Tào Đông Minh bước xuống từ một chiếc xe buýt có tiếng động cơ đinh tai nhức óc, đây là chuyến xe duy nhất đi về thôn. Anh nhìn quanh trạm dừng một chút, thời đại này rồi mà vẫn còn có loại xe công cộng thực sự quá cổ lổ sĩ như thế này. Muốn về thành phố thì phải ngồi xe công cộng ít nhất nửa giờ, nói cách khác anh phải chờ xe bốn tiếng đồng hồ, sau đó phải chịu đựng thêm nửa giờ nữa mới có thể đến nơi, mà cũng với thời gian này anh xuất ngoại cũng còn nhanh hơn. 

Lẽ đương nhiên Tào Đông Minh không phải cam tâm tình nguyện chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Anh đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Tào, thuộc công ty thiết kế chế tạo xe hơi cũng là một hãng xe nổi tiếng. Anh cũng sở hữu biệt thự, một đại thiếu gia không lo chuyện cơm áo. Nếu không ở quán bar la cà ôm ấp người đẹp thì cũng sẽ là nhân vật nổi tiếng được đăng lên trang nhất báo chí. Thế nhưng cũng vì một bài báo lá cải nào đó mà ba anh trong lúc nóng giận đã đày anh về nơi thâm sơn cùng cốc này rồi?

Gì mà sau khi du học về sẽ cho anh lấy bằng bác sĩ, gì mà sẽ tìm một giáo sư giỏi nhất để dạy anh, chỉ có điều đến buổi phải đi gặp giáo sư thì anh lại bị những thằng bạn rủ đi quán bar, ôm ôm ấp ấp những em gái xinh đẹp độn ngực dày cộm lên. Kết quả là ba anh trong lúc tức giận lại phát lệnh đày ải đến nơi đây để tĩnh tâm.

Ông còn nói rất êm tai, rằng vốn là vì muốn trừng phạt anh nên đưa anh đến một nơi cây không thể mọc, chim không thể sinh, thậm chí chẳng có nổi một quán ăn. Vậy làm sao anh có thể đi quán bar thâu đêm suốt sáng với chúng bạn đây? Bọn chúng học ngành y, thế rồi anh cũng theo chúng chọn ngành y, bọn chúng muốn anh lập phòng nghiên cứu thì anh cũng lập phòng nghiên cứu. Anh cũng không còn cách chọn lựa khác, không thích cũng không được.

Nhà bọn họ chỉ là một doanh nhân chuyên buôn bán lẻ thuốc tây mà thôi, tuy rằng cho tới nay cả dòng họ đều có truyền thống về y học cổ truyền nhưng không nhất thiết rằng ai muốn kinh doanh đều phải có bằng bác sĩ. Chỉ cần có đầu óc kinh doanh tốt là được. Trong cả gia đình chỉ có mình anh là con trai, có thời gian để học cái này, học cái kia, không bằng hãy tiến cử anh vào vị trí quản lý nào đó trong công ty, giao công ty cho anh tiếp quản sớm một chút, có phải rất thoả đáng rồi hay không?

Tuy rằng Tào Đông Minh rất ngang bướng và mạnh mẽ nhưng khi phải đối mặt ba mình thì anh lại không thể nào nói như vậy được, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận đến đây thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play