đông Minh lặp lại hai chữ này rất nhiều lần. Chiếc đồng hồ đeo tay này có số lượng bán ra giới hạn thế mà lại để cho một tên tiểu quỷ giặt sạch. Tên tiểu quỷ kia rảnh rỗi không đi giặt quần lót của cậu mà tại sao lại lấy chiếc đồng hồ của anh giặt sạch?

"Không đắt lắm chứ?" Triệu Viên Trường nhỏ giọng hỏi anh.

Tào Đông Minh cứng ngắc lắc qua lắc lại chiếc cổ của chính mình, nuốt nước miếng ừng ực. Quý thì sao, không đắt thì thế nào, dù cho có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được. Có điều nói đi phải nói lại, tại sao một chiếc đồng hồ quý giá như vậy mà lại không có chức năng chống thấm nước? Quả nhiên hàng xa xỉ vẫn là đồ dỏm.

"Cái đó... cũng có thể sửa tốt đây." Giọng nói cực nhỏ của Lâm Đại Dung đang đứng bên cạnh anh vang lên đâm lọt vào màng nhĩ của mình.

Tào Đông Minh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, Lâm Đại Dung rụt cổ một cái, nở nụ cười thật tươi lấy lòng anh. 

Chẳng lẽ nói chỉ cần ở cùng người phụ nữ này thì anh lúc nào cũng gặp những rủi ro bất trắc cả sao?

Lúc trở về, Lâm Đại Dung vẫn cầm chiếc đồng hồ kia, cũng cố gắng lắc hết nước ra ngoài. Còn Tào Đông Minh cũng tự nhiên đi tới, khóe mắt vẫn lưu ý nhìn cô đang làm việc uổng công vô ích.

Người phụ nữ này có phải cũng phát hiện ra cô chính là khắc tinh của anh. Vì lẽ đó lòng sinh hổ thẹn cảm thấy anh thật đáng thương? Anh thật sự rất muốn trực tiếp về nhà ông nội nhưng ông nội đã có lệnh, nói anh nhất định phải đưa Lâm Đại Dung trở về nhà thì mới được về nhà. Vì vậy, cho dù đã rời khỏi nhà trẻ rồi, anh muốn thoát khỏi người phụ nữ này thì còn phải cần một khoảng thời gian nữa.

Ông nội anh thực sự quan tâm đặc biệt với cô. Ông muốn anh săn sóc cô, đưa về đến nhà, cũng không mảy may suy nghĩ một chút rằng dân cư ở thôn Tiểu Khê này có mấy người đâu. Ông còn sợ họ sẽ làm việc xấu hãm hại cô? Suy cho cùng, một mình cô cũng có thể tự mình trở về, anh chỉ đưa cô đi một nửa lộ trình là được rồi.

"Chiếc đồng hồ này thực sự rất đắt sao?" Lâm Đại Dung cầm chiếc đồng hồ kia lên với khuôn mặt lo sợ tái mét nói: "Bên trong giống như có chứa kim cương, mặt trái dây đồng hồ còn có khắc tên của anh."

"Vẫn tốt chứ? Nhiều khi đem kim cương tháo xuống cũng còn có thể bán được ít tiền, không đến nỗi phải lỗ đâu." Sắc mặt Tào Đông Minh trông thật khó coi nói.

"Cảm ơn anh."

Tào Đông Minh dừng bước lại, nhìn Lâm Đại Dung. Lúc này, anh lại nhìn thấy viền mắt cô có chút ửng hồng khiến anh giật mình nhảy lên một cái nói: "Sao lại cảm ơn tôi? Tôi lại chưa nói sẽ đưa những viên kim cương kia cho cô."

"Không phải." Vốn là muốn khóc nhưng Lâm Đại Dung lại bị anh chọc phát cười "Tôi đang nói đến chuyện về chiếc đồng hồ kia, chắc chắn rằng gia đình của cậu bé Tiểu Kiệt sẽ không thể nào đền nổi. Vì vậy, khi nghe Viên Trường hỏi, anh cũng không lên tiếng đúng không?"

Cái gì? Tào Đông Minh phải đứng im cả nửa ngày mới phản ứng được "Đương nhiên là không đền nổi, nếu có đền thì cũng là chiếc đồng hồ bị phế bỏ, mà cái mua được cũng không giống cái này. Vậy tôi còn muốn gia đình cậu ấy đền cái gì? Thật phiền phức."

Vừa nghĩ tới anh còn mất công mất sức giải thích chiếc đồng hồ này quý giá đến cỡ nào mà những người nhà quê này cũng nghe không hiểu. Thậm chí, bọn họ còn rằng anh đang nói giá trên trời, nhỡ đâu không may lại có người vừa mắng vừa khóc thì lại càng phiền? Để tránh hậu hoạn về sau, anh tốt nhất vẫn nên chịu thiệt một chút để đổi lại yên bình trong lòng mình, cũng không muốn chấp nhặt với một thằng nhóc. Xem ra Lâm Đại Dung bị người khác ngộ nhận là một, người đẹp hiền lương thục đức mà anh cũng đang rất tò mò không biết rốt cuộc người phụ nữ này có bao nhiêu bí mật đây?

Lâm Đại Dung nhìn anh cười không nói, rõ ràng không tin lời anh.

Tào Đông Minh hếch cằm mình lên, được rồi, đã rất lâu rồi anh chưa từng có cảm giác được người ta sùng bái mình như vậy. Tạm thời không tranh luận đến nhân phẩm của chính mình mà anh chỉ muốn im lặng để cô tự động phát huy sức tưởng tượng của mình mà thôi.

Ngày đó về đến nhà, Tào Đông Minh phát hiện tâm tình của ông nội anh thật tốt, thậm chí ông còn cố tình làm nhiều món ăn chờ anh trở về. Một khắc đó anh cũng nhận rõ sự thực, nếu như anh nói với ông nội rằng anh không muốn làm ở vườn trẻ nữa thì kết cục nhất định sẽ rất thảm.

Vì lẽ đó, ngày qua ngày, mỗi ngày anh đều cẩn thận đứng đợi Lâm Đại Dung tại nơi hẹn, sau đó đi cùng cô đến nhà trẻ.

Trải qua mấy ngày ở chung, thái độ của Lâm Đại Dung đối với anh dường như cũng có một chút thay đổi. Chính Tào Đông Minh cũng không thể nói chính xác là điều gì thay đổi, cô chỉ luôn luôn mỉm cười, thậm chí khi đối mặt với anh, cô càng cười đến vui vẻ. Mà lúc ngồi trò chuyện thông thường với anh, cô cũng thường hay nói những câu bông đùa. Là do cô như thế hay là do anh đã suy nghĩ quá nhiều?

Tào Đông Minh có lúc sẽ cười nhạo mình, rằng mình làm sao lại như vậy? Người phụ nữ này có liên quan gì đến mình đâu chứ? Dù cô ấy coi mình như bạn tốt nhưng cũng không tránh được sẽ mang đến nhiều xui rủi cho anh.

Mắt thấy thời hạn một tuần dạy học sắp hết, rốt cuộc anh cũng có thể thoát ly được mấy tên tiểu quỷ nước mũi ròng ròng đầy mặt. Trước đó, trong nhà trẻ, các thầy cô giáo còn muốn chuẩn bị thật tốt cho ngày lễ quốc tế thiếu nhi, chuyện đương nhiên, anh nhất định phải giúp đỡ.

Sau khi tất cả những người bạn nhỏ trở về nhà, anh ở lại cùng các giáo viên khác bố trí lại phòng học, mà công việc của anh chính là cắt giấy.

Một tay cầm kéo, một tay cầm bút tô màu, ngồi trong một góc phòng học, Tào Đông Minh hận đến nghiến răng.

Những chuyện như thế này, từ trước đến giờ, anh chưa từng làm qua. Chẳng lẽ sống đến từng tuổi này rồi, có thứ gì chưa làm thì đây là lúc anh phải bù đắp lại sao? Anh chính là Tào Đông Minh, con trai độc nhất của dòng họ Tào, tương lai sẽ nắm trong tay toàn bộ tài sản của dòng họ Tào, là một người trụ cột đứng ra gánh trách nhiệm cho cả một tập đoàn lớn. Thế mà hôm nay, Tào Đông Minh anh lại bị ép buộc đến đây, không làm gì lại còn vì lấy lòng một đám trẻ căn bản không đáng yêu mà cặm cụi thế này. Thậm chí cơm tối cũng chưa ăn, ngồi đây cầm bút cầm kéo mà hươ tay múa chân.

"A! Không được, không được."  Lâm Đại Dung đang ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy anh cắt giấy sai thì ngăn cản nói: "Ở đây phải làm thành hình cung mới đúng, không phải như con gà con đổi đầu như vậy đâu."

"Tôi biết, trước tiên tôi vẽ giống đầu gà con rồi sau đó sẽ sửa thành hình cung." Lúc này tâm tình Tào Đông Minh rất tệ, một là bởi vì đói bụng, hai là anh thật sự không hiểu, tại sao anh vẽ con dê con ngưa rất khá, mà chỉ có con gà con như trong phim hoạt hình thì anh vẽ trông như quái thú đây? Lẽ nào anh đường đường là Tào Đông Minh mà ngay cả chuyện cắt giấy cũng không học được?

Lâm Đại Dung nhìn anh nhíu mày chuyên chú, nhìn chằm chằm trên giấy cũng mỉm cười.

Lông mày của Tào Đông Minh đột nhiên giãn ra, anh xoay đầu lại dọa Lâm Đại Dung giật mình. Còn cô,  bởi vì không kịp lảng tránh tầm mắt của anh mà cảm thấy lúng túng nhưng hiển nhiên anh bởi vì đang vui vẻ mà quên đi chuyện cô vẫn nhìn anh chăm chú. 

"Cô xem, như vậy là không tốt." Anh cầm con gà con mới được mình cắt bày ra cho cô xem "Chỉ có thể nói, mỗi người có mỗi người cách làm thôi." Trong giọng nói không che giấu được đắc ý.

"Ôi, thật sự rất đáng yêu mà." Miệng Lâm Đại Dung khen ngợi nhưng thực ra cô căn bản không nhìn rõ hình dạng con gà được anh cắt như thế nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play