Thu Tử Ngộ không hiểu sao lại cảm thấy mọi gánh nặng như được trút bỏ, ngọt bùi cay đắng bách vị tạp trần trong lòng đều trôi đi, trước kia còn vì đứa nhỏ trong bụng mà không ngừng lo lắng nhưng cho đến hiện tại rốt cục đã yên lòng, chỉ tiếc cho Bích Châu…Trong lòng một trận chua xót: Một nữ tử trong sáng lương thiện tuổi lại còn rất trẻ như vậy, tựa như đoá hoa nhỏ còn chưa kịp nở đã hoàn toàn héo rũ!

Ngực lành lạnh, trong họng một mùi tanh tràn ra, tơ máu thuận theo khoé miệng chảy xuống, Triệu Hi kinh hãi: “Tử Ngộ, ngươi làm sao vậy?” Bàn tay đặt lên ***g ngực phập phồng mỏng manh của Tử Ngộ truyền vào chân khí.

Thu Tử Ngộ ngực một trận buồn bã, hắn biết mình vì Bích Châu nên mới xúc động như vậy, miễn cưỡng ổn định tâm thần hơi thở cũng dần dần hồi phục, hắn gương mắt nhìn Triệu Hi, môi khẽ nhúc nhích.

Triệu Hi cúi người cẩn thận lắng nghe Tử Ngộ chậm rãi nói: “Ngươi… Ngươi không cần tự… Tự trách, là ta… Là ta giấu diếm… Giấu diếm…”

Triệu Hi hốc mắt nóng lên, cúi đầu hôn nhẹ vào vầng trán tái nhợt của hắn, hạ giọng: “Đừng nói nữa, ta chỉ hận chính mình không thể nhìn rõ tâm ý của ngươi, khiến ngươi oan uổng! Tử Ngộ, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì chờ thân thể hồi khoẻ lại rồi nói sau!”

Thu Tử Ngộ thở dài trong lòng, bàn tay truyền chân khí của Triệu Hi khiến ngực hắn dần dần ấm áp, cúi đầu ho hai tiếng, nhắm mắt phút chốc đã ngủ.

triệu Hi vẫn ôm chặc hắn như cũ, nhìn đôi môi tái nhợt hé ra cùng hơi thở suy kém trong lòng thương tiếc không thôi, nhịn không được mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt như trong suốt của Tử Ngộ: Tử Ngộ, ta sai rồi, sau này ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi dù chỉ nửa bước, ta sẽ yêu ngươi, sẽ quấn lấy ngươi cả đời. Chúng ta bỏ mọi thứ một nhà ba người sống một cuộc sống bình yên!

Ngoài cửa, Tô Bình cùng Hoạ Phiến bị thanh âm của Triệu Hi làm cho bừng tỉnh, nhất tề mở cửa định đi vào phòng chủ tử, vừa chuẩn bị đẩy đã nghe được giọng của Triệu Hi bên trong, cả hai song song dừng lại, chỉ trong chốc lát bên trong đã im ắng, có lẽ Thu Tử Ngộ đã ngủ, hai người đưa mắt nhìn nhau rốt cục cũng không vào, còn rất ăn ý mà đi về phòng riêng.

Ngày hôm sau Triệu Hi cũng trốn lâm triều, thái tử cùng Uý Oản sáng sớm đã vui vẻ đi vào Thượng Thư Phủ, nhìn thấy Triệu Hi nhịn không được bĩu môi, vừa định ra giọng làm khó dễ đột nhiên mới nhớ tới bản thân hai ngày nay chưa, ừm..lâm triều? Mình như vậy cũng không có quyền đi mắng chửi người ta a!

Úy Oản cẩn thận thay Thu Tử Ngộ khám bệnh, Triệu Hi đem chuyện Tử Ngộ tỉnh lại đêm qua báo lại cho y, Úy Oản cười nói: “Không cần lo lắng quá mức, khí huyết của hắn đã từng rất tệ, ngủ nhiều cũng không có gì lạ. Còn chuyện hộc máu, theo ta thấy có lẽ huyết tụ trong bụng quá nhiều nhưng nếu máu đen còn tụ ở đó ngược lại rất bất lợi với thương thế, nôn được là tốt rồi!” Triệu Hi nghe xong mới cảm thấy chút yên tâm trở lại.

Thái tử bám theo Uý Oản một bước cũng không rời, khi nghe xong lời thái phó nói nhịn không được mà vội vàng lên tiếng: “Lão sư, y thuật này ngươi truyền cho ta đi!”

Úy Oản thản nhiên liếc mắt nhìn y: “Ngươi ngày sau thân làm hoàng đế, là vui một nước, phải học y thuật dành cho đế vương, môn tà đạo này học để làm chi?”

Thái tử ngượng ngùng cười, y tuy rằng chỉ mới mười tám tuổi nhưng từ nhỏ đã rõ ràng thân phận của mình, ngày thường thận trọng từ lời nói đến việc làm, chẳng qua những lời này là muốn trước mặt Uý Oản làm nũng thôi, nhưng y không ngờ gã lại không cấp cho y một chút mặt mũi nào, trực tiếp phản bác.

Uý Oản nhìn thấy y cười cũng không nổi, trong lòng cũng âm thầm thở dài, ôn nhu nói: “Không phải ngươi nói muốn vào chợ mua sắm sao? Sau khi xem qua cho Thu công tử ta sẽ đi cùng ngươi, được chứ?”

Thái tử nhất thời mặt mày hớn hở: “Tốt quá tốt quá, lão sư, chúng ta đi dạo một lát rồi vào xem Thu Tử Ngộ được không?” Úy Oản nhưng cười không nói, phía trước dẫn đường, đi ra ngoài.

Triệu Hi khom người đưa tiễn, thái tử lướt qua người hắn, hạ giọng: “Ngươi phải chăm sóc cho đàn hoàn, nếu còn phụ hắn ta nhất định sẽ đưa hắn đi, rồi mới…” Ngữ khí trở nên hung tợn: “Lột da của ngươi ra!”

Triệu Hi rũ xuống mắt không nói, trong lòng âm thầm khinh thường: Tiểu gia khỏa, ngươi không có cơ hội đó đâu! Uý Oản phía sau đột nhiên cứng đờ, lưng thẳng tắp, chân bước nhanh hơn vài phần. Thái tử đưa mắt nhìn lão sư đi xa nhưng vẫn bất chấp uy hiếp Triệu Hi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Tô Bình xa xa đi tới, nhìn thấy đại nhân đứng ở cửa viện cúi đầu mới cẩn thận tới gần, nhẹ giọng khinh khí kêu: “Đại nhân, đại nhân ”

Triệu Hi ngẩng đầu lên, tức giận nhìn hắn một cái: “Cái gì?”

Tô Bình sờ sờ cái mũi: “Ta còn tưởng rằng ngươi đang thất thần ở đây! Sao không vào trong?”

Triệu Hi giải thích: “Vừa mới tiễn thái tử và Uý thái phó! Mọi chuyện trong phủ ngươi đã giải quyết xong chưa?”

Tô Bình theo hắn vào viện đáp: “Ngươi yên tâm, tất cả đã được phong kín, cam đoan sẽ không có kẻ nào dám nói lung tung. Trong phòng bếp cũng đã dặn qua, thực đơn của nãi nương và ngài sẽ giống nhau, Thu…Phượng công tử thân thể suy yếu, người ngoài không được tuỳ ý ra vào để tránh ảnh hưởng đến tình trạng bệnh.”

Triệu Hi chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, Bình, quản gia ngươi càng lúc càng nhanh nhẹn!”

Tô Bình nhìn qua một cái: “Hữu nhân quan đại, làm một người quản gia thì cần phải mắt tinh tai thính, ngươi có biết bọn chúng sau lưng gọi ta là gì không?”

Triệu Hi cảm thấy thú vị, nhịn không được hỏi: “Gọi là gì?”

Tô Bình tức giận nói: “Tô Tai Dài!”

Triệu Hi “Xì” một tiếng nở nụ cười: “Tô… Tai Dài?”

Tô Bình xem thường nói tiếp: “Bọn hắn nói sau lưng ta rằng, ta là người có lỗ tai rất dài, dù cho ai có nói một câu gì cách đó rất xa thì ta vẫn có thể nghe thấy, cho nên đặt tên ta là Tô Tai Dài.”

Triệu Hi châm biếm và chửi rủa: “Nói hưu nói vượn!” Nâng tay liền muốn đẩy cửa đi vào trong phòng.

Tô Bình một tay lấy hắn giữ chặt: “Chờ đã, có chuyện ta muốn hỏi ngươi!”

Triệu Hi một chân đã bước vào trong cửa, nghe vậy rụt trở về, một lần nữa khép cửa lại thong thả vào trong viện, ngồi xuống bên bàn đá, chậm rãi hỏi: “Nếu ta đoán không sai, ngươi đang muốn hỏi về chuyện Trần Tố Hà?”

Tô Bình gật gật đầu, tùy ý ngồi đối diện hắn: “Đại nhân, Trần cô nương mỗi ngày lặng yên ít lời, hậm hực khó khăn, người như nàng làm sao có thể trở nên như vậy?”

Triệu Hi thần sắc trên mặt phức tạp, đứng dậy chậm rãi dạo bước: “Nàng vốn là một người có trái tim lương thiện, nhưng vì cừu hận quấy nhiễu, Thu thân đã giết cả nhà của nàng, dù nàng có hành vi quá khích cũng là chuyện thường tình, nhưng Tử Ngộ thân thể đã suy yếu như vậy còn bị nàng hạ độc, ta…ta…”

Tô Bình thở nhẹ: “Đại nhân nếu không ngại cùng nàng nói chuyện lần nữa, có lẽ sẽ hỏi ra đó là loại độc gì, dù nàng không muốn trị liệu nhưng chúng ta còn Uý thái phó a!”

Triệu Hi cúi đầu trầm tư, chỉ chốc lát chậm rãi gật đầu: “Cũng tốt, ngươi cùng ta đến tìm nàng một chuyến đi!” Khi trước đi ra sân lại nhắm thẳng phòng khách bước vào.

Trần Tố Hà thật im lặng, một chút ồn ào cũng không có mỗi ngày đều ở trong phòng này, Triệu Hi tuy rằng đem nàng giam nhưng một ngày vẫn ba bữa, món ăn vẫn như vậy, nhưng mà đến bây giờ nàng ăn cũng không vào nữa, mỗi khi nghĩ đến bộ dáng Thu Tử Ngộ che ngực ôn ra máu, lại nghĩ đến một Phượng Dục Hoả tính tình ôn hoà, lập tức sẽ khiến nàng nghẹn ngào khóc.

Triệu Hi cùng Tô Bình đứng ở cửa nghe tiếng khóc từ trong phòng vọng ra, Tô Bình hơi hơi ảm đạm, Triệu Hi nhẹ nhàng thở dài, mở khoá, ý bảo hạ nhân rời đi sau đó cả hai mới cùng nhau bước vào.

Trần Tố Hà ngồi ở trên bàn, hai vai run rẩy, khóc đến không thể nén xuống dường như không phát giác được sự xuất hiện của hai người.

Triệu Hi chậm rãi đi đến cạnh nàng, thanh âm vô cùng hoà nhã: “Biểu muội!”

Trần Tố Hà thân thể chấn động, ngẩng đầu lên, tiếng khóc lập tức ngừng, ngữ khí lạnh lùng: “Ngươi tới đây làm gì? Nếu muốn hỏi đến phương phát giải độc thì ta khuyên ngươi không cần phí mất tâm cơ, thứ ta dùng là vô giải chi độc, căn bản sẽ không có giải dược đâu.”

Triệu Hi chậm rãi lách người đi qua, nhìn thấy trên mặt nàng nước mắt còn chưua khô mới thản nhiên nói: “Biểu muội, chúng ta quen biết đã lâu cũng hiểu rõ về thân thế, lẽ nào ngươi cứ oán hận như vậy mãi sao?”

Trần Tố Hà ngẩn ngơ, cúi đầu xuống: “Trước khác nay khác, ngươi đã không để cho ta giết cừu nhân ấy còn lừa gạt thiện tâm của ta! Mặc dù ta nói sẽ quên đi mối thù máu này, nhưng ta không thể đi cứu hắn được!”

Triệu Hi chậm rãi ngồi ở mép bàn: “Cừu nhân sao? Biểu muội cũng biết, Thu gia đã suy tàn như thế nào mà?” Trần Tố Hà lắc đầu: “Không biết! Thu gia đảo lộn, ông trời có mắt, cuối cùng đã bị báo ứng”

Triệu Hi gắt gao nhìn chòng chọc nàng: “Sai lầm rồi, báo ứng cáo gì chứ? Bàn căn liên chi, triều đình phần lớn đều là bè cánh của hắn, muốn lật đổ cũng đâu phải chuyện dễ dàng? Ta hôm nay nói cùng ngươi biết là muốn ngươi đừng đo đếm như vậy nữa.”

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi thong thả đến cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: “Muốn lật đổ Thu thị, trừ khi nội ứng ngoại hợp, nếu không, chỉ bằng vài người làm sao có thể đánh vỡ thế lực? Mà nội ứng quan trong nhất phải là người thân cận với thu thân, nếu không ai có thể có được chứng cứ phạm tội của Thu thị đây?”

Trần Tố Hà giống như ngộ ra điều gì đó: “Ý của ngươi là…”

Triệu Hi xoay người lại, hai mắt chăm chú nhìn theo Trần Tố Hà: “Tử Ngộ từ nhỏ thấy cha và anh và anh làm việc ác nên đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của họ, cứu người nguy nan, năm đó văn kiện chứng minh tội trạng của Thu thân chính là do một tay Tử Ngộ xắp xếp. Nếu ngươi không tin có thể hỏi Hoạ Phiến, Hoạ Phiến đã cùng Tử Ngộ lớn lên từ nhỏ nên cái gì cũng biết, chi bằng ngươi đi hỏi nàng đi!”

Trần Tố Hà cười lạnh nói: “Hoạ Phiến là thị tỳ của hắn, lời nàng nói sao có thể tin được?”

Triệu Hi sắc mặt khẽ biến đen, ngữ khí đã có vài phần nghiêm khắc: “Còn không tin được sao, ngươi cùng Tử Ngộ, Hoạ Phiến ở với nhau không phải là ngắn, chẳng lẽ ngươi còn không biết tính cách của họ như thế nào? Biểu muội…” Khẩu phong đột nhiên mềm xuống: “Ngươi lúc đó không lập tức giết hắn mà để cho hắn ăn vào độc dược, thật ra trong lòng vẫn có do dự không đành lòng giết hắn, có phải không?”

Trần Tố Hà cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới trả lời: “Là ta lo lắng cho thai nhi của hắn, tốt xấu gì đó cũng là đứa con của ngươi!”

Triệu Hi lắc lắc đầu: “Ngươi không hạ thủ được! Biểu muội, ta cùng với ngươi giao tình bao nhiêu năm, sao ta còn không hiểu? Tuệ Mẫn sư thái là một cao nhân, từ nhỏ ngươi đã được nàng dạy dỗ, tâm địa thiện lương, dù là ngay cả một con thỏ ngươi cũng không đành lòng đả thương nó huống chi giết người, mà người này từng là hảo hữu khi xưa của ngươi!”

Trần Tố Hà im lặng, nhớ tới khi xưa triệu Hi hành tẩu giang hồ có một lần nghỉ đêm ở thâm sơn, đám người Triệu Hi muốn giết thỏ làm cơm nhưng đã bị chính nàng ngăn lại, không khỏi cúi đầu thở dài: “Biểu ca, chuyện này ngươi cũng có thể nhớ rõ, cũng biết ta từng tận mắt nhìn thấy cả nhà máu chảy đầy đất, cha mẹ đầu thân tách rời, thù này ngươi nói xem, làm sao ta có thể buông xuống được? Đừng nói nữa, ta biết hôm nay ngươi đến là vì thương thế của Thu Tử Ngộ, ta không phải là người thiện lương gì mà chỉ là một cô bé mồ côi muốn thay cha mẹ báo thù thôi. Đừng nói là vô độc chi giải, dù có thể cứu được ta cũng không nói cho ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play