Đã hai tuần rồi Dương Khánh Ngọc chưa kịp định hình thời gian đã trôi nhanh như một cái chớp mắt. Hôm nay cô lên lễ đường. Hôm nay cô kết hôn.

Bây giờ có ngồi tiếc nuối hay muốn sợ hãi chạy trốn cũng không thể nữa cô không còn đường lui.

Đúng là người giàu có. Những con người luôn ngồi trên cao không cần suy nghĩ nhiều chỉ cần bỏ tiền ra đám cưới lớn liền hai tuần có thể chuẩn bị xong.

Ngồi trong phòng trang điểm khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn nét thất thần. Cô mới chỉ 21 tuổi vẫn còn là sinh viên đại học. Bây giờ hối hận có phải đã quá muộn rồi không?

" Con gái đến giờ rồi " Giọng nói của ông Nguyễn Đức Chung khiến cô rời khỏi dòng suy nghĩ. Dương Khánh Ngọc đứng dậy xinh đẹp trong tà váy cưới trắng. Cô phải tự mình mạnh mẽ để bảo vệ bản thân.

Nhạc lễ đường, những ánh sáng lấp lánh, màu hoa hồng tinh khôi. Cô khoác tay người đàn ông vốn dĩ không phải ba mình tiến lên con đường mập mù.Nhưng.... phía trước không hề có chú rể. Cô phải làm sao?

" Xin lỗi mọi người lễ cưới sẽ được tiếp tục, Trịnh Khôi Kiệt vẫn tham gia nhưng...... nó sẽ không xuất hiện" Trịnh Lâm Phong - ba của anh đứng lên nói qua míc. Thằng con cố chấp mặc kệ ông dùng biện pháp gì cũng không chịu lộ diện. Mặc dù việc này rất mất mặt nhưng ông phải miễn cưỡng thuận theo ý anh. Chỉ có thể xin lỗi đằng nhà thông gia một tiếng.

Thật đen đủi Dương Khánh Ngọc đã phải cưới một người chưa từng gặp mặt. Chú rể trong lễ cưới lại không chịu xuất hiện cô có phải quá tủi thân rồi không?Cha sứ bắt đầu đọc lời tuyên thệ. " Dương Khánh Ngọc con có đồng ý lấy Trịnh Khôi Kiệt làm chồng. Dù ốm đau khỏe mạnh dù nghèo khổ giàu sang vẫn nguyện sống bên cạnh người đàn ông này đến khi đầu bạc không?"

" Con đồng ý"

" Trịnh Khôi Kiệt con có đồng ý lấy Dương Khánh Ngọc làm vợ. Dù ốm đau khỏe mạnh dù nghèo khổ giàu sang vẫn nguyện sống bên cạnh người phụ nữ này đến khi đầu bạc không?"Đợi đúng 5 giây, qua 4 loa tại 4 góc lễ đường giọng nói trầm thấp vang lên kiên định lại không mang chút nhiệt độ nào " Con đồng ý"

Không hiểu tại sao giọng nói này vừa thốt lên Dương Khánh Ngọc liền lỡ một nhịp tim âm thanh quyến rũ như thế là của ông chồng tương lai một người khuyết tật mang giọng nói quá nam tính.

Trịnh Khôi Kiệt vẫn âm thầm qua camera quan sát lễ đường. Anh đây cũng coi là có tham gia đi." Đến phần trao nhẫn....." Cha sứ đang nói liền bị âm thanh trong 4 cái loa chặn ngang " Phần trao nhẫn bỏ qua" Ai dám không nghe theo anh.

" Ta tuyên bố hai con từ nay chính thức là vợ chồng"

Đám cưới kết thúc. Nhanh chóng như cách nó đến. Sáng mai trên báo sẽ có tin hot " Con trai chủ tịch tập đoàn Ghusize tổ chức đám cưới bí ẩn gây nhiều hoang mang"

Chuyện này không thể xảy ra Trịnh gia chắc chắn sẽ chặn đứng nguồn tin không cho phát tán. Tiệc rượu đãi khách chú rể cũng không hề xuất hiện. Dương Khánh Ngọc cả buổi chỉ vô thức đi theo ba mẹ chồng gặp người quen những quan chức cấp cao. Cô liên tục nhận những lời an ủi từ Lê Thanh Lam - mẹ chồng hiện tại, bà muốn cô bỏ qua cho tính xấu của Trịnh Khôi Kiệt, muốn cô đỡ bị tủi thân.

Trời tối quá nhanh tẩy trang thay đồ xong cô lên xe trở về biệt thự Phong Nguyệt. Quá to lớn quá xa hoa. Một tòa biệt thự diện tích lớn vô cùng nằm trên đỉnh quả đồi tại ngoại ô thành phố A.

Sân trước rất rộng đi ô tô vào mất khoảng 2 phút Dương Khánh Ngọc bước xuống người hầu cung kính đứng hai hàng trước cửa lớn chào đón rồi bê hành lí cô vào dẫn đường hướng phòng trên lầu hai đi tới.

Cánh cửa hé mở Dương Khánh Ngọc bước vào mùi khói thuốc sộc thẳng vào đại não khiến cô ho sặc sụa. Căn phòng tối cô không nhìn thấy rõ chỉ có một bóng người to lớn ngồi ngay giữa căn phòng bóng đỏ lập lòe của điếu thuốc khiến khuôn mặt chìm trong bóng tối hiện ra mông lung.

" Ai... ai vậy? Lên tiếng đi..... tôi"

" Cô, từ bây giờ là vợ của tôi " giọng nói trầm thấp kia đây không phải là ông chồng bí ẩn của cô Trịnh Khôi Kiệt sao?

" Anh Kiệt tôi vừa mới đến bây giờ chỗ tôi ở phòng...... nào"

" Ha ha..... Cô là vợ tôi tất nhiên sẽ ngủ phòng này với chồng cô rồi" anh cười lạnh quá, lạnh khiến cô sởn da gà.

" Tôi biết..... biết rồi đồ đạc để ở đâu đây?"

Trịnh Khôi Kiệt đứng dậy từ tốn tiến về phía cô. Dáng vẻ không giống một người khuyết tật tay chân gì cả.

Dương Khánh Ngọc chuẩn bị sẵn tâm lí đón nhận khuôn mặt xấu xí hay khuyết tật gì đó của anh.

Bàn tay thon dài của anh đưa ra lộ rõ những đốt trúc đẹp đẽ. Bàn tay nam tính với những đường gân đẹp mê hồn đây chính là bàn tay nam nhân trong truyền thuyết sao.

Đẹp quá.... tim cô lại lỡ nhịp.

" Chúng ta vẫn còn phần trao nhẫn chưa làm...... đưa tay cô đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play