Khi Đức vừa đi được một đoạn thì bắt gặp Hân đang đi về hướng này, cây cung đã cầm trên tay, đôi mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh. Thấy hắn, cô vội vàng chạy đến. Lúc phát sinh tiếng động Hân cũng mơ hồ nghe thấy, Đức vừa rời đi không lâu thì cô đã theo sau.

Nhìn thấy Hân, tim Đức nhói lên một cái, trong cơn ác mộng dài, Nightmare đã khiến hắn nhìn thấy ảo giác chính tay mình giết cô, hắn còn nhớ rõ cảm giác lúc đó, bàng hoàng, kinh ngạc, hối hận và hơn hết là giận dữ đến tột cùng, lúc đó hắn có cảm giác mình có thể nhập ma và muốn hủy diệt tất cả.

Hít sâu một hơi bình phục tâm tình của mình, Đức ngắm kỹ gương mặt Hân, dù thời gian ở ngoài chỉ trôi qua một chút, nhưng hắn có cảm tưởng đã dài như một thế kỷ, trong cơn ác mộng dài dằng dặc vô tận dày vò và đau đớn đó, hình ảnh của cô như một cái neo giúp hắn trụ vững để có thể vượt qua.

Đức đưa tay lên chạm nhẹ gương mặt của Hân, vuốt nhẹ gò má của cô, đôi mắt nhìn cô đầy nhu hòa, vòng tay qua ôm cô thật chặt.

Cảm nhận tâm tình có phần kích động của Đức, Hân thu cây cung vào trong người, gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy”

“Không có gì, chỉ là, muốn ôm em một chút thôi” Đức trả lời, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi, tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc, tâm tình như sóng gợn dần bình lặng trở lại. Hân rúc đầu vào trong ngực hắn, vòng tay ôm hắn thật chặt.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, Đức nắm lấy tay Hân, cả hai cùng nhẹ bước trở về.

Mặt trời đã ló dạng ở phía chân trời, cuộc hành trình dài dằng dặc lại tiếp tục.

Mọi người rốt cuộc cũng đã vượt qua được đoạn rừng cây rậm rạp, phía trước trở nên trống trải hơn. Mặc dù cây cối hai bên đường bao quanh một số đã chĩa cả lên phía trên nhưng đã không còn chằng chịt cành lá, cây cối như lúc trước nữa. Cuối cùng thì cũng có thể nhìn đường ra đường chứ không phải nhìn đường ra rừng nữa, lớp nhựa và bê tông đường trải dài ra phía trước.



Dù vậy thì đi xe vẫn không tiện, Đức cho “Thủy mạc thần mã” và “Quang Dực thánh mã” ra ngoài. Đức và Toàn cưỡi tiểu Dương, còn Lan, Hân và Khả Nhi cưỡi tiểu Quang (Tên của Quang Dực thánh mã mà Hân đặt cho nó). Tiểu Dương thì khá là dễ tính, trong nhóm ai nó cũng thân cả, Đức bảo nó chở ai cũng được, Tiểu Quang thì có vẻ kiêu kỳ hơn Tiểu Dương nhiều, nó không thích đàn ông, cho dù là nghe lời Hân bảo thì nó cũng có vẻ rất là miễn cưỡng, bù lại thì đối với Lan, Hân, Khả Nhi nó lại rất là yêu thích. Có vẻ con ngựa này cũng biết trọng nữ khinh nam gớm.

Ba U Minh chiến sĩ thì chạy ở phía trước đó một quãng cùng với Huyết Ma để cảnh giới. Tốc độ của chúng nếu xài toàn lực thì chẳng kém ngựa là mấy. Đương nhiên là ngựa thường mà thôi chứ nếu so với tiểu Dương và tiểu Quang thì rõ ràng là không cùng cấp độ rồi, hai con ngựa này chiến đấu thì có thể không giỏi nhưng tốc độ thì có thể xếp vài hạng nhất.

Bọn chúng hiện tại đều đã là cấp C. Sau buổi sáng, Đức đã kể lại vắn tắt chuyện xảy ra đêm qua cho cả nhóm nghe, và thống nhất quyết định cho U Minh chiến sĩ đội trưởng cắn nuốt Nightmare. Thực lực của đám U Minh chiến sĩ nhờ đó đã có sự gia tăng đáng kể.

Lan lúc trước vẫn là pháp sư cấp C, tinh thần lực và ma lực mặc dù đã có một số tiến bộ nhưng vẫn chưa thể đột phá lên cấp 2C. Do đó, U Minh chiến sĩ đội trưởng sau khi cắn nuốt xong Nightmare thì vẫn giữ nguyên cấp độ nhưng bù lại U Minh thương thủ và U Minh giáp sĩ đều tăng trưởng lên hẳn một cấp, kỹ năng của chúng giờ có uy lực mạnh hơn nhiều. U Minh chiến sĩ nhìn qua chưa có quá nhiều thay đổi, nhưng hiện giờ nó đã tự sản sinh ra được một chút ý thức chiến đấu, khả năng tác chiến trở nên linh hoạt hơn và không phụ thuộc quá nhiều vào người điều khiển nữa, u minh chi khí (hắc khí) ở trên kiếm của nó cũng trở nên ngưng đọng hơn, uy lực mạnh hơn trước nhiều.

Sinh vật triệu hoán cắn nuốt xong thì Lan cũng được hưởng lợi, cô nhận được một lượng lớn hồn lực dư thừa, khiến tinh thần lực của cô tăng trưởng một mảng lớn, cách mức độ đột phá 2C đã rất gần, kỹ năng triệu hồi U Minh chiến sĩ cũng có tiến bộ hơn, ngoài ba U Minh chiến sĩ đã có, cô còn có thể triệu hồi thêm hai U Minh chiến sĩ cấp D nữa, nâng tổng số lượng U Minh chiến sĩ có thể triệu hồi lên thành năm. Kỹ năng và hình dáng của chúng cũng khá tương đồng với U minh đội trưởng, chỉ là cấp độ thấp hơn nhiều.

Hơn ba ngày hành trình, Đức cũng đã khởi hành được tầm gần ba mươi cây số từ Thị xã Đồng Xoài rồi, bên đường thỉnh thoảng lại bắt gặp những căn nhà, nhưng giờ có vẻ đã bỏ hoang, chủ nhân của nó không chết thì cũng bị biến thành xác sống rồi, đôi khi cũng đụng phải một số xác sống biến dị lẻ tẻ, cấp độ cũng không cao lắm, đám U Minh chiến sĩ nhanh chóng ra tay diệt gọn.

Lúc này, phía trước xuất hiện một số dấu vết khiến Đức xuống ngựa kiểm tra. Dấu chân, có khá nhiều, cây cỏ xung quanh cũng bị dẫm nát. Từ dấu vết này mà nói, đây là một đoàn người số lượng chắc cũng phải vào khoảng trên dưới ba mươi người. Có lẽ không phải xác sống biến dị vì hắn nhìn thấy khá nhiều dấu giày dép, còn có dấu vết của xe kéo loại nhỏ. Dấu vết còn khá mới, cây cỏ bị đạp vẫn còn tươi, chứng tỏ họ cách đây cũng không quá xa, rất có thể là ở ngay đoạn đường phía trước.

Đức ra hiệu cho Lan thu hồi lại U Minh chiến sĩ, Đức cũng thu Huyết Tu la vào huyết ấn trên tay, tiểu Dương và tiểu Quang thì tiếp tục trở lại trong nhẫn, Khả Nhi thì vào trong phòng thí nghiệm cùng với Hiếu, mọi người tiếp tục tiến lên.

Đi men theo đường lớn gần ba giờ đồng hồ, cuối cùng Đức cũng thấy một nhóm người đang di chuyển ở phía trước. Hắn nheo mắt nhìn kỹ.

Đây là một đoàn người chạy nạn, tính toàn bộ thì có 34 người cả thảy. Dẫn đầu đoàn người là một người đàn ông cao lớn lực lưỡng, râu rậm, dưới chân đang cưỡi một con chó béc giê đen biến dị to lớn như một con ngựa.

Bên cạnh anh ta là hai chiếc xe ba gác chất vật tư và lương thực trên đó, một con trâu đang kéo xe, con trâu này Đức cũng xem qua là sinh vật biến dị cấp F, không có năng lực gì đáng kể, nhưng sức kéo thì khá tốt, còn có sáu, bảy người thanh niên khỏe mạnh đang canh giữ chung quanh. Phía sau đoàn người chậm chạp tiến bước, gương mặt xanh xao lộ rõ vẻ mệt mỏi và đói bụng. Trong đoàn người đa số là thanh niên nam nữ trẻ tuổi, ngoài ra còn có hai đứa trẻ một trai một gái tuổi tầm sáu, bảy và một người phụ nữ trung niên có vẻ là mẹ của hai đứa trẻ này.

Sự xuất hiện của nhóm Đức cũng gây nên chú ý của đám người. Họ đồng loạt quay đầu lại nhìn sang. Người đàn ông đi đầu cũng hướng về phía nhóm người của Đức nhìn lại, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác, đề phòng.

Ấn tượng đầu tiên của anh ta là, nhóm người của Đức quá sạch sẽ. Trong thời buổi mà từng giọt nước phải được tiết kiệm để uống này, nước cho những sinh hoạt thông thường như tắm rửa, gội đầu, súc miệng rửa mặt đã sớm bị bỏ qua, trừ như đợt mưa lớn cách đây gần nửa tháng, hoặc tìm được hồ ao, sông suối nào đó, không thì đa số phải chịu dơ bẩn rồi. Mà quanh đây thì chẳng có sông suối nào.

Mặc dù quần áo đám người Đức cũng có dính chút bùn đất và bụi bặm nhưng nếu so với đám người bọn họ thì quả là so với ăn mày. Tóc và gương mặt cũng rất sạch sẽ, nhất là hai cô gái xinh đẹp phía sau, làn da trắng nõn nà, chẳng có dấu hiệu lem luốc gì như bọn họ.

Không có cách nào, không phải Đức muốn chơi trội làm gì, nhưng nếu nói đến nước hắn cũng không quá thiếu thốn, huống chi “Thủy mạc thần mã” còn có thể dùng thủy nguyên lực để tạo ra nước. Nên hắn cũng không muốn tự hành xác bản thân, nhất là những cô gái thì càng muốn sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa một lần, nhìn lại thì đúng là khác biệt so với những người khác thật.

Tuy vậy, Đức cũng chẳng hề quan tâm, dẫn đầu mọi người, rẽ qua khoảng trống bên đường, vượt qua đoàn người tiếp tục tiến tới.

Khi Đức chuẩn bị rời đi luôn, thì người đàn ông cưỡi chó Bẹc giê dẫn đầu đoàn người, ánh mắt chớp động, lớn giọng cất tiếng hỏi: “Người anh em, có muốn ở lại dùng bữa chung không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play