Hiếu, hiện là sinh viên năm 2 ngành cơ khí Đại học Quốc gia Tp.HCM. Từng tham dự tới chung kết Robo con do thành phố tổ chức.
Nó từng có một cuộc sống thật êm đềm, hạnh phúc, không lo nghĩ. Mặc dù, ba mẹ nó không giàu có, một người làm công nhân ở nhà máy thép, một người là giáo viên tiểu học, nhưng luôn lo lắng đủ đầy cho ba anh em nó mặc kệ khó khăn ra sao. Nó có một người anh trai luôn yêu thương, bảo vệ nó hết mực và một cô em gái tên Lan dễ thương ngoan ngoãn.
Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua cho đến khi. Ba nó mất trong tai nạn làm việc ở nhà máy thép. Mẹ nó gắng gượng đến nửa năm sau thì ngã bệnh. Bác sĩ báo là bệnh ung thư máu.
Ba anh em nó nghe tin như sét đánh ngang tai. Mẹ lúc đó rất yếu, nhưng lại nhất quyết không muốn bán nhà để chữa bệnh. Hai đứa nó khóc hết nước mắt. Chỉ có anh hai của nó, lúc đó không hề khóc.
Anh hai nó khi đó vừa mới thi đậu thủ khoa Đại học Kinh tế Tp.HCM lén mẹ xin nghỉ học đi làm. Đủ mọi công việc, ai kêu là đi làm ngay, từ chạy bàn, khuân vác, đến cả xin mấy chú bên điện đường cho tham gia nạo vét cống.
Nó từng muốn nghỉ học đi làm nhưng anh hai nó nhất quyết không cho. Nó còn nhớ thời gian đó đêm nào anh hai cũng về nhà lúc hơn nửa đêm.
Mẹ mất. Bà chỉ kịp gọi ba đứa vào, nhắn nhủ phải biết yêu thương lẫn nhau. Ngày làm tang lễ, anh hai nó vẫn không khóc, lo liệu chuyện nhà trên nhà dưới, lo liệu tang ma. Nó chỉ vô tình nhìn thấy một lần, lúc vắng người, anh hai nó ngồi vịn hai thành ghế, vai run run.
Năm sau, nó lên đại học. Anh hai phải đi nghĩa vụ quân sự. Nó học cơ khí đại học Quốc gia Tp.HCM, Bé Lan thì thi vào ngành y, con bé bị ám ảnh với cái chết của mẹ, nó muốn sau này có thể chữa bệnh cứu người. Hai đứa vừa đi học vừa đi làm, nhà ở cũng đã có nên cũng đỡ bớt một khoản tiền nhà, chỉ là đi học hơi xa.
Anh hai của nó chỉ hai năm sau đã được đặc cách vào đội đặc nhiệm, ba tháng sau đó còn được đề bạt lên tiểu đội trưởng. Có bao nhiêu tiền lương trừ một phần nhỏ để tiêu xài, còn lại anh hai nó đều gửi về nhà. Nó từng nói nửa đùa nửa thật: “Anh hai để dành lấy vợ đi, tụi em đâu còn thiếu nữa” nhưng anh hai nó vẫn gửi tiền về đều đặn.
Nó cũng không dám tiêu xài số tiền này mà gửi cả vào tài khoản ngân hàng, dự định sau này sẽ đưa lại cho anh hai.
Cuộc sống cứ ngỡ một lần nữa sẽ êm đềm trở lại. Nhưng có một hôm, nó lại thấy anh hai về nhà, bình tĩnh gọi nó lại dặn dò hai anh em nó phải biết chăm sóc lẫn nhau, phải cố gắng học hành.
Nó có linh cảm không lành thì đến hôm sau, nghe tin anh hai bị công an bắt, phán tội cố ý gây thương tích, còn có hành vi khủng bố, lĩnh án 25 năm.
Nó tìm hiểu, nó biết hết mọi chuyện. Nó cũng chưa từng dám trách anh hai mà chỉ tự trách sự vô dụng của bản thân mình.
Hôm đó, khi nghe anh hai gọi về dặn dò vẻ đầy nghiêm trọng. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó vẫn gấp rút đi làm ngay. Nó rút tiền trong tài khoản ngân hàng mua một đống lớn đồ ăn, nước uống, gọi bé Lan về và đóng kín cổng sắt và cửa nhà.
Nhờ đó mà hai đứa tránh được một tai họa lớn.
--------
Hiếu mở mắt choàng tỉnh, xung quanh một màu ảm đạm, chỉ có một chút ánh sáng đỏ hé qua rèm cửa sổ. Nó vừa mơ một cơn ác mộng, nhưng không nhớ rõ đã mơ gì.
Bé Lan vẫn đang nằm ngủ trên giường
Căn nhà nó đang ở là nhà mà ngày xưa hai bố mẹ cực khổ dành dụm mới mua được, nằm cách khá xa trung tâm thành phố. Một căn nhà nhỏ hai tầng có gác lửng, xinh xắn. Phía ngoài là cửa sắt được rào kỹ lại, nó cũng vừa mới mua thêm hai sợi dây xích lớn rào chặt cửa trước.
Phòng khách và phòng ngủ lầu một đã chất đầy từng thùng đồ ăn, mì gói, thịt khô, xúc xích, socola, kẹo bánh các loại và từng thùng nước uống. Cửa cũng đóng chặt, nó và bé Lan trốn trên lầu hai, chỉ mở hé cửa sổ để quan sát ngoài cổng.
Hôm qua thực sự là một ngày điên rồ. Bầu trời xanh thường lệ bỗng dưng biến thành màu đỏ, người sống biến thành zombie, mọi người kéo nhau chạy trốn, tiếng gào thét, than khóc, và tiếng la đau đớn tuyệt vọng của những người bị zombie cắn xé vang lên khắp nơi khiến nó và Bé Lan hết sức hãi hùng.
Hiếu không hiểu được làm thế nào anh hai của nó có thể biết được. Nhưng cũng may là, nó đã làm theo lời anh dặn mà không có chút nghi ngờ nào. Hiếu vuốt ngực thầm nhủ.
Đột nhiên, nó nghe thấy tiếng động ở cổng trước. Tiếng zombie gầm gừ, tiếng kim loại va chạm và có cả tiếng súng.
Đức đứng phía trước nhà, tay phải cầm một thanh katana, tay trái cầm một khẩu súng lục.
Thanh katana này là vũ khí cấp E được Đức hoán đổi từ cửa hàng, tốn 20 điểm và một quyền hạn cấp E. Theo nguyên tắc của M.T.C hàng hóa trao đổi đều không được vượt quá cấp của người sử dụng, quyền hạn giao dịch là thứ giúp Trader có thể giao dịch hàng hóa cao hơn cấp độ của mình.
Thanh katana được làm từ một loại kim loại đặc biệt ngoài trái đất. Nó cực kỳ sắc bén và cứng cáp, ngoài ra nó còn có thể nhận được năng lượng truyền vào từ Đức. Khi nhận được năng lượng, nó tăng khả năng phá hoại và sắc bén của mình, Đức từng thử truyền năng lượng từ Core Burst qua, nó dễ dàng chém đứt một thanh sắt lớn. Khuyết điểm là tiêu hao năng lượng rất nhanh, với khả năng hiện tại Đức chỉ chém ra được khoảng hai mươi nhát là năng lượng sẽ hao sạch sẽ.
Nhờ công con Gorrila, đoạn đường trở về nhà trở nên trống trải hơn hẳn. Nhìn về phía căn nhà của mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc, hắn bước nhanh về phía trước.
Trước nhà có khoảng sáu con xác sống đang cào đập vào cánh cửa, Đức rút khẩu súng lục ra bắn vào bọn nó, và vung thanh katana chém rơi đầu mấy con còn lại, quẳng luôn khẩu súng. Hắn trèo qua cánh cổng nhảy vào nhà.
Đức vừa tính gọi, thì cánh cửa trước mặt bật mở. Nhìn vào khuôn mặt hai đứa em đã lâu không gặp, lòng tràn ngập cảm xúc.
“Anh hai” Hai đứa ôm chầm lấy Đức khóc nức nở.
Lòng ấm áp, Đức xoa đầu hai đứa nó. Cả thế giới như đã có một màu xanh hiếm hoi trở lại, màu xanh của hy vọng,của yêu thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT