Sáng sớm ngày thứ ba, Đông Tuyết phòng.

“Chính là mấy thứ này?” Lão Bạch tỉ mỉ lật xem mấy tờ giấy Y Bối Kỳ mang về, ách, kỳ thực cũng không được mấy tấm.

“Tiểu Câu còn thiếu điều lau người cho Nhâm Xung thôi.” Y Bối Kỳ sắc mặt có chút uể oải, “Đầu mối trên người hắn xác thực không nhiều lắm.”

“Tiểu Câu?” Lão Bạch mỉm cười, “Hai người ở chung cũng chưa được bao lâu nha.”

Y Bối Kỳ vi quẫn: “Hắn một tiếng tỷ kêu ngọt bao nhiêu ngươi biết không, muốn phát hỏa cũng không được.”

“Ha hả.” Lão Bạch cảm giác mình có thể tượng tượng ra cảnh đó.

“Được rồi, có thể làm ta đều đã làm xong, còn lại là của ngươi đó.” Nhịn một đêm, Y Bối Kỳ đánh liền hai cái ngáp.

“Vậy đủ rồi, chậc, rõ ràng có nhiều chỗ trước lại không để ý tới. Muốn ta nói… Di, đây là cái gì?” Lão Bạch đột nhiên chỉ vào một đám chữ trên tờ giấy.

“Không biết, nhưng đúng là rất kỳ lạ.” Y Bối Kỳ buồn bã nói, “Hắn trước khi chết nhất định là nắm mạnh lấy thứ gì, cho nên mới có ấn ký này. Vừa chết nhìn không ra, nhưng mấy ngày sau lại hiện lên.”

Lão Bạch nhíu mày: “Đây rốt cuộc là thứ gì…”

“Được rồi, Bạch đầu mục, mặc kệ ngươi muốn về phòng ngẫm nghĩ hay là chạy loạn khắp uyển, nói chung là bản cô nương buồn ngủ rồi.” Y Bối Kỳ lầm bầm đem lão Bạch đẩy ra khỏi khuê phòng đại môn.

“Chờ, chờ chút đã,” lão Bạch vội nói, “Vẫn còn chuyện không phải ngươi không được.”

Y Bối Kỳ tròng mắt đã muốn bốc hỏa, nhưng vẫn cố nén lại nghe xem lão Bạch lại có sứ mệnh thần thánh gì nữa.

“Vi Lợi Đồ đêm đó có ra ngoài, nhưng cụ thể lại không chịu nói.” Lão Bạch than nhẹ.

“Ngươi hoài nghi hắn…?”

“Không, hắn không phải hung thủ, nhưng khẳng định là biết một ít thứ chúng ta không biết,” lão Bạch chắc chắn nói, “Chỉ là lo nghĩ nhiều quá, cho nên kiểu gì cũng không chịu nói ra.”

“Lo nghĩ?” Y Bối Kỳ không hiểu.

Lão Bạch nhún nhún vai: “Bo bo giữ mình đó. Hắn buôn bán bí kíp, mà trong án tử lại vừa vặn có một quyển bí kíp, có thể hắn sợ nói không rõ được, hoặc rước lấy phiền toái không cần thiết, dù sao Thiên Kiếm môn… Ách, phải nói là Nhâm Thiên Mộ hình như rất lưu ý cuốn bí kíp đó.”

“Bí kíp không ở trong tay Thiên Kiếm môn?”

Lão Bạch lắc đầu: “Ít nhất có thể khẳng định là không ở trong tay Nhâm Thiên Mộ. Hắn vội vã bắt Câu tam như thế, lúc bắt được Câu tam lại soát toàn thân trước tiên, hiển nhiên là cho bí kíp đang ở trong tay Câu tam.”

“A, chuyện khác không biết, chuyện này ngươi yên tâm. Không phải là bắt Vi Lợi Đồ nói thật sao, cứ giao cho ta đi.” Y Bối Kỳ thản nhiên cười, đột nhiên tinh thần tràn đầy, bước chân mềm mại nhanh nhẹn ly khai.

Lão Bạch nhìn trần nhà, ở trong lòng mặc niệm mấy lần “Không phải lỗi của ta không phải lỗi của ta, ta đã cho ngươi một ngày suy nghĩ ai bảo ngươi không chịu nói làm gì”, sau đó tượng trưng mà cúc cho Vi đại hiệp một cái đồng tình lệ.

Buổi trưa, Tuyết Trúc phòng.

Lão Bạch: “Ngươi tỉ mỉ nhớ lại đi.”

Lý Tiểu Lâu: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự là hữu tâm vô lực.”

Lão Bạch: “Ngươi là thiên hạ đệ nhất sát thủ.”

Lý Tiểu Lâu: “Vấn đề là giết người dùng dao không cần dùng trí nhớ a!”

Lão Bạch: “…”

Lý Tiểu Lâu: “Đừng có nhìn ta như vậy, ta trời sinh trí nhớ kém, nhớ được bọn họ nhớ gì là hiếm có rồi, ngươi còn bắt ta nhận thanh âm, làm sao có thể?”

Lão Bạch: “…”

Lý Tiểu Lâu: “Đã bảo đừng có nhìn ta như vậy mà, này, ngươi còn… Nếu không lão tử nhận tội thay cho được chưa!”

Buổi trưa, đại đường.

Trên bàn cơm Bạch gia quân thiếu mất Y Bối Kỳ, khắp đại đường cũng không phát hiện bóng dáng Vi Lợi Đồ. Nhược Nghênh Hạ nghi hoặc hỏi sao Y tỷ tỷ không tới, lão Bạch cười nói với tiểu cô nương, bảo Y tỷ tỷ của ngươi đang luyện công. Khiến cho tiểu cô nương vẻ mặt mơ hồ.

“Lão Bạch, ta xem có tiến triển rồi.” Ngôn Thị Phi nhìn ra vẻ vui mừng trên trán y.

“Hơn phân nửa rồi.” Lão Bạch hạ giọng lặng lẽ tiết lộ, mắt hiện lên một tia hài lòng hiếm có mấy hôm nay, “Hai ngày nay các ngươi chỉ lo chuyện bên ta, hôn lễ trù bị thế nào rồi. Đừng có để đến lúc đó ta cực khổ phá án xong lại không được uống chén rượu mừng a.”

“Yên tâm, đảm bảo cho ngươi dọc đi tới ngang đi về.” Ngôn Thị Phi cuối cùng cũng thoải mái lên.

(*) dọc đi tới ngang đi về: ý nói ăn uống no say bụng phình ngang ra ấy:”D

Ăn cơm sắp xong, giữa đại đường đột nhiên truyền tới tiếng trầm trồ khen ngợi mãnh liệt, sợ đến lão Bạch run run một cái, đũa sắp rớt. Mấy tiếng “Hảo” đồng thời phát sinh, ở trong đại đường nghe có hiệu quả đặc biệt nhức óc.

Hiếu kỳ quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Bách Xuyên đã sớm bị một đám người cơm nước xong xuôi vây quanh lấy, xem tư thế có lẽ là thuyết thư. Tiếng ‘hảo’ kia chắc là để mở màn.

Câu tam nước miếng tung bay bộ dạng tán thán đột nhiên hiện lên trong đầu lão Bạch, Liễu Bách Xuyên kể chuyện hay đến thế sao? Lúc này lão Bạch cũng dấy lên vài tia hiếu kỳ. Qua loa ăn xong mấy miếng cơm cuối định tiếp cận, chợt nghe thấy mấy đệ tử Thiên Kiếm môn âm dương quái khí kêu: “Yêu, ta nói đại đường này cũng không phải là trà lâu của Liễu công tử, muốn thuyết thư thỉnh tìm chỗ khác.”

Lão Bạch nhìn ra đó là đám người hôm trước cùng Nhâm Xung cái nhau với Câu tam. Phỏng chừng vẫn ôm thù chuyện Liễu Bách Xuyên làm chứng cho Câu tam.

“Gần đây trong uyển xảy ra chuyện, mọi người đều không thoải mái, Liễu mỗ chỉ hy vọng góp chút sức lực, giúp chư vị bằng hữu giang hồ giải buồn bực, không hơn. Nếu quấy rầy tới các vị, vậy Liễu mỗ ở đây nói một tiếng xin lỗi.” Liễu Bách Xuyên hơi hơi gật đầu, cười đến điềm nhiên, nụ cười cùng thanh âm của hắn như nhau, đều khiến người ta phải bình tĩnh trở lại.

Quả nhiên, đệ tử Thiên Kiếm môn không ai lên tiếng nữa.

“Liễu huynh đệ, đừng để ý bọn hắn, ngươi kể của ngươi đi!” Trong đám người có kẻ la hét.

Liễu Bách Xuyên còn chưa trả lời, một thanh âm khác lại vang ra: “Thôi bỏ đi. Ta thấy tiếng nói của Liễu tiên sinh hình như có chút ách rồi.”

Mọi người hơi ngẩn ra, dường như đang nỗ lực nghĩ coi tiếng nói mình vừa nghe có chỗ nào không thích hợp. Bất quá không đợi mọi người tự hỏi xong, Liễu Bách Xuyên đã mỉm cười giải hoặc: “Vị huynh đài này đúng là hảo nhĩ lực. Có thể có tới nơi mới còn chưa thích ứng, gần đây Liễu mỗ luôn trằn trọc khó ngủ, giọng không được nghỉ ngơi tốt, khiến chư vị chê cười.”

Khó ngủ! Lão Bạch nhạy cảm bắt được mấy từ then chốt này, từ trong lòng móc ra sơ đồ của Đông uyển đã vẽ cả đêm qua, nếu y nhớ không lầm… Liễu Bách Xuyên là ở sát vách Tuyết Trúc phòng! Nếu Lý Tiểu Lâu có thể nghe thấy thanh âm, vậy lúc kia nếu Liễu Bách Xuyên còn chưa ngủ…

Tim bình bịch nhảy lên, lão Bạch đứng dậy đi qua, trực tiếp lách khỏi đoàn người đứng ở trước mặt Liễu Bách Xuyên: “Phiền toái, mượn một chút.”

“Này, ngươi làm gì đó!” Trong đám người có kẻ bất mãn rồi.

Lão Bạch quay đầu lãnh đạm nói: “Phụng ủy thác của Thất Tịnh đại sư tra vụ án Nhâm Xung bị giết, so với ngươi nghe kể chuyện, cái nào nặng cái nào nhẹ?”

Đoàn người không có thanh âm, lão Bạch lúc này mới quay đầu đối Liễu Bách Xuyên cười cười: “Xin lỗi, thời gian cấp bách, cho nên…”

Liễu Bách Xuyên hiểu ý mà gật đầu: “Ân, ta hiểu.” Sau đó theo lão Bạch vào trong đường.

Buổi chiều, Đông Tuyết phòng.

“Lão Bạch huynh, ngươi để ta tìm thật khổ cực a!” Vi Lợi Đồ gần như là đạp cửa mà vào, thấy lão Bạch xong một cái nắm tay liền không buông ra nữa.

“Ách, có chuyện từ từ nói. Đừng kích động.” Lão Bạch cố nén cười, nghiêm trang nói.

“Có thể không kích động sao! Còn tìm không được ngươi, ta cả tư tưởng nhảy sông cũng đều có.” Vi Lợi Đồ lau mồ hôi đầy đầu, đặt mông ngồi xuống ghế, “Coi như ta minh bạch rồi. Là ta vô tình bất nhân không biết liêm sỉ thấy lợi là làm nhát gan sợ phiền phức đúng tiêu chuẩn một gã giang hồ tiểu nhân. Ba mươi hai năm qua ta coi như sống uổng. Giờ ta không tới chịu đòn nhận tội với ngươi thì lòng băn khoăn…”

“Ha hả, vậy thì không cần, nói thật là được.” Lão Bạch nhịn không được, cuối cùng cười ra tiếng.

Vi Lợi Đồ nhìn lão Bạch, vẻ mặt khổ lớn thù thâm: “Nói thật rồi, bà nương kia sẽ không quấn lấy ta nữa chứ?”

“Đương nhiên.” Lão Bạch cho Vi Lợi Đồ một ánh mắt kiên định “Xin hãy yên tâm”, kỳ thực trong lòng đang nghĩ “Chắc là thế”.

Rầu rĩ uống liền hai chén trà nóng, Vi Lợi Đồ mới chậm rãi mở miệng: “Phải nói là ta thật không may, vốn tưởng có thể chiếm được cái đại tiện nghi, ai biết chuyến này lại dính phải một đống hồn thủy. Đêm đó ta có đi ra ngoài, bảo đi nhà xí không tính là lừa ngươi, bởi vì ta cũng đã có giải rồi, cái nhà xí kia đúng là khiến ta tìm muốn chết…”

“Vi đại hiệp.”

“Ách, ta tới gặp Nhâm Xung đích.” Vi Lợi Đồ có chút khó xử sờ sờ mũi, “Trước không nói là sợ Thiên Kiếm môn cho bí kíp ở chỗ ta mà tới gây phiền toái. Hơn nữa ta còn là người cuối cùng nhìn thấy Nhâm Xung, cái này không dễ nói rõ.”

Lão Bạch cũng uống một khẩu trà nóng: “Bí kíp ở trong tay hắn, hắn tìm ngươi là muốn bán đi, đúng không?”

“Làm sao ngươi biết?” Vi Lợi Đồ mạnh ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lão Bạch.

Lão Bạch lộ ra hàm răng trắng noãn: “Đoán thôi.”

Vi Lợi Đồ thật tâm nói: “Ngươi đúng là rất thông minh. Ngày ấy ở đại đường thấy ngươi làm cho Nhâm Thiên Mộ á khẩu không trả lời được, ta đã thấy thế rồi. Không sai, Nhâm Xung chính là muốn đem bí kíp trong tay hắn bán cho ta. Bí kíp kia ta đã nghe qua, nói thật, cũng mơ ước từ lâu. Mặc dù biết là ở trong cổ mộ của tổ sư Thiên Kiếm môn, nhưng vẫn ngóng trông ngày nào đó có người đem nó trộm ra. Kết quả không nghĩ tới, thật đúng là thế rồi.”

“Các ngươi nói chuyện trong Lan Hương phòng sao?” Lão Bạch hỏi.

Vi Lợi Đồ lắc đầu: “Không, chúng ta ở hậu hoa viên gặp nhau. Bất quá nói chuyện không thành. Hắn muốn hai ngàn lượng, nhưng ta nhiều nhất chỉ bỏ ra được một ngàn. Chúng ta nói chuyện thật lâu, sau hắn bảo phải suy nghĩ một chút, liền rời đi mất.”

“Ngươi không phải nói là mơ ước đã lâu? Sao không chịu bỏ thêm một ngàn lượng nữa?” Vấn đề này chỉ là hiếu kỳ cá nhân của Lão Bạch.

“Tuy là mơ ước, nhưng kiếm tiền mới là số một. Mua hai ngàn, ta phải bán sáu ngàn. Mà cái giá này, tám phần mười là tồn hàng rồi.”

“Ngươi đều bán gấp ba giá như vậy sao?”

“Ha hả, cũng gần gần thế.”

“Vậy Y Bối Kỳ chém có điểm ngoan độc…”

“Giờ ngươi mới biết a!”

Cơm tối, đại đường.

Không biết tại sao đệ tử Thiên Kiếm môn cùng Thanh Sơn lại nội chiến, cư nhiên ở trong đại đường động thủ. Nhất thời đao quang kiếm ảnh rất kịch liệt. Lão Bạch nhìn bọn họ đánh a đánh, nghe tiếng binh khí sang sảng, cuối cùng lại bí ẩn từng đoàn một ly khai.

Nhất thời các đầu mối xâu chuỗi lại với nhau, chuyện đêm đó phát sinh cũng một mực rõ ràng.

“Bạch đại ca, ngươi mới giờ cứ một mực cười…” Nhược Nghênh Hạ nột nột.

“Hơn nữa còn cười rất khủng bố.” Y Bối Kỳ giúp tiểu nha đầu tiếp lời.

“Xin lỗi, ta đang cười bản thân, rõ ràng đơn giản như thế lại cứ thích tự làm phức tạp đi.”

“Nói như vậy, ngươi phá án được rồi?!” Ngôn Thị Phi kinh hỉ hỏi.

Lão Bạch không nói, chỉ cười thần bí mà gật đầu.

Một lát sau.

“Đã ngày thứ ba rồi.” Lý đại hiệp đúng hạn xuất hiện.

Lão Bạch phiên phiên cười: “Ha hả, đang chờ ngươi đó…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play