Trần Tố Hà từng câu đều rất kiên định, khi nói xong ngồi nghiêm trên bàn, không muốn để ý đến Triệu Hi nữa, mặc kệ Triệu Hi hỏi cái gì nàng vẫn vờ câm vờ điếc. Triệu Hi cùng Tô Bình đưa mắt nhìn nhau, lại không thể mạnh mẽ động võ, thập phần ủ rũ, chỉ phải quay đầu ra cửa sau đó phân phó hạ nhân canh gác, một lần nữa đem cửa khoá lại.
Hai người một đường im lặng không nói, Triệu hi mày cau chặt, lo âu trùng điệp: Tuy rằng Úy Thái Phó nói như vậy, dù cóthể cho Tử Ngộ một tháng bình yên nhưng thứ độc này xem ra rất khó chữa, Tử Ngộ thân thể đã sắp suy tàn, nếu độc đột nhiên tái phát thì phải làm sao?
Đang nghĩ miên man bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của Tô Bình: “Hoạ Phiến, sao lại lo lắng vậy?”
Triệu hi ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên đã thấy thân ảnh Hoạ Phiến lao đầu chạy tới, trong lòng chợt nảy, bước vài bước đến đón: “Xảy ra chuyện gì?”
Hoạ Phiến cúi chào: “Đại nhân, thiếu gia tỉnh, muốn ta thỉnh đại nhân trở về phòng một chuyến!”
Triệu hi ánh mắt chợt lóe, dưới chân không ngừng: “Có biết là chuyện gì không?” Hắn rõ Tử Ngộ đã tỉnh nhưng không có chuyện gì nhất định sẽ không tìm hắn.
Hoạ Phiến nói nhanh: “Là do ta lắm mồm, thấy thiếu gia tỉnh lại quá mức cao hứng nên đã nói chuyện của Trần cô nương, thiếu gia nghe nàng bị đại nhân giam giữ nên đã sai nô tỳ đến tìm đại nhân về.”
Triệu hi nhíu mày: “Tại sao lại nói chuyện này cho hắn?”
Hoạ Phiến rũ mắt, đáp: “Ta thấy thiếu gia tỉnh nên đã quá mức vui mừng, cho nên…” Khi nói chuyện, ba người đã nhảy vào sân, đẩy cửa vào.
Nãi nương đang ôm đứa nhỏ ở một bên nhẹ nhàng dỗ dành, Triệu hi phân phó nói: “Ngươi mang tiểu thiếu gia đi ra ngoài!” Nãi nương vâng một tiếng rồi hành lễ bước đi, Hoạ Phiến nghĩ nghĩ rồi đến giường cầm một chiếc chăn bông nhỏ sau đó cũng theo ra ngoài.
Triệu Hi đi đến trước giường, Thu Tử Ngộ nhắm mắt trên mặt không có chút huyết sắc nào, dường như cảm nhận được có người tới nên mới dần dần mở mắt ra, thanh âm yếu ớt vô lực: “Triệu… Hi…”
Triệu Hi miễn cưỡng cười nói: “Tại sao lại tỉnh? Ta nói ngươi nghỉ ngơi sao không nghe lời!”
Thu Tử Ngộ khẽ cười cười, cố hết sức chìa một bàn tay, Triệu Hi vội vàng nắm lại: “Có chuyện gì cần nói với ta sao?”
Thu Tử Ngộ nhẹ nhàng thở gấp, cách trong chốc lát mới nói: “Thả… Thả Trần cô nương đi!”
Triệu Hi mày phút chốc nhăn lại: “Không được, chất độc trên người của ngươi là do nàng phóng, nếu không phải do nàng giải thì ta nhất định không cho nàng rời đi!”
Thu Tử Ngộ cố hết sức lắc đầu, ngực phập phồng có chút dồn dập, Triệu Hi một tay để lên ngực hắn, chân khí chậm rãi truyền vào, Tử Ngộ mới nhẹ giọng nói: “Nàng là một cô nương tốt, cha ta đã giết cả nhà của nàng, nàng vì người thân của mình báo thù vốn không sai. Sinh tử do mạng, hãy thả nàng đi!” Một lần nói như tiêu hao toàn bộ khí lực, vẻ mặt Tử Ngộ mệt mỏi, hai mắt như trợn lên như khống chế cơn buồn ngủ.
Triệu Hi biết mình nếu không đáp ứng, chỉ sợ hắn sẽ luôn luôn cố chấp chống đỡ, trong lòng chua xót: “Tử Ngộ…”
Thu Tử Ngộ sức lực không tốt, nói chuyện cũng đứt quãng: “Thả…thả nàng!”
Tô Bình thở dài trong lòng, khuyên nhủ: “Đại nhân, công tử quá mệt mỏi, để cho hắn tạm thời tĩnh dưỡng đi!”
Triệu Hi mắt nhìn theo sắc mặt Thu Tử Ngộ tái nhợt, trong lòng không đành lòng cự tuyệt, rốt cục cúi đầu xuống nói một tiếng “Được”, sau đó thêm: “Ngươi phải nghỉ ngơi thật tốy, đừng nghĩ đến việc này nữa, ta muốn nhìn thấy được một Thu Tử Ngộ khoẻ mạnh.”
Tử Ngộ yên lòng, nhắm lại hai mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, đầu nghiêng về một phía sau đó chìm vào giấc ngủ.
Triệu Hi cẩn thận thay hắn chỉnh lại mền, Tô Bình lặng lẽ đã đi tới, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, Trần cô nương nàng…”
Triệu Hi nhẹ giọng thở dài: “Ta đã đáp ứng hắn rồi, không thể nuốt lời, thả nàng đi đi! Ta không muốn thấy nàng, ngươi thay ta tiễn nàng, dù sao cũng gần gũi một chút! Nên có chuyện gì thì ngươi hẳn đã biết rõ.” Tô Bình gật đầu, im lặng lui ra.
Trần Tố Hà ngồi trong phòng, lẳng lặng ngồi đấy, những lời Triệu Hi nói vẫn còn quanh quẩn bên tai:
“Tử Ngộ từ nhỏ thấy cha và anh và anh làm việc ác nên đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của họ, cứu người nguy nan, năm đó văn kiện chứng minh tội trạng của Thu thân chính là do một tay Tử Ngộ xắp xếp.”
“Ngươi lúc đó không lập tức giết hắn mà để cho hắn ăn vào độc dược, thật ra trong lòng vẫn có do dự không đành lòng giết hắn, có phải không?”
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía thiên không, yên lặng nói: phụ thân, mẫu thân, con chỉ thay hai người báo thù, rốt cục đã làm sao chỗ nào ư? Tại sao…Tại sao con lại cảm thấy bất an như vậy?
Tô Bình tiến vào thì vừa lúc nhìn thấy Trần Tố Hà ngửa mặt nhìn trời, lộ ra sự hoang mang, trong lòng thở dài trong lòng một tiếng, mở miệng nói: “Trần cô nương, ngươi có thể đi rồi!”
Trần Hố Hà lắp bắp kinh hãi, trở lại nhìn phía Tô Bình: “Ngươi nói cái gì?”
Tô Bình ngữ khí thường thường: “Ngươi có thể đi rồi, rời khỏi Thượng Thư phủ!”
Trần Tố Hà sửng sốt: “Là biểu ca nói ngươi đến thả ta sao?”Tô Bình im lặng gật đầu, làm tư thế mời.
Trần Hố Hà tiếp tục không chần chờ, bước liên tục nhẹ nhàng, đi ra cửa phòng, ngoài cửa ánh mặt trời sáng lạn, ngàn dặm không mây, thật sự là một ngày đẹp trời.
Tô Bình đi theo Trần Tố Hà về phía cửa phủ, dường như nhớ đến chuyện gì đó thì đột nhiên mở miệng: “Trần cô nương muốn biết ai đã xin đại nhân thả ngươi không?” Trần Tố Hà khẽ động, trong mắt mang vài phần mê ly.
Tô Bình gằn từng chữ: “Ngươi nhất định đoán không được, cầu đại nhân thả ngươi chính là Thu công tử!” Dừng một chút lại nói: “Thu công tử thân thể đã bạc nhược cùng cực, vì chuyện của ngươi mà bức đại nhân phải đáp ứng, nếu đại nhân không nhận lời thì hắn nhất định sẽ không nghỉ ngơi! Đại nhân bất đắc dĩ mới phải đồng ý, dặn ta đem ngươi rời đi.”
Trần Tố Hà gục đầu xuống, một giọt châu lệ xẹt qua khuôn mặt, cũng không lên tiếng, chỉ buồn bã đi về phía trước.
Tô Bình liếc mắt nhìn nàng rồi yên lặng thở dài, không hề nói nhiều, một đường đem nàng đưa ra cửa phủ.
Dừng trước một đầu kiệu nhỏ, Tô Bình chắp tay thở dài: “Trần cô nương đi đường bảo trọng, về sau xin từ biệt!” Trần Tố Hà chậm rãi xoay người ngẩng đầu lên, hốc mắt sưng đỏ, sẽ cực kỳ nhanh nói một câu: “Kia là độc dược ta đã tỉ mỉ nghiên cứu tạo ta, ta không lừa các ngươi, hiện giờ thật sự không có cách, vì đó là dùng kỳ độc Cữu Kính Thảo dựa vào mật Khổng Tước chế ra.” Nói xong, xoay người vài bước bước vào trong kiệu nhỏ.
Tô Bình cất cao giọng nói: “Đa tạ cô nương, có tên độc thì nhất định có giải phát!”
Trong kiệu truyền đến tiếng khóc, Tô Bình vung tay lên, kiệu phu nâng kiệu lên, lung la lung lay càng lúc đi xa dần.
Mắt nhìn chiếc kiệu nhỏ ngày một khuất dần, Tô Bình khe khẽ thở dài: Rốt cục vẫn là một cô nương lương thiện! Hy vọng nàng sẽ bỏ qua khúc mắc từ nay về sau được thanh thản, khoái khoái lạc lạc mà sống!
Tô Bình sau khi tiễn Trần Tố Hà liền trở lại phía sau hậu viện, Triệu Hi vẫn ở trong phòng không bước ra, có vẻ như Thu Tử Ngộ ngủ không được an ổn nên trong giấc mơ vẫn cảm giác khó chịu, trên trán mồ hôi tinh tế dần dần đổ ra, đầu chân mày nhíu chặc. Triệu Hi nghiêng người tựa vào đầu giường, trên tay cầm lấy khăn lụa cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.
Nãi nương đem đứa nhỏ bế trở về, Tô Bình vốn muốn đến phòng khác sửa sang lại phòng cho tiểu chủ nhân, Triệu Hi lắc đầu không được, nghĩ đến Tử Ngộ vì nó mà gian khổ hạ sinh thì bây giờ nhất định phải ở bên cạnh hắn, phải cùng nhau ở chung môt gian phòng, ban đêm Triệu Hi nằm ngủ bên cạnh Tử Ngộ, y miễn cưỡng ghé vào mép giường để tiện thể chiếu cố hai cha con hắn.
Tô Bình vừa chạy vào cửa viện liền thấy Hoạ Phiến bưng một giỏ nóng nóng đi tới, hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoạn Phiến cười cười: “Đây là cháo hoa ta vừa làm, thiếu gia luôn không chú ý đến thân thể, khi tỉnh lại cũng cần ăn một chút cháo loãng mới tốt.”
Tô Bình cười cười: “Dù sao ngươi cũng phải thận trọng. Đại nhân đâu? Ở trong phòng sao?”
Hoạ Phiến gật gật đầu: “Đại nhân đang trong phòng cùng thiếu gia, thiếu gia có vẻ rất vất vả đến ngủ cũng không nỡ, đại nhân cảm thấy không yên tâm nên lúc nào cũng ở trong phòng.”
Tô Bình thở dài: “Lần này cũng đã khiến đại nhân sợ hãi!” Gã nhìn Hoạ Phiến: “Hiện giờ, ngươi còn oán trách đại nhân không?”
Hoạ Phiến cúi xuống lắc lắc đầu: “Không trách! Ai, ta vốn đối với đại nhân có nhiều bất mãn, nhưng hiện tại, chứng kiến bộ dáng của ngài ấy dù trong lòng có giận cũng không được! Chỉ mong đại nhân từ nay về sau hoà tâm toàn ý đối đãi với thiếu gia!”
Tô Bình ha ha cười: “Ngươi cứ yên tâm, nếu có người không đối tốt với công tử, chỉ sợ hắn sẽ đem người nọ chém tươi.” Hoạ Phiến che miệng cười khẽ.
Hai người vào nhà thì Triệu Hi cúi đầu “Hư” một tiếng, hai người nhẹ chân nhẹ tay đã đi qua, Tô Bình ghé vào bên tai Triệu Hi đem chuyện của Trần Tố Hà thông báo một lần, Triệu Hi vốn là nhíu mi, sau lại vui vẻ, thấp giọng nói: “Biết được tên thuốc sẽ dễ dàng hơn, hãy gọi Uý thái phó đến đây rồi nói rõ cho hắn nghe. Theo ta thấy vị Thái Phó đại nhân y thuật so với biểu muội còn cao hơn vài phần, nhất định sẽ có cách trị cho Tử Ngộ!” Tô Bình mỉm cười gật đầu.
Thái tử cùng Uý Oản đi chơi đến chạng vạng mới thản nhiên trở lại Thượng Thư Phủ, Triệu Hi mời bọn họ vào thư phòng rồi đem chuyện của Trần Tố Hà nói lại. Uý Oản trầm ngâm một lát mới nói: “Cửu kính thảo chính là độc trung chi độc, nếu muốn giải thích được nhất định phải đến Long cốc trong núi hái được Vạn Nhị Hoa, núi Long Cốc rất xa xôi…Cũng được, nếu tính toán thì đi đến sẽ trong vòng một tháng, tả hữu vô sự, ta sẽ thay các ngươi đi một lần! Theo ta tính, thì chỉ cần nửa tháng sẽ trở về!”
Triệu Hi cau mày nói: “Việc này vốn chỉ có Thái Phó mới có thể đi, chúng ta làm sao biết được Vạn Nhị Hoa như thế nào? Nhưng mà…Tử Ngộ thân thể đã kém như thế, nếu thái phó không ở kinh thành, vạn nhất…”
Úy Oản xua tay cắt đứt lời Triệu Hi: “Không sao, ngày mai ta sẽ đem hai viên Tuyết Liên cho hắn ăn vào, mặc khác nhớ rõ phải thêm hai viên Tham Hoàn nữa. Nếu vẫn cảm thấy thân thể không khoẻ cũng không cần keo kiệt chân khí của mình, ngươi hãy dùng chân khí bảo vệ tâm mạch hắn. Chỉ cần cẩn thận thủ hộ và chờ ta trở về, nhất định có thể giải được độc cho hắn.”