Hắn đem thân thể mềm mại nhỏ xinh của nàng cởi bỏ chỉ còn lại duy nhất áo lót cùng quần lót, rồi mới ôm chặt nàng vào trong ngực.

"Nàng chiều hôm nay chạy đi đâu?", Lăng Vũ Dương khẽ vuốt lưng nàng, cất lên giọng nói trầm nhẹ nhàng như dụ dỗ.

Mộc Hi Nhi đầu tiên là sửng sốt, trí nhớ về buổi chiều ở chỗ quành vào hành lang bị Tiểu Hồng đẩy ngã cùng thóa mạ hiện lên, làm cho người nàng hơi cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói được ra tiếng.

"Ta đến phòng bếp, nhị thiếu gia", nàng trả lời nho nhỏ.

"Không phải ta đã dặn nàng, nàng chỉ cần để ý hầu hạ ta ở đây thôi, chuyện dư thừa này cũng không cho phép làm tiếp. Nàng đã quên rồi sao?"

"Ta không quên", Mộc Hi Nhi nghe vậy trong lòng hoảng hốt, theo phản xạ mà cãi lại,

"Chỉ là....". Nàng không biết chính mình nên giải thích suy nghĩ trong lòng như thế nào, cũng sợ hắn sẽ giống như những người khác xuyên tạc dụng ý chân chính của nàng

"Chỉ là cái gì?", Lăng Vũ Dương mỉm cười tra hỏi, muốn nghe tiếp câu.

Mộc Hi Nhi yên lặng một lát, rồi mới quyết định buông ra lời nói dối nhỏ, "Ta chỉ là rất nhàm chán, cho nên chạy đến phòng bếp trợ giúp", ánh mắt chớp liên hồi.

"Hả?", hắn nhíu mày, nhìn cặp mắt tròn kia của nàng tiết lộ bí mật.

Cô gái nhỏ này căn bản là không biết nói dối. Nàng thực nghĩ hắn bị lừa dễ như vậy sao?

Mộc Hi Nhi thấp thỏm không yên chờ thật lâu cũng không thấy Lăng Vũ Dương nói gì mình, không nhịn được giấu đầu hở đuôi nói: "Thật mà, ta không có lừa người".

Lăng Vũ Dương vui thích nhìn nàng một hồi lâu, mới co cánh tay lại làm cho đầu nàng gối lên trước ngực mình, còn lại cằm khẽ tựa vào trên cái đầu ngay ngắn của nàng, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ trên người nàng phát ra, đối với lời nói cam đoan của nàng không có đáp lại gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong yên tĩnh không tiếng động.

Tuy nói mấy ngày nay, mỗi đêm Lăng Vũ Dương đều muốn ôm nàng vào trong ngực mà ngủ, nhưng là Mộc Hi Nhi vẫn cảm thấy thực không được tự nhiên cùng sợ hãi. Nàng thân thể bất an cùng cứng nhắc, trong lòng thật sự không rõ hắn vì sao phải làm thế.

"Đừng nghĩ nữa vô ích, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sáng sớm chúng ta sẽ rời đi". Hắn đột nhiên nói nhỏ ở trên đầu nàng.

"Gì ạ!" Mộc Hi Nhi kinh ngạc kêu nhẹ một tiếng, vốn có chút nghĩ ngợi mắt bỗng dưng trợn to.

"Ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi", tựa như mặc kệ biểu tình của nàng, Lăng Vũ Dương lại ở trên đỉnh đầu của nàng ra lệnh.

Ơ, hắn làm sao biết nàng mở to mắt chứ?

Mộc Hi Nhi trong lòng sợ hãi, lập tức nghe lời nhắm mắt lại, không dám để hắn lại nói thêm nữa.

Sau đó, Lăng Vũ Dương cũng không mở miệng, hai người không có xảy ra việc gì, một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lăng Vũ Dương liền mang Mộc Hi Nhi đi, hai người cưỡi chung một con ngựa rời khỏi Lăng gia trang. Nhờ Lăng Vũ Dương thuần thục khống chế, chưa tới nửa ngày, bọn họ đã rời xa ranh giới bên trong Lăng huyện, hướng về mục đích phía trước mà đi.

Hôm nay, hai người cưỡi chung con ngựa đi đường vòng qua đồi núi yên tĩnh, vào trong thành Tuyên Châu. Đây là một huyện phủ náo nhiệt vô cùng, có rất nhiều người thợ giỏi chọn ở lại đây, cho nên nó cũng là một địa phương hưng thịnh trong việc chế ra các sản phẩm chén ngọc lọ sứ men xanh ngoại quốc.

"Đường phố náo nhiệt quá nha!", Mộc Hi Nhi ngồi ở trước người Lăng Vũ Dương, đối với cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt lui tới ầm ĩ khác lạ này mắt nhìn xem mãi không ngừng.

Lăng Vũ Dương cẩn thận khống chế dây cương trên tay, làm cho tuấn mã to khỏe dưới háng chậm rãi đi xuyên qua đám người đến ngã tư đường, đích đến là gian phố đẹp đẽ kia nằm ở cách đó không xa, cũng có một dãy khách sạn tửu lâu "Thuận Đức" lớn nhất nơi đây.

Hắn ngắm người bé bỏng ở trước, để ý trong tiếng tán thưởng của nàng có ẩn chứa một chút khao khát.

"Chờ đi, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo", Lăng Vũ Dương giọng thờ ơ đề nghị. Ban ngày sáng hai người đi, ban đêm tìm nơi ngủ trọ, tuy nói tốc độ không có nhanh chóng, nhưng vẫn là chưa từng dừng lại hay du ngoạn gì cả. Nếu nàng có hứng thú, dừng lại một ngày cũng chẳng có gì đáng ngại, cũng thuận tiện mua cho nàng vài bộ quần áo đẹp.

Riêng điểm này, hắn không khỏi có chút không vui ngắm quần áo trên người Mộc Hi Nhi không ra nam cũng chẳng ra nữ. Vậy mà nàng còn nói với hắn, nàng vốn là trước khi nàng vào ở Lăng gia trang này, ra ngoài làm việc sẽ là "tiêu chuẩn" như vậy......

"Ngày mai chúng ta có thể đi dạo ư?", Mộc Hi Nhi sau khi nghe hắn nói, không kìm được hỏi lại, trong ánh mắt tràn đầy lấp lánh.

"Ừm", khóe miệng Lăng Vũ Dương nhếch lên, cười nàng không nén được cảm xúc hưng phấn mà mặt mày sáng lên, "Đêm nay đi ngủ sớm chút, ngày mại mới có thể có sức đi dạo, được không?", tiếng nói nhẹ nhàng toát ra một chút thản nhiên trìu mến.

"Thật tuyệt vời!", Mộc Hi Nhi nhất thời quên phép tắc mà lộ ra vui vẻ, tay nhỏ bé kéo trước ngực áo Lăng Vũ Dương, "Nhị thiếu gia, người thật tốt!"

"Ừmmm.....", bỗng dưng, hắn kéo dài giọng, ánh mắt hơi kì dị

"A! Thực xin lỗi", cái lưỡi liến thoắng, "Ta lại sai rồi. Chủ nhân, lần sau sẽ không đâu". Từ lúc rời khỏi Lăng huyện, Lăng Vũ Dương liền bắt nàng chỉ có thể gọi hắn bằng tên hoặc kêu hắn một tiếng chủ nhân, nhưng là nhất thời không ngờ, giờ phút này nàng sẽ phạm phải lỗi, mà làm hắn xem thường.

"Chúng ta đến rồi". Lăng Vũ Dương lại liếc mắt nhìn nàng một cái, bỏ xuống một câu rồi xuống ngựa trước, tiếp theo lập tức đem Mộc Hi Nhi ôm xuống.

Hắn đem dây cương cho gã coi cửa khách sạn, sau khi dặn dò xong mới mang Mộc Hi Nhi bước vào khách sạn, trực tiếp đi đến một bên quầy.

"Ngươi là chưởng quầy?", Lăng Vũ Dương nhìn nam tử trung niên vẻ mặt khôn khéo giỏi giang trong quầy kia.

"Đúng vậy, ta là chưởng quầy Trịnh Minh Phát", nam tử trung niên chắp tay hành lễ. "Ngài có gì chỉ giáo sao?", nhìn vị nam tử trẻ tuổi trước mắt này toát ra khí thế khiếp người, theo kinh nghiệm của hắn, người này quả không bình thường.

Lăng Vũ Dương cười nhẹ, bàn tay lôi từ trong người ra một miếng lệnh bài giống như kim loại mà không phải kim loại, sắt cũng không phải sắt đưa cho Trịnh Minh Phát.

Trịnh Minh Phát tiếp nhận lệnh bài, sau khi cẩn thận nhìn lên thần sắc lập tức thay đổi. Hắn trả lệnh bài cho Lang Vũ Dương, vẻ ngoài hết sức kính cẩn,

" Lăng gia, thứ cho tiểu nhân có mắt như mù, thỉnh ngài thứ lỗi. Lăng gia đại giá quang lâm, không biết có gì phân phó?", hắn thật cẩn thận, lời nói cẩn thận lại tôn kính hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play