Liễu Bách Xuyên nghe thấy tiếng cãi nhau trong Lan Hương phòng!
Liễu Bách Xuyên nhận ra thanh âm của hung thủ!
Sáng mai tất cả mọi người phải tề tụ ở đại đường lần lượt nói cho Liễu Bách Xuyên nhận tiếng!
Tin hung thủ lộ mặt đúng hạn tựa như một đạo kinh lôi, trong đêm ngày thứ ba bừng nở như hoa trong Hà Phong uyển. Cái này khác với trực tiếp bắt được hung thủ, càng giống như một hồi thú vị mọi người cùng nhau bắt kẻ trộm. Ngẫm lại, mỗi người lần lượt ra hầu tòa, lúc hung thủ bị bắt được thì, tràng cảnh đúng là kích động nhân tâm a. Vì vậy mọi người nghị luận, hiếu kỳ, đều nhón chân chờ đáp án được công bố, đều dược dược dục thí mong trở thành người chứng giám cho chuyện lạ giang hồ. Thậm chí còn gấp gáp ồn ào, sao phải là mai chứ, trực tiếp đêm nay luôn không được sao!
Nhưng những người bị vây trong cơn lốc sự kiện này, lại dị thường điệu thấp mà an tĩnh.
Nửa đêm, Nguyệt Ảnh phòng.
Lão Bạch lần đầu quan sát Liễu Bách Xuyên gần như thế, không thể không thừa nhận, người trước mắt từ trong ra ngoài đều tản một thứ khí chất rất đặc biệt, tựa như mỹ ngọc ôn nhuận, không cần bất cứ thứ gì đến tô điểm, vẫn vô giá một cách đương nhiên. Ở trước mặt người này, thần kinh có buộc chặt cách mấy cũng lẳng lặng bị hóa giải, khuôn mặt cùng nụ cười, đều có sức mạnh trấn an nhân tâm.
“Xin lỗi, đem ngươi cuốn vào rồi.” Lão Bạch cúi đầu nói, lộ ra vẻ chân thành.
“Sao phải xin lỗi,” Liễu Bách Xuyên hơi hơi nghiêng đầu, có chút không giải thích được, “Xưa nay sống trên đời, cơ bản nhất là thị phi rõ ràng. Trên không hổ với trời, dưới không hổ với đất, giữa không hổ với lương tâm mình. Giống như chuyện hôm nay, Liễu mỗ không biết thì thôi, nhưng nếu biết còn cố giấu không nói, đó là mất đi đạo nghĩa đối đãi cơ bản rồi.”
Lão Bạch đột nhiên không biết nói gì cho phải, nhìn Liễu Bách Xuyên một lát, mới thốt ra một câu: “Ngươi nhất định là có một khỏa thất khiếu lung linh tâm.”
(*) thất khiếu lung linh tâm: trái tim có 7 ngăn, nói chung là một cách khen
Không nghĩ tới Liễu Bách Xuyên lại lắc đầu cười: “Đêm đó Câu tam bị oan uổng, ta cảm giác được có chỗ không đúng, lại không nói được là chỗ nào. Nhưng ngươi động thân mà ra, hơn nữa còn phân tích rất đạo lý rất rõ ràng khiến những kẻ lỗ mãng ở đó cũng phải tâm phục khẩu phục, cho nên a, nếu thế gian có một khỏa thất khiếu lung linh tâm, cũng tuyệt đối không ở chỗ ta.”
Ánh mắt Liễu Bách Xuyên như cũ đạm như nước, lại khiến cho lão Bạch bị nhìn đến mặt phát sốt. Cuối cùng lão Bạch mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói “Ngày mai phải nhờ ngươi rồi”, liền chạy mất.
Lúc cửa đóng lại, Liễu Bách Xuyên cũng cười ra tiếng. Như cũ trầm thấp nhàn nhạt, lại dễ nghe vô cùng.
Giờ sửu một khắc, Nguyệt Ảnh phòng.
Một bóng đen theo cửa sổ đang mở nhanh nhẹn lẻn vào, bước vội tới giường, hầu như không phát ra một âm hưởng nào hết. Nương theo ánh trăng yếu ớt, nhìn rõ Liễu Bách Xuyên đang nằm trên giường. Hắn rõ ràng đang ngủ say, hô hấp tự nhiên mà đều đều.
Tất cả đều là an tĩnh, chỉ có ánh trăng như nước.
Hắc y nhân chậm rãi giơ bội kiếm trong tay lên, để tiêu trừ những thanh âm không cần thiết, hắn thậm chí còn không mang theo vỏ kiếm. Rốt cuộc, tất cả chuẩn bị xong, ting quang trong mắt hắc y nhân chợt lóe, kiếm thẳng tắp hướng tim Liễu Bách Xuyên đâm tới!
Đương một tiếng! Âm hưởng thanh thúy khi binh khí giao tiếp trong bóng đêm nghe đặc biệt rõ ràng. Đồng thời theo đó là một tiếng “Leng keng”! Hầu như cùng lúc với âm thanh đầu tiên, bội kiếm của hắc y nhân rơi xuống đất.
“Ta khuyên ngươi từ giờ trở đi nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không đao kiếm không có mắt tổn thương ngươi ta không chịu trách nhiệm.” Lý Tiểu Lâu từ trong tối lấy ra dây thừng đem hắc y nhân trói chặt, xác định đối phương cơ bản không có khả năng chạy thoát xong, mới dùng cánh tay không cầm thừng đi đẩy Liễu Bách Xuyên, “Này, ngươi thật đang ngủ a! Đứng lên đứng lên, phải đi báo cáo kết quả công tác rồi!”
Dù giấc ngủ của Liễu Bách Xuyên có chất lượng cao tới đâu cũng không chịu nổi hổ chưởng của Lý Tiểu Lâu xô xô đẩy đẩy, mới hai cái, Liễu tiên sinh đã từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Còn mơ ngủ ngồi trên giường nửa ngày mới kịp nhận ra, nga, đem hung thủ bắt được rồi.
Trên đường đem phạm nhân áp giải đến Đông Tuyết phòng Lý đại hiệp còn không quên oán giận, cái gì mà lão tử tân tân khổ khổ làm con cú trông chừng cho ngươi mà ngươi thì, sắp mộng tới tiền triều rồi. Kết quả bị một câu “Thật không phải, thật không phải” chân thành của Liễu Bách Xuyên chặn hoàn toàn cơn tức. Muốn mắng thêm mấy câu, lại bị một đôi mắt trong suốt của Liễu tiên sinh nói cho hay “Lý đại hiệp ngươi có chuyện nhưng không thể nói”, khóe miệng co quắp, đến bên môi rồi lại sống chết không chịu thành lời.
Đông Tuyết phòng đèn đuốc sáng trưng, dường như đã đợi từ lâu.
Lý Tiểu Lâu đỉnh đạc đẩy cửa đem người ném tới trước mặt lão Bạch, không hài lòng lảm nhảm: “Người này là ai a! Còn nói cái gì mà cực hung cực ác không phải thiên hạ đệ nhất như ta không bắt được, kết quả, lão tử cả nửa chiêu cũng chưa dùng!”
Lão Bạch không có thời gian phản ứng Lý Tiểu Lâu, Ngôn Thị Phi Nhược Nghênh Hạ cùng Y Bối Kỳ cũng không có thời gian xử lý hắn, kể cả Liễu Bách Xuyên, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt lên người “Hung thủ”.
“Thiên Kiếm môn đại đệ tử tọa hạ đại thủ tịch thứ mười ba Huy Tử Thanh?!” Ngôn Thị Phi là người đầu tiên lên tiếng. Tuy lúc trước đã từ chỗ lão Bạch biết được hung thủ là người của Thiên Kiếm môn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ ra là vị đại đệ tử ghế đầu có khả năng trở thành chưởng môn kế tiếp nhất.
(*) thủ tịch = ghế trên, vị trí cao
“Ngươi còn gì để nói không?” Lão Bạch bình tĩnh hỏi.
Huy Tử Thanh lộ ra nụ cười thong dong: “Đương nhiên là có. Tại hạ mấy bữa nay tối lại khó ngủ, lại nghe nói Liễu huynh thiệt xán liên hoa, vì thế đăng môn quấy rầy hy vọng có thể qua khỏi đêm dài. Không biết là phạm phải kiêng kị gì, cư nhiên làm phiền các vị hưng sư động chúng như thế.”
“Nửa đêm đăng môn? Thời điểm thật là thích hợp.” Lão Bạch châm chọc mà kéo kéo khóe miệng.
“Tối nay trong đại đường, là Liễu huynh chính miệng nói hắn nghỉ ngời không tốt, đêm thường khó ngủ, vì thế tại hạ mới tới gõ cửa thử vận may.” Huy Tử Thanh khiêu khích nhìn vào mắt lão Bạch.
“Ngươi người kia, đúng là trợn tròn mắt nói dối!” Lý đại hiệp đã cùng hung thủ so chiêu… Ách, miễn cưỡng tính là đã giao thủ bất mãn, “Tới làm khách còn giơ kiếm đâm xuống sao!”
Lão Bạch khoát khoát tay, ý bảo Lý Tiểu Lâu đừng vội. Sau đó không cùng Huy Tử Thanh dây dưa nữa, mà chuyển hướng Ngôn Thị Phi, nói từng chữ: “Mời Thất Tịnh đại sư Vô Tịch sư thái còn có Thiên Kiếm môn tới đại đường đi.”
“Giờ có hơi trễ rồi,” Ngôn Thị Phi làm bộ làm tịch mà nỉ non một câu, sau đó khoái trá câu dẫn khóe miệng, “Bất quá yên tâm, cứ giao đó cho ta.”
Giờ sửu canh ba, đại đường.
Lão Bạch chỉ bảo Ngôn Thị Phi đi mời Thất Tịnh đại sư, Vô Tịch sư thái cùng với Thiên Kiếm môn, nhưng trên thực tế trong Hà Phong uyển ngoại trừ những cao nhân đã ngủ tới mức không thể cứu tỉnh ra, những người khác đều chạy tới hết. Đặc sắc tới sớm hơn so với dự kiến, khiến chúng khách giang hồ hưng phấn dị thường.
“Lão Bạch, ngươi sắp thành làm xiếc giang hồ rồi.” Y Bối Kỳ ở bên tai lão Bạch trêu chọc.
“Vậy cầm khay đi thu tiền cho ta đi.” Lão Bạch không hiếu kỳ liếc mắt nhìn bà nương một cái, sau đó xoay người, thấy Thiên Kiếm môn cuối cùng cũng đem Câu Tiểu Câu đang mơ mơ màng màng dẫn qua đây.
Người đến đủ cả rồi.
Vẫn là thế trận của đêm ba ngày trước, Ngôn Thị Phi cùng hai vị đại sư ngồi ở thượng đường, chúng giang hồ danh môn ngồi ở hạ đường, Y Bối Kỳ Nhược Nghênh Hạ Lý Tiểu Lâu Vi Lợi Đồ lẫn trong đám người đứng xem, còn có Ôn Thiển. Ánh mắt chạm nhau thì, người nọ cho lão Bạch một nụ cười tràn đầy cổ vũ, không hiểu sao, đột nhiên thấy an tâm.
“Bạch đại hiệp, lão nạp nghe nói ngươi bắt được hung thủ rồi, chuyện này có thật không?” Thất Tịnh đại sư vẫn như trước mặt mũi hiền lành, chỉ là trong mắt sáng bừng, hiểu rõ thế sự.
“Không sai, hung thủ ở ngay bên cạnh ta.” Lão Bạch dứt lời thì giơ tay, thẳng tắp chỉ vào Huy Tử Thanh đang ở giữa đường. Câu tam đáng thương dựa vào hung thủ gần quá, theo bản năng mà nhảy ra một thước có hơn. Lưu lại nam nhân kia cùng kiếm của hắn lộ ra trước mặt mọi người.
“Tử Thanh là hung thủ?” Thanh âm phát ra chính là Nhâm Thiên Mộ, chỉ thấy hắn vẻ mặt không thể tin tưởng, “Ngươi có chứng cứ gì? Nếu là ngậm máu phun người, Thiên Kiếm môn ta tuyệt không buông tha.”
“Nhâm chưởng môn đừng vội. Hãy nghe tại hạ nói rõ mọi chuyện đã.” Lão Bạch hướng về phía Nhâm Thiên Mộ hơi hơi ôm quyền, sau đó nhìn khắp đại đường, chậm rãi nói, “Tất cả mọi chuyện phải bắt đầu nói từ mùng bốn tháng mười một lúc Câu tam đến Thiên Kiếm môn trộm mộ. Mùng bốn tháng mười một, Câu tam lén vào mộ tổ sư của Thiên Kiếm môn, lại phát hiện mộ có vết tích của người vào trước, ngại luật lệ, Câu tam tay không trở về. Nhưng chuyện này lại bị Nhâm Xung phát hiện. Có lẽ là vừa khớp, có lẽ là trời định, Nhâm Xung liền nổi tâm vu họa. Vì sao lại nói là vu họa, bởi vì người tiến nhập cổ mộ trước Câu tam, vừa vặn là Nhâm Xung. Cái gọi là giá họa, chẳng qua là muốn che dấu chuyện bí kíp.”
Nhâm Thiên Mộ đang định phát tác, Thất Tịnh đại sư đã mở miệng trước: “Bạch đại hiệp kết luận như thế, có chứng cứ?”
“Đương nhiên.” Lão Bạch gật đầu, tiếp tục nói, “Câu tam nói bắt đầu từ khi hắn vào Hà Phong uyển gặp phải Nhâm Xung, liền bị đối phương đuổi theo đòi trả bảo vật. Bản thân chuyện này đã phi thường khả nghi. Thứ nhất, vì sao Nhâm Xung có thể kết luận trộm mộ là Câu tam? Nếu là vì ngày đó hắn ở Thiên Kiếm môn thấy Câu tam trộm mộ, sao lại tha kéo mấy ngày rồi mới trình báo? Thứ hai, Câu tam nói Nhâm Xung mới đầu chỉ đuổi theo đòi trả bảo vật, chuyện bí kíp là đêm đó Nhâm chưởng môn xuất hiện nói ra hắn mới biết. Đây không phải rất kỳ quái sao, lẽ ra mộ thất tổ sư bị trộm thì bảo bối nhất là quyển bí kíp đó, không lý nào Nhâm Xung chỉ truy bảo vật không truy bí kíp. Vậy chỉ có một giải thích, hắn chột dạ. Cho nên toàn bộ sự kiện là như vầy, Nhâm Xung trước nhập mộ huyệt trộm bí kíp, sau thấy Câu tam thì tâm sinh ý xấu, dùng mấy ngày kế tiếp để lấy vật bồi táng trong mộ ý đồ tạo hiện trường giả bị kẻ trộm ghé thăm. Làm xong tất cả, hắn mới giả vờ cuống quít đem chuyện thấy Câu tam nói cho Nhâm chưởng môn.”
“Đây là chứng cứ ngươi nói? Toàn bộ bằng suy đoán của ngươi?” Nhâm Thiên Mộ cười nhạt.
Lão Bạch không nhanh không chậm nói: “Nhâm chưởng môn đừng giận, tại hạ còn có chứng nhân.”
Lần đầu tiên trong đời, Vi Lợi Đồ hận không thể đem cái bao tải chụp mình lại. Ánh mắt mọi người đều chọc lên mặt cảm giác thật không dễ chịu, nhất là đôi mắt của Nhâm Thiên Mộ, có thể đem người sống đốt chết.
“Vi đại hiệp…” Giọng nữ khàn khàn từ chỗ tối lọt vào tai Vi Lợi Đồ, người sau giật nảy lên, rốt cuộc lao ra khỏi đoàn người vô tri hướng ánh sáng chính nghĩa chạy tới.
—— cùng ma âm của Y Bối Kỳ so sánh, ánh mắt kia của Nhâm chưởng môn nhiều lắm là để gãi ngứa.
“Tại hạ Vi Lợi Đồ, là một người làm ăn hành tẩu trong giang hồ, các vị ở đây ít nhiều cũng nhận ra, biết tại hạ thường giao tiếp với bí kíp.” Vi Lợi Đồ tận lực làm cho mình cười đến ngọc thụ lâm phong như thường thường, “Đêm Nhâm thiếu hiệp bị hại, đã từng tìm tại hạ, mục đích rất đơn giản, hi vọng ta có thể ra bạc mua một cuốn bí kíp —— Địa Kiếm.”
Nhâm Thiên Mộ tựa hồ rất khó tiếp thu chuyện con mình là kẻ trộm mộ, liên tiếp nói: “Không không, ngươi nói năng bậy bạ…”
Lão Bạch nhíu mày, nghĩ thầm đã đến nước này rồi mà Nhâm Thiên Mộ còn nghĩ được như thế. Vừa muốn nói, đã nghe Vi Lợi Đồ cao giọng: “Tại hạ cũng không phải nói vô căn cứ.”
Dứt lời, Vi Lợi Đồ ở trong lòng móc ra một tờ khế ước: “Tại hạ đã phó cho Nhâm thiếu hiệp ba trăm lượng làm tiền đặt cọc, trên đây Nhâm thiếu hiệp đã tự tay viết đồng ý.”
Biến cố thình lình này khiến lão Bạch trừng to mắt, y im im tới gần Vi Lợi Đồ, lặng lẽ nói: “Hắn không phải không chịu bán sao?”
“Đúng thế, nhưng ta sợ hắn chạy mất nên lấy tiền đặt cọc biểu hiện thành ý, mọi việc hảo thương lượng nha.” Vi Lợi Đồ nói đến đây, lại nghiến răng nghiến lợi, tuy thanh âm đã ép tới cực thấp nhưng vẫn nghe được tiếng răng mài kèn kẹt, “Ai biết là bánh bao thịt ném chó!”
Lão Bạch khóe miệng co quắp. Bừng tỉnh đại ngộ lý do Vi đại hiệp đi ra làm chứng, chính là để cho thiên hạ biết, hắc, Thiên Kiếm môn các ngươi còn nợ ta ba trăm lượng bạc đó!
Khế ước kia khiến Nhâm Thiên Mộ á khẩu không nói nên lời. Vi Lợi Đồ quang vinh hoàn thành nhiệm vụ, công thành lui thân. Lão Bạch mở miệng lần nữa: “Nếu các vị không còn nghi vấn, vậy chúng ta tiếp tục. Nhâm thiếu hiệp ngày đó ở trên đại đường cùng Câu tam khắc khẩu mọi người đều thấy được, trong lúc khắc khẩu Câu tam đã đưa ra nghi vấn, kỳ thực lúc đó đã hoài nghi là Nhâm Xung là tự trông tự trộm. Nhâm chưởng môn cũng hứa hẹn, sẽ điều tra rõ ràng sau đó cấp cho Câu tam một cái công đạo. Đáng tiếc Nhâm chưởng môn chưa kịp điều tra, vị Huy Tử Thanh thiếu hiệp đang ở đường hạ này đã trong lòng đoán được. Nếu ta nhớ không lầm, lúc đầu cùng Nhâm thiếu hiệp vây công Câu tam cũng có vị Huy Tử Thanh này. Bí kíp đó người người đều muốn, có người bảo trên đó là tuyệt thế võ công của Thiên Kiếm môn, cho nên đêm đó Nhâm Xung tìm Vi Lợi Đồ bán bí kíp thì, ta nghĩ vị Huy thiếu hiệp này đã lén theo sau. Có lẽ lúc đó hắn đã hoài nghi Nhâm Xung, nhưng không nghĩ là bí kíp ở trong tay Nhâm thiếu hiệp. Sau đó thì nổi lòng tham. Nhâm thiếu hiệp cùng Vi Lợi Đồ chia tay xong, hắn hẹn Nhâm Xung tới Lan Hương phòng. Huy Tử Thanh vốn chỉ muốn mỗi người một nửa, nhưng có vẻ không được. Không may là bọn họ khắc khẩu vừa vặn bị Lý Tiểu Lâu đại hiệp đang ngắm sao trên nóc nhà nghe thấy.”
“Cần diễn lại một lần không?” Lý đại hiệp không chờ người kêu đã chạy ra, dược dược dục thí.
“Không cần không cần, làm cái giám chứng là được rồi.” Lão Bạch vuốt mồ hôi đột nhiên toát ra trên trán, “Chuyện sau đó phát sinh mọi người đều biết, trong lúc khắc khẩu, Huy Tử Thanh ra tay giết chết Nhâm thiếu hiệp.”
“Là lỡ tay sao?” Vô Tịch sư thái hỏi.
Lão Bạch ánh mắt sáng ngời: “Giết người là vì lòng tham, nhưng tuyệt đối không phải là vì khắc khẩu mà lỡ tay. Rõ ràng là Nhâm thiếu hiệp còn chưa kịp phản ứng thì, đã bị người một kiếm trí mạng.”
“Nói nhiều như vậy, ngươi cũng chỉ có hai bằng chứng. Bằng mấy thứ này mà muốn buộc rội Thiên Kiếm môn thu tịch* đại đệ tử, e là không ổn.” Nhâm Thiên Mộ tựa hồ chớp mắt đã già đi thật nhiều, nhưng hắn vẫn muốn chống đỡ thể diện của Thiên Kiếm môn, hắn muốn tìm ra hung thủ, nhưng sự thật ma quỷ hung thủ là người trong nhà, tự đáy lòng hắn không thể cũng không nguyện tiếp thu.
“Nhâm chưởng môn biết tại hạ làm sao bắt được vị Huy thiếu hiệp này không?” Lão Bạch thiêu mi, lập tức chuyển hướng đại đường, cao giọng nói, “Phóng xuất tin Liễu Bách Xuyên nhận được thanh âm của hung thủ, mục đích chính là hi vọng hung thủ sẽ tự mình nhảy ra. Bởi vì không có gì rõ ràng hơn chuyện này nữa. Mà Huy Tử Thanh đại hiệp, chính là ở trong phòng Liễu Bách Xuyên bắt được!”
Đại đường một mảnh ồ lên.
“Tại hạ chỉ đến tìm Liễu huynh hy vọng nghe được vài đoạn truyện!” Huy Tử Thanh đột nhiên rống lên, vừa rống vừa giãy giụa muốn thoát khỏi sợi dây.
“Phi! Có người nửa đêm sờ soạng đi vào sao!” Nói chính là Câu tam, chỉ thấy người này đã sớm mở được dây trói, ngồi xếp bằng ở giữa đường rất tự nhiên, nhất phái tiêu sái, “Lão Bạch nói hết với ta rồi, ngươi còn mang theo kiếm không bao. Nghe kể chuyện? Hồ lộng quỷ!”
Huy Tử Thanh bị Câu tam chửi cho trắng trợn khiến khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh, nhất thời không nói lại được.
Vô Tịch sư thái vừa lúc nói: “Bạch đại hiệp, không phải ngươi nói Liễu Bách Xuyên nhận ra được thanh âm hung thủ sao, Huy thiếu hiệp là bị hắn chỉ ra?”
Không đợi lão Bạch nói, Liễu Bách Xuyên đã mở miệng trước: “Xin lỗi, là tại hạ nói dối. mặc dù ở cạnh Lan Hương phòng, tuy đêm đó ngủ không ngon, nhưng xác thực không nghe thấy âm thanh gì. Sở dĩ bảo là nghe thấy được, chỉ là muốn giúp Bạch đại hiệp dụ hung thủ.”
Lão Bạch thành khẩn nói: “Liễu tiên sinh không biết nửa điểm công phu, lại có thể động thân giúp đỡ tại hạ, lão Bạch sao có thể để hung thủ nhơn nhơn mãi được!”
Một góc trong đoàn người có oán niệm yếu ớt bay ra: “Xuất lực là ta mà, rõ ràng hắn chỉ ngủ ngon…”
Mỉm cười. Lão Bạch lại mang vẻ chính sắc, quay đầu hướng Nhâm Thiên Mộ hữu lễ hạ thấp người: “Nhâm chưởng môn, hi vọng ngài cho phép chúng ta mở quan của Nhâm thiếu hiệp.”
“Mở quan?!” Nhâm Thiên Mộ hình như bị đả kích rất lớn, thân thể lung lay mấy cái.
“Đúng,” lão Bạch ngôn từ chuẩn xác, “Bởi vì trên thân thể Nhâm thiếu hiệp có lưu lại bằng chứng hung thủ là ai!”
“Không được, Xung nhi đã chết thảm như thế, ta tuyệt đối không để cho các ngươi lại quấy rầy an bình của hắn! Không được!” Nhâm Thiên Mộ gần như phát điên.
“Nhâm chưởng môn…” Thanh âm của Thất Tịnh đại sư chậm rãi vang lên, trầm thấp mà hữu lực, “Có thể Nhâm thiếu hiệp mới là người hy vọng tìm ra được hung thủ nhất. Lát nữa Đạt Ma viện sẽ cúng bái hành lễ cho Nhâm thiếu hiệp, Nhâm chưởng môn xin cứ yên tâm, Đạt Ma viện chắc chắn sẽ để Nhâm thiếu hiệp đi an an ổn ổn, không chút lo lắng mà hướng sinh.”
“Đại sư…” Nhâm Thiên Mộ rốt cuộc an tĩnh lại, sa sút tinh thần ngã vào trong ghế, hơn nửa ngày, mới nghe hắn thấp giọng phân phó, “Đi, đến nghĩa trang….”
Nửa câu còn lại Nhâm Thiên Mộ không nói, bất quá đệ tử đều ngầm hiểu. Sắp qua một nén nhang, quan tài bị mọi người khiêng tới đại đường.
Lão Bạch ở trong lòng thở dài, có chút áy náy. Kỳ thực y có thể nói thẳng mà không cần thi thể, nhưng sợ chuyện nữa đêm viếng nghĩa trang không giải thích được rõ ràng, hơn nữa cũng hy vọng mọi người có thể tận mắt thấy được hung thủ bị vạch mặt.
Quan tài bị đệ tử Thiên Kiếm môn chậm rãi để xuống, nắp đẩy nhẹ qua một bên, theo góc nhìn của quần chúng, có thể thấy được người bên trong, nhưng không rõ ràng lắm. Bất quá vậy là đủ rồi.
Lão Bạch thở sâu, đi đến bên cạnh quan tài, bình tĩnh nhìn vào trong: “Toàn thân Nhâm thiếu hiệp, chỉ có một vết thương trước ngực, hơn nữa là trước đâm xuyên qua, một kích trí mạng. Mọi người xem, vết thương của Nhâm Xung san bằng trơn tuột, hơn nữa miệng vết thương vừa dẹp vừa dài, băng trùy là đầu nhọn, không có khả năng lưu lại vết thương như thế. Vết thương này, rõ ràng là bị lợi kiếm đâm trúng.”
Không để mọi người có cơ hội nghị luận hay Huy Tử Thanh có cơ hội ba xạo, lão Bạch trực tiếp đi tới bên người Nhâm Thiên Mộ, khẩn thiết nói: “Nhâm chưởng môn, tại hạ cả gan, mời tiến đến xem thử.”
Nhâm Thiên Mộ run run đứng dậy, gần như là hai mắt ngậm nhiệt lệ mà tới gần đứa con trai mình, lão Bạch không đành lòng đỡ vị lão nhân này một cái, chờ đến bên quan tài, lão Bạch mới thân thủ khẽ lật bàn tay Nhâm Xung cho Nhâm Thiên Mộ xem: “Nhâm chưởng môn mời xem.”
Nhâm Thiên Mộ mở to hai mắt, khóe miệng chuyển chuyển mới khó khăn thốt được một câu: “Đây, đây là cái gì?”
Đoàn người bắt đầu gây rối, có mấy người đã nghểnh cổ lên xem rốt cuộc là chuyện gì.
“Nhâm chưởng môn không thấy, cái này rất giống một chữ?”
“Ngươi là nói…”
“Không sai.” Lão Bạch lạnh lùng nheo mắt lại, “Đây là một chứ ‘thanh’!”
Thân thể Nhâm Thiên Mộ kịch liệt run lên, nếu không nhờ lão Bạch đỡ kịp, sợ là lão nhân gia đã ngã xuống đất rồi. Trong lúc tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, Nhâm Thiên Mộ đột nhiên hung hăng tát Huy Tử Thanh mấy cái, cuối cùng trực tiếp nhặt kiếm của Huy Tử Thanh đang nằm trên mặt đất định đâm tới. Cũng may mấy người đệ tử của Đạt Ma viện gần đó kịp ngăn cản, mới không có máu tươi tại chỗ.
Nhâm Thiên Mộ lại ngồi xuống, nhưng quần chúng vây xem vẫn đang chờ giải thích của lão Bạch. Lão Bạch cũng không kéo dài, trực tiếp công bố đáp án: “Đêm Nhâm thiếu hiệp bị hại, trên tay không có điểm nào dị thường. Nhưng giờ thì, trên tay hắn lại có một vết máu đọng kỳ quái. Đây là do trước khi chết thân thể bị đè ép mạnh hoặc cố sức nắm lấy thứ gì đó, máu đọng không trực tiếp xuất hiện, mà phải mấy ngày sau mới hiện ra. Nói cách khác, Nhâm thiếu hiệp trước khi chết đã chăm chú nắm lấy một vật, bởi vì nắm rất mạnh, cho nên trong bàn tay mới có máu ứ. Hơn nữa vết máu ứ này có hình dạng rất kỳ quái, thoáng qua thì nhìn không ra hình dạng, nhưng quan sát cẩn thận thì sẽ thấy, đây là chữ thanh. Cũng chính là, thanh trong Huy Tử Thanh.”
“Nhâm thiếu hiệp trước khi chết rốt cuộc đã nắm thứ gì?” Thất Tịnh đại sư hỏi ra tiếng lòng của mọi người ở đây.
“Kiếm, Tương Ngọc kiếm của Thiên Kiếm môn.” Lão Bạch nói lại đi tới bên người Huy Tử Thanh, nhặt hung khí lên, tay phải giơ lên cao, “Người giang hồ đều biết, Tương Ngọc kiếm của Thiên Kiếm môn là kiếm sư trong môn đặc biệt chế tạo cho các đệ tử có danh hào, ở trên đời độc nhất vô nhị. Nhưng độc nhất vô nhị này không phải chỉ chất kiếm không thể trọng phục hoặc kỹ thuật không thể trọng chế, mà vì chuôi mỗi thanh kiếm đều được khảm một khối thúy ngọc tốt nhất, mà trên thúy ngọc thì vĩnh viễn khắc tên chủ chủ nhân hiện tại của nó!”
Trong ánh nến chập chờn, một chữ thanh nhỏ trên chuôi kiếm thúy ngọc không chỗ nào che dấu.
“Nhâm Xung trước khi chết đã nắm chặt lấy chuôi kiếm của ngươi, ai bảo ngươi đâm sâu thế làm gì, rút kiếm ra chắc mất không ít sức lực đúng không.” Lão Bạch không biết nên dùng biểu tình gì nhìn Huy Tử Thanh mới phải.
Huy Tử Thanh đột nhiên gào thét: “Ta rõ ràng là thủ tịch đại đệ tử, nhưng chỉ vì hắn là con trai chưởng môn, thì dễ dàng đoạt lấy địa vị của ta! Hắn dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”
Lão Bạch ngoảnh mặt đi, đột nhiên có chút không đành lòng.
“Bí kíp… Ở nơi nào?” Nhâm Thiên Mộ nghiến răng nghiến lợi, chỉ là mấy lời này vẫn chói tai như thế. Lão Bạch mở to mắt không thể tin tưởng được, nói sao thì cũng là đồ đệ mình dưỡng dục nhiều năm a, lúc này hắn không áy náy không đau lòng mà chỉ nghĩ đến cái quyển bí kíp rách kia thôi sao!
“Ha hả, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ tìm được.” Huy Tử Thanh nói thế.
Lão Bạch trong chớp mắt thấy nụ cười của hắn thì cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không ngăn được hắn một chưởng tự sát. Sợi dây không biết rơi trên mặt đất từ bao giờ, bên cạnh là Huy Tử Thanh đang máu chảy ròng ròng không còn sinh khí. Một chưởng kia, hắn thẳng tắp đánh vào thiên linh cái của mình.
Rõ ràng là đêm khuya, nhưng đại đường Hà Phong uyển lại phảng phất như ban ngày. Thi thể của Huy Tử Thanh như bạch quang băng lãnh, đâm vào lòng mỗi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT