Nhi Nhi bước về phòng mình. Nàng như người mất hồn kể từ lúc ra khỏi tẩm cung Tiểu Ngọc, câu nói của Tiểu Ngọc cứ thế mà bay vòng vòng trong đầu nàng. Nàng trút hơi thở nặng nề
“- Tân Tử không phải người bình thường. Ta mong cô để ta đến hắn”
- Không bình thường là sao chứ. Thấy hắn cũng là người mà đâu phải ma...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau
Cộc!Cộc!
-Nhi Nhi, Bát vương gia gọi cô kìa...Nhi Nhi...Nhi Nhi
Cô nô tỳ không nghe thấy tiếng trả lời của Nhi Nhi,liền đập cửa xông vào,ngay lập tức thấy Nhi Nhi khuôn mặt trắng bệch,đổ rất nhiều mồ hôi,hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn,cô nô tỳ hoảng hốt liền chạy đi tìm Tân Tử.
BẬP!!!
Hắn đứng dậy đập mạnh xuống bàn.
-SAO,Nàng Ta Bị Gì??
-Nô...nô tỳ không biết..
-ngươi còn đứng đó,đi gọi thái y cho bổn vương...
Hắn bước nhanh đến phòng Nhi Nhi, lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng không hề thể hiện bên ngoài
~~~~~~~~~~~~~~
- Hồi vương gia, thân thể cô nương này khá yếu, mặc dù lần này chỉ sốt khá nhẹ nhưng không nên chủ quan.
- Cảm ơn ông, Ân thái y. Sa Sa, cô đi với Ân thái y kê thuốc cho Nhi Nhi. Cẩm Thư, cô đi nấu cho ta tô cháo
-Vâng, vương gia
~~~~~~~~~~~~~~
- Tin được không, bát vương gia đến chăm sóc Nhi Nhi kìa
- ả... là cái gì...hức.... vương gia của ta
Những lời nói tỳ kia nói lọt vào tai hai người, khuôn mặt cả hai tối sầm lại