Cuộc sống tốt đẹp cứ như thế trôi qua cho đến 1 ngày, nó biết được tin Bé và Đô phải chuyển đi. Ba mẹ của Bé li hôn nên cô phải đi theo mẹ, còn ba mẹ Đô phải chuyển về làm ở thành phố.
Giới thiệu một chút về gia đình Bé và Đô. Ba của Bé là trưởng phòng của một công ty lớn nên gia đình cũng rất khá giả. Còn ba của Đô, chuyển đi cũng một phần là vì ông chính thúc nhận chức tổng giám đốc tập đoàn L&A ( Ly mẹ Đô, An dì của Đô nhân vật này sẽ xuất hiện ở sau) của Cha vợ và chính thức đổi tên thành tập đoàn Võ thị
Lúc chia tay với Đô và Bé nó khóc rất nhiều, Bi nhìn thấy nó khóc thì trái tim cảm thấy như có ai đó bóp nghẹn. Bỗng nhiên cậu muốn bảo vệ nó, che chở cho nó, không để nó phải rơi nước mắt một lần nào nữa.
Thời gian sau, khi nó vào lớp 1. Vẫn như mọi ngày khi học về Bi liền tới nhà nó chơi với nó.
- Băng Băng.- Bi đang đẩy xích đu cho nó, đột nhiên cậu gọi nhẹ
- Dạ!- Nó hí hửng trả lời, nó rất thích chơi xích đu nhất là khi được người khác đẩy
- Nếu như.. anh nói là nếu như anh phải đi nơi khác như Bé và Đô... thì em... sẽ như thế nào?.- Bi ấp úng nói từng chữ
- Em sẽ buồn chết mất, Bé và Đô đã đi rồi chỉ còn anh chơi với em thôi.- Nó chu mỏ thản nhiên nói
- Em có thể chơi với các bạn ở lớp mà.- Bi nói
- Nhưng em khoog thích người lạ. Ơ nhưng sao tự dưng anh lại hỏi em chuyện này, không lẽ anh cũng phải đi à?- Nó nhìn Bi rưng rưng nước mắt
Thấy nó sắp khóc Bi luống cuốn dỗ nó
- Không có, không có. Chỉ là anh hơi thắc mắc việc em sẽ như thế nào nếu người đi là anh chứ không phải Bé và Đô.- Bi cố cười thật tự nhiên để trấn an nó, cậu không có can đảm để nói ra sự thật là cậu thật sự phải rời khỏi đây, rời khỏi Việt Nam
Ngày hôm đó, nó và Bi chơi rất vui, cho đén khi nó vì mệt mà ngủ trên người Bi. Cậu lăng lẽ lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây hình giọt nước màu tím huyền ảo, viền được đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh. Bi nhẹ nhàng đeo sợi dây đó cho nó mà không làm nó thức giấc.
Đúng lúc đó bà ngoại nó đi ra, thấy Bi đang đeo sợi dây cho nó thì hơi khó hiểu. Bà lại gần thì Bi đã đeo xong sợi dậy cho nó. bà bế nó lên
-Bi, tại sao?.- bà hỏi
Trong nháy mắt Bi trở nên lạnh lùng
- Bà, con sắp phải ra nước ngoài. Con sợ em ấy sẽ quên con, nhưng con sẽ không bao giờ quên em ấy. Con nhất định sẽ về tìm Băng Băng, cho nên con xin bà bằng bất cứ mọi giá bà phải để em ấy đeo sợi dây này đó là cách duy nhất con có thể nhận ra Băng Băng.- Bi chắn chắn nói
Bà nhìn khuôn mặt ngủ say cực kì đáng yêu của nó, rồi nhìn sợi dây kia
- Được, ta hứa với con.
Vốn dĩ bà muốn từ chối nhưng lí trí lại mách bảo rằng đứa trẻ này sẽ gắn liền vời cuộc sống và hạnh phúc sau này của nó.
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT