Nhớ ra trên người các tứ đại tổng quản đều có một miếng lệnh bài được chế tạo từ chất liệu đặc thù để chứng minh cho thân phận, Trịnh Minh Phát lại giật mình như thế là vì khách sạn "Thuận Đức" thuộc về quyền cai quản của Phong tổng quản phụ trách khu vực đông nam, hắn chưa từng gặp qua vị chuyên phụ trách khu vực tây nam Lăng Vũ Dương Lăng tổng quản này.

"Đừng lo lắng, Trịnh chưởng quầy, ta chỉ là có việc đi ngang qua nơi đây, muốn dừng lại hai ngày, phiền đến Trịnh chưởng quầy giúp chúng ta an bài một gian phòng yên tĩnh đi!", Lăng Vũ Dương cười nhẹ.

Trịnh Minh Phát lập tức gật đầu, "Được, Lăng gia, ta lập tức giúp ngài an bài". Hắn đột nhiên có chút chần chờ nhìn về phía vóc dáng nho nhỏ xinh xắn bên cạnh Lăng Vũ Dương kia, chính là nữ oa cải nam trang Mộc Hi Nhi, "Vậy, vị tiểu cô nương này....."

"Nàng có thể cùng ta ở chung phòng", Lăng Vũ Dương cướp lời gã, "Mặt khác, lát nữa khi đem đồ ăn đưa tới trong phòng, chúng ta sẽ không dùng bữa ở ngoài". Hắn tiếp tục phân phó nói.

Nghe hắn nói như thế, Trịnh Minh Phát nào dám tiếp tục hỏi nhiều, gật đầu răm rắp, cũng nhanh chóng đưa hai người họ về phòng mình.

Buổi sáng hôm sau, Mộc Hi Nhi hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, theo Lăng Vũ Dương rời khách sạn ra đường đi dạo.

Cuộc đời Mộc Hi Nhi đây là lần đầu trong lòng không hề lo âu mà đi dạo phố, trong lòng không cần lúc nào cũng lo lắng đến vấn đề cơm ăn áo mặc, cũng không phải quan tâm đến phụ thân ốm đau trên giường. Mặt khác, trên ngã tư đường rộng lớn, người đi đường lữ khách lui tới, tấp nập ồn ào, cảnh tượng xa hoa phồn vinh càng làm cho nàng nhìn không rời mắt.

Nàng chưa bao giờ từng thấy qua cảnh náo nhiệt giàu có và đông đúc như thế, đôi mắt tròn quay phải trái ngắm, ngạc nhiên nhìn đám ngươi cùng sự vật từ nam đến bắc, ngốc nghếch không phát hiện xung quanh mình mọi người tò mò đối với việc nàng ở cạnh Lăng Vũ Dương, mắt nhìn hâm mộ, cùng ở trong đám người qua lại không ngừng, nếu không có Lăng Vũ Dương nắm chặt tay nàng, nàng đã sớm bị đám người cuốn đi lạc nơi nào không biết.

Dung mạo đẹp cùng với vẻ tươi cười hòa nhã, làm cho Lăng Vũ Dương một thân áo trắng có vẻ nhã nhặn phóng khoáng. Mà ở phía nam này, hắn thân người đã cao to càng có vẻ là hạc trong bầy gà, vô cùng khiến người ta chú ý. Cho dù hắn có mang bộ dáng ưu nhàn bừa bãi, cũng không dễ dàng khiến người ta làm mất ấn tượng đầu tiên với hắn.

Mà Mộc Hi Nhi căn bản là không có phát hiện, vì thích thú nàng đã sớm quên chính mình tay còn nằm ở trong tay người ta, nàng hết nhìn đông rồi nhìn tây xem các vật làm nàng cảm thấy hứng thú, mới không rảnh đi chú ý ánh mắt kì lạ của người khác nhìn vào trên người bọn họ.

Sau khi rời khỏi Lăng gia trang, ban ngày nàng ngoan ngoãn theo Lăng Vũ Dương ngồi cưỡi ở trên lưng ngựa, ban đêm tìm khách điếm ngủ trọ, chỉ có đi, cho dù nhìn thấy chuyện hay vật gì thú vị ngạc nhiên, nàng cũng không dám nói với Lăng Vũ Dương, tự bảo mình đừng có mang hi vọng. Dù sao một hạ nhân thì sao có thể có ý kiến gì!

Cho nên hôm qua Lăng Vũ Dương chủ động nói muốn ra đường đi dạo,nàng thực không thể tin được lỗ tai mình. Bất quá nàng sẽ không ngốc đến độ nghi ngờ nói ra cái gì đó, mà làm cho Lăng Vũ Dương bỏ đi ý nghĩ này trong đầu.

Nàng sẽ không dễ dàng phá hỏng vận may thật vất vả mới có đâu!

Mắt tròn xoe nhìn xung quanh đột nhiên bị một chút màu sắc bên đường hấp dẫn, thế là Mộc Hi Nhi không chút do dự đi đến cái sạp kia hấp dẫn ánh mắt nàng, Lăng Vũ Dương bất giác nắm chặt cái tay muốn rời đi của nàng

Lăng Vũ Dương cúi nhìn bàn tay mình quấn lấy tay nhỏ bé kia, cho dù tay nàng vì làm việc mà hơi thô ráp, vẫn làm cho hắn cảm thấy thoải mái.

Đôi mắt Lăng Vũ Dương mỉm cười để mặc nàng kéo tay mình, người cũng di chuyển theo Mộc Hi Nhi đang hưng phấn, trong lòng lại không có nghĩ ra, hắn như thế có phải là quá thoải mái thích cầm tay một nữ nhân đi trên đường chăng?

Nữ nhân đối với hắn mà nói, tựa hồ chưa bao giờ quan trọng đến mức làm cho hắn tốn công đi làm bạn, nếu có, cũng là vì có mục đích thôi.

Cho tới bây giờ, vì chức vụ quan hệ, hắn đến kĩ viện giống như cơm bữa, mà hắn cũng sẽ không tự cho mình thanh cao mà làm một Liễu Hạ Huệ.

Hắn từ trên người đại ca Lăng Văn Dương cùng với tình huống hiện tại ở Lăng gia trang học được một việc, cho nên hắn cũng không trêu chọc con gái đàng hoàng. Vài năm nay làm việc ở trên thương trường, hắn gặp rất nhiều các cách thức nữ nhân có tâm tiếp cận hắn, mà thân phận hắn lại cổ vũ sự hâm mộ này, làm cho hắn phiền lại thêm phiền.

May mà bên người hắn có hai vị trợ thủ đắc lực vô cùng hiểu biết tâm tình của hắn, cũng giúp hắn "loại bỏ" không ít nữ nhân lòng dạ bất lương. Mà nữ nhân được phép gần hắn trong vòng ba thước, ngoài được nụ cười hòa nhã duy nhất từ hắn, đừng nghĩ đụng tới hắn!

Hiện nay hắn thế nhưng có thể thong dong nắm tay nữ nhân đi dạo trên đường, hiện tượng kỳ dị này tựa hồ đáng để hắn suy nghĩ sâu xa một phen...

"Chủ nhân, người mau nhìn", Mộc Hi Nhi bỗng dưng vui vẻ nói ầm lên, cắt đứt suy nghĩ của Lăng Vũ Dương.

"Cái gì?", ngừng lại suy nghĩ, Lăng Vũ Dương mắt nhìn theo hướng tay Mộc Hi Nhi đến trên những bình sứ sặc sỡ. Tạo hình khéo léo, màu sắc đẹp đẽ, theo ánh mắt hắn nhìn, bình này coi cũng gần như là thượng phẩm.

"Người có xem qua bình hoa đẹp như vậy rồi chưa?", Mộc Hi Nhi căn bản không phân biệt được tốt xấu, nhưng thấy hoa văn trên bình nhiều màu đẹp quá. Dù sao cũng chỉ là cô nương, đối với một vật gì màu sắc phong phú như vậy, đương nhiên sẽ chăm chú nhìn.

"Thích à?! Có muốn không?", Lăng Vũ Dương thờ ơ hỏi. Nàng thích gì hắn cũng sẽ mua cho nàng.

"Không, không", Mộc Hi Nhi mặt lộ ra mỉm cười ngọt ngào, thật cẩn thận cầm trong tay bình sứ để lại chỗ cũ, "Cám ơn chủ nhận, Tiểu Hi không cần gì cả, chỉ là nhìn xem mà thôi"

"Thật sự không cần?", Lăng Vũ Dương nhướng mày. Kỳ lạ, nữ nhân không phải thích nhất là mua một ít đồ gì đó sao?

"Thật, thật sự". Mộc Hi Nhi gật đầu kiên quyết, rồi mới thành thật nói tiếp: "Cho dù Tiểu Hi thật sự mua, cũng không biết phải làm gì với nó!"

Lạ thật, chẳng lẽ chủ nhân đã quên nàng chính là một tiểu tỳ, nào có thể bừa bãi mua mấy vật phẩm trang sức vô dụng này! Nàng lại không giống chủ nhân, ít nhất còn có Lăng gia trang hắn có thể muốn mua trang sức gì đó được.

Lăng Vũ Dương cười nhìn biểu tình thật sự trong chốc lát, ""Được rồi! Nếu không mua, chúng ta sang sạp khác". Hắn vừa nói vừa dắt tay nàng, hướng quầy hàng kế tiếp đi tới.

"Vâng!", Mộc Hi Nhi cười đi theo, một chút cũng không phản đối việc hắn tùy ý dắt đi.

****************

Giữa trưa, hơi mệt mỏi Mộc Hi Nhi bị Lăng Vũ Dương kéo vào một tiệm cơm nghỉ ngơi dùng bữa, còn cố ý muốn một gian phòng kín đáo không cho ai nhìn.

Dùng cơm xong, Mộc Hi Nhi vẫn hưng phấn như trước kéo Lăng Vũ Dương tiếp tục đi dạo phố, đến lúc mặt trời lặn vẫn chưa muốn dừng. Hơn nữa nàng còn phát hiện càng gần hoàng hôn, ngược lại người lại càng đông lên, liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ thấy đám người tốp năm tốp ba tụ lại cùng đi về một hướng.

Mộc Hi Nhi giương mắt tò mò trông về phía xa, mới phát hiện xa xa ở ngã tư đường có đèn đuốc sáng trưng.

"Ơ, trời còn chưa tối a, sao đã thắp nến sớm như thế vậy? Cũng không ngại lãng phí", nàng nói thầm, lòng hiếu kỳ nổi lên, trên mặt hiện vẻ muốn đến gần tìm hiểu cho rõ.

"Không được", 」 Lăng Vũ Dương nhìn lên thấy biểu tình trên mặt nàng, lập tức nhìn rõ ý đồ trong lòng nàng, trong miệng trực tiếp phát ra lời phản đối.

"Sao? Không được cái gì?", Mộc Hi Nhi sửng sốt.

"Không cho phép đi về hướng kia", Lăng Vũ Dương ra lệnh nói, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng ở ngã tư đường xa xa kia.

Ơ, hắn làm thế nào biết nàng muốn đi nhìn cái kia châm lửa sớm ở ngã tư đường nhỉ?

"Sao không thể đi nơi đó?", Mộc Hi Nhi kháng nghị hỏi, trong lòng thật là không hiểu. Cùng là con đường, sao bên kia lại không thể đi?

"Đó là kĩ viện, nàng đi không thích hợp", Lăng Vũ Dương mắt cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc của nàng, đơn giản giải thích. Cho dù nàng có cải nam trang, cũng vẫn không thích hợp đi "dạo phố" ở cái địa phương này.

"Kĩ viện?", giữa hai hàng chân mày hơi nhíu lại chút, "Nơi mua vui?", nàng ngạc nhiên đoán mò ý tứ trên mặt.

"Khụ!", Lăng Vũ Dương thiếu chút nữa nước miếng văng ra. "Không phải, kĩ viện chính là chỉ nơi ăn chơi. Cho nên nàng không thể đi", hắn nhắc lại.

"Nơi ăn chơi", Mộc Hi Nhi nhíu mày lặp lại kết luận. Nàng sao càng nghe càng mơ hồ?

Mộc Hi Nhi đứng im tại chỗ một lúc lâu, thật sự không thể vơi bớt quan tâm, thế là nàng nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày, mới nghĩ ra một biện pháp vừa không vi phạm mệnh lệnh của chủ tử, lại có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân

"Chủ nhân.....", Mộc Hi Nhi dùng giọng điệu thương lượng nói, "không bằng như vậy đi, ta không đi dạo ngã tư đường kia nữa.....", nàng cẩn thận đem tay mình từ trong tay Lăng Vũ Dương rút ra, "Ta chỉ đi đến đầu phố kia nhìn quanh một chút là được rồi". Dứt lời, nàng thân hình nho nhỏ lập tức đi về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu nói: "Một chút là được mà! Chủ nhân, ta chỉ muốn liếc mắt nhìn xem một cái thôi, ta sẽ không đến gần..... A --". Nàng còn chưa nói hết, thân mình nhỏ nhắn dĩ nhiên là đang dốc hết sức, không cẩn thận đụng thật mạnh vào một người.

Một nam tử trung niên trở tay không kịp bị đụng vào, hắn bị va đập khiến người ngã ngửa mà thô bạo kéo vạt áo trước của Mộc Hi Nhi.

"Ngươi cái xú tiểu tử này dám cố ý đến đẩy ta, ngươi không muốn sống chăng --", hắn bỗng dưng á khẩu không nói, đôi mắt vốn là đang nổi giận ngược lại mở mắt to nhìn chằm chằm trước ngực Mộc Hi Nhi, ánh mắt lồi ra.

Mộc Hi Nhi đang muốn giải thích bị ánh mắt hắn làm sợ hãi, theo bản năng xem ánh mắt hắn nhìn về phía ngực mình, mới phát hiện nam nhân này là người thô bạo động tác muốn bắt quần áo bên trong của nàng lộ ra, hoa tai vòng cổ dùng để treo giữ hồng tinh thạch.

"Miếng hồng tinh thạch này là ai đưa cho ngươi? Tiểu tử", nam tử trung niên đột nhiên quát.

"Cái gì..... Cái gì hồng tinh thạch.....", Mộc Hi Nhi giãy dụa. Người này sao lại hung ác như thế nha, chẳng lẽ hắn không biết hai chân trên không là rất khó chịu sao?. "Bỏ..... Buông....."

"Buông nàng ra!", một tiếng khiển trách vang lên, phút chốc một thân hình màu trắng phi thân tới, đưa tay gạt cái bàn tay to đang lôi quần áo của Mộc Hi Nhi ra, lại phất tay ra phía sau, lui người lại, dĩ nhiên đem Mộc Hi Nhi ôm vào lòng tránh xa nam tử trung niên ba bước.

"Chờ một chút!", không kịp trở tay, nam tử trung niên kinh ngạc xoa mu bàn tay bị đau, vẫn là không quên mục đích hét ra tiếng.

"Ngươi đe dọa nàng", Lăng Vũ Dương ôm thân người nhỏ của Mộc Hi Nhi, mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt dữ tợn của nam tử trung niên hướng bọn họ đi tới.

"Không! Ta không quan tâm ngươi, ta chỉ muốn khối hồng tinh thạch trước ngực "hắn!", nam tử trung niên to gan chỉ trước ngực Mộc Hi Nhi, không thèm để ý nam tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã trước mắt này võ công cao thế nào, mà vừa rồi là do chính mình nhất thời vô ý.

"Vì sao?", Lăng Vũ Dương liếc mắt nhìn trước ngực Mộc Hi Nhi đang đuối sức một cái, lạnh nhạt hỏi. Từ lần đầu tiên hắn giữ lấy Mộc Hi Nhi đã xem qua hết cả, sau đó hắn cũng phát hiện Mộc Hi Nhi cũng chưa từng đem nó cởi ra, hắn cũng lơ đễnh không hỏi qua nàng, chẳng lẽ viên đá hồng lấp lánh này là cái bảo vật gì?

"Bởi vì đó là của ta!", nam tử trung niên nói lý lẽ hợp tình.

"Nói bậy!" Mộc Hi Nhi ở trong lòng Lăng Vũ Dương nghe vậy lập tức cất tiếng phản bác, "Ta từ nhỏ đã đeo nó, đây là vật duy nhất cha ta để lại cho ta, sao là của ngươi được!"

"Ta không cần biết là ai giữ, hồng tinh thạch là của ta, trả nó cho ta!", nam tử trung niên uy hiếp nói.

Hồng tinh thạch là hắn cùng đường huynh đệ của hắn khổ sở trăm bề mới lấy được, nếu không..... Dù sao hôm nay hắn nhất định phải thu hồi nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play