Dương Khánh Ngọc còn chưa kịp hấp thụ hết ý nghĩa trong câu nói kia. Cô chính là bị giọng nói trầm thấp không chút nhiệt độ của anh thôi miên.
Dương Khánh Ngọc đứng thất thần nhìn anh cầm lấy tay cô nhanh chóng đeo một thứ gì đó lạnh lạnh vào ngón tay áp út. Nhìn xuống thứ lạnh lạnh kia thì ra là một chiếc nhẫn tinh xảo gắn kim cương màu lam. Vành nhẫn hình như được làm bằng vàng trắng mảnh khảnh duyên dáng.
" Cô định cứ đứng ngây ra đó không đeo nhẫn cho tôi sao?" Trịnh Khôi Kiệt đưa bàn tay to với những đốt trúc dài đẹp đẽ ra trước mặt cô. Đường gân tay tinh xảo có lẽ đây là bàn tay nam nhân đẹp nhất mà cô từng được thấy.
( Mạc Túc: Má ơi con cũng muốn sờ thử mấy cái gân tay của ông này. Tưởng tượng thôi mà cũng muốn phụt máu. Mê mấy đường này quá man)
Bàn tay to kia xòe ra với chiếc nhẫn bằng vàng trắng vành rộng hơn đính 4 viên kim cương màu lam xung quanh. Dương Khánh Ngọc nhận lấy chiếc nhẫn nãy giờ vẫn cúi đầu chưa nhìn mặt anh cô bị bàn tay anh thu hút rồi. Đeo nhẫn vào ngón tay áp út kia nhìn thật đẹp. Mang nét gì đó băng lãnh, lại quyền quý, có lẽ đây chính là khí chất vốn có của Trịnh Khôi Kiệt.
" Như thế chúng ta đã hoàn thành xong mọi lễ giáo. Cô và tôi đã thành vợ chồng trên danh nghĩa. Cô chắc sẽ không thấy tủi thân đúng không?" giọng nói của anh lạnh lùng nụ cười giễu cợt trên khóe môi. Anh chính là dùng lời nói mỉa mai cô.
Dương Khánh Ngọc lúc này mới nhìn tới anh. Không phải họ nói anh 27 tuổi sao. Nhìn trẻ quá nếu không biết tuổi thật của anh chắc cô sẽ nghĩ anh 24. Trịnh Khôi Kiệt này có phải người thật không một nam nhân có gương mặt yêu nghiệt đẹp mê hồn như thế sao có thể tồn tại chứ. Anh không hề khuyết tật hay xấu xí ngược lại còn hoàn hảo đến không tưởng. Chồng cô chính là một người đàn ông mị hoặc như vậy sao.
Trịnh Khôi Kiệt nhìn cô ánh mắt lộ rõ chán ghét. Người do ba mẹ tuyển chọn anh không hề có ý muốn thân thiết. Anh luôn mặc định tất cả đàn bà đến bên anh cũng chỉ vì ham tiền bạc ham danh tiếng nhất là thứ tiểu thư nhà giàu như cô chính vì muốn làm ăn nên mới chấp nhận lấy anh. Nét cười khinh miệt càng sâu anh không thèm liếc cô thêm chút nào nữa đi về phía chiếc giường. " Tắm rửa thu dọn đồ đạc xong muốn ngủ ở đâu tùy cô nhưng phải ngủ trong phòng này."
****************************************
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng nhưng không hề đối đáp hay nói chuyện gì cả không khí này khiến người làm trong nhà cảm thấy rất gượng gạo.
Trịnh Khôi Kiệt nhàn nhã ăn sáng. Tối hôm qua cô không hề leo lên giường anh mà chọn ngủ dưới sopha. Anh đã rất kinh ngạc theo anh cô ta phải leo lên giường ve vãn quyến rũ chứ như thế sẽ tiện sau này kiếm chút lợi lộc. Cô vợ mới này có vẻ rất kì quái.
" Chuẩn bị đi sáng nay về nhà ba mẹ tôi" Anh không hề nhìn cô.
Dương Khánh Ngọc cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng liền lên phòng thay đồ luôn.
Nhà ba mẹ Trịnh Khôi Kiệt nằm ở trung tâm thành phố A sầm uất đi ô tô khoảng 20 phút mới đến nơi.
Cả buổi cô vẫn phải đeo mặt nạ cười cười nói nói tỏ ra mình là một đứa con dâu hiếu thảo mặc dù Dương Khánh Ngọc đúng là không cam tâm gả vào nhà này nhưng ba mẹ chồng rất thân thiện với cô không hề có mấy tình tiết cẩu huyết mẹ chồng con dâu như trong phim ảnh.
" Hai đứa ăn nhiều vào nha nhất là con dâu con phải thật khỏe mạnh sau này sinh cho ba mẹ mấy đứa cháu kháu khỉnh " Lê Thanh Lam liên tục gắp đồ ăn cho cô rồi còn nháy nháy mắt với tên mặt lạnh ngồi bên cạnh cô.
Trịnh Khôi Kiệt không nói gì bình thản lạnh nhạt như chuyện ba mẹ đang nói không liên quan gì tới mình. Chẳng bù cho Dương Khánh Ngọc mặt mũi đã đỏ hết lên.
Anh trong lòng thầm oán cô.... đỏ mặt cái gì không biết. Chuyện này mà đã xấu hổ đúng là nữ nhân mặt mỏng. Tôi còn không thèm động vào người cô.... Nhưng mà nét mặt đỏ ửng này không hiểu sao anh lại nhìn ra có chút đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT