"Thiết nghĩ tất cả đều là thuyết âm mưu, kể cả tình cảm."
Sau bữa cơm "hài hoà", Lâm An Mỵ lại phải lao đầu vào kế hoạch làm việc mới, việc đột nhiên nghĩ "muốn gả cho Trình Duệ" cũng bị quăng đi mất.
Lâm An Mỵ xem lịch liền hoảng hốt, sắp đến mùng năm tháng năm Tết Đoan Ngọ (Tết Nửa năm). Cô liền lật đật sắp xếp lại lịch trình của bản thân, đẩy nhanh tiến độ làm việc suốt tuần.
Liên tục làm việc trên mười tiếng một ngày suốt hơn một tuần lễ, Lâm An Mỵ cảm thấy cơ thể nặng trĩu. Lắc lắc đầu xua đi cảm giác choáng váng, bản thân cô hiểu rõ cơ thể không thể nào chịu nổi giới hạn thế này.
Một tay đỡ trán gục đầu lên bàn làm việc, tay còn lại "mò" lấy điện thoại trên bàn, bật lên gọi cho Raymond bảo cậu ta mang thuốc hạ sốt cho cô ngay. Khi Raymond lật đật chạy vào phòng làm việc của cô thì đã giật mình hoảng hốt khi Tổng giám đốc "tham công tiếc việc" lại xảy ra chuyện thế này. Hình tượng thục nữ lạnh lùng trong công việc, bá đạo nhưng sinh động của Lâm An Mỵ nay chỉ còn lại một "bà cô" xoã tóc gục đầu trên bàn, tóc dài bay "phất phới" như đang đóng phim kinh dị.
Cậu ta nhanh chóng sai bảo Wendy lập tức mang thuốc và nước ấm đến cho cô.
Wendy là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, nhìn nhỏ nhắn nhưng chiều cao là 1m62, "gu" ăn mặc của cô ấy luôn là váy ngắn, quần sọt hình tượng "Lolita" đáng yêu, mái tóc ngắn nhuộm vàng, xoăn ở đuôi y như cô búp bê đáng yêu. Wendy chạy hớt ha hớt hải vào phòng làm việc của Lâm An Mỵ, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô liền cảm thấy đau lòng không thôi.
Lâm An Mỵ mệt mỏi, cô chỉ cảm thấy đầu mình nặng nề không thể tập trung làm việc được. Lúc Raymond vào phòng nói gì đó cô cũng "ừ" đại. Đầu cô như muốn nức ra, ai nói gì cũng không vào tai cô.
Raymond và Wendy lập tức dìu cô vào phòng nghỉ nhỏ để cô nghỉ ngơi, Wendy tận tình đút nước và thuốc cho cô, rồi để cô ngủ một giấc. Lâm An Mỵ cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, thân thể nặng nề không muốn động đậy, hai mắt không mở nổi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô cảm thấy mình ngủ lâu lắm rồi, ngủ đến mức đói bụng mà tỉnh lại. Lâm An Mỵ ngạc nhiên khi bản thân tỉnh lại trên giường nhà cô, cô nhíu mày nhìn tới nhìn lui cách bày trí trong phòng. Lần này cô tin mình thật sự đang nằm trong nhà của mình. Đầu vẫn còn hơi choáng, cơ thể bủn rủn vì đói.
Lâm An Mỵ mở cửa phòng, bước ra ngoài tìm chút gì đó lấp đầy bụng của bản thân. Cửa phòng vừa mở, mùi thơm của thức ăn đã "xộc" vào mũi cô, cái mùi quyến rũ của thức ăn làm cô cảm động muốn khóc. Ngay khi đang đói bụng sắp xỉu thì cuối cùng cũng có cứu tinh. Nhưng nghĩ lại trong nhà ngoại trừ cô chỉ có Trình Duệ, lỡ như anh không nấu đủ phần cho cô ăn thì "quê" lắm. Đấu tranh tư tưởng 30 giây, Lâm An Mỵ bước vào phòng bếp cô "đầu hàng" với đồ ăn, mặc kệ mặt mũi gì đó, ăn trước rồi tính.
Từ lúc Lâm An Mỵ mở cửa phòng thì Trình Duệ đã biết cô đến, nhưng anh vẫn giả vờ như không thấy. Tính cách của anh rất lạnh nhạt, ít khi để ý đến mọi chuyện xung quanh, người khác cho rằng anh vô tâm nhưng thật ra mọi chuyện diễn ra xung quanh anh đề nắm trong lòng bàn tay. Theo như cách nói của cô là anh thích làm ra vẻ thế thôi.
Lâm An Mỵ thò đầu vào phòng bếp thám thính tình hình trước, bộ dạng ẩn nấp của cô cực kì ngu ngốc. Trình Duệ trong lòng cười nhạo cô thêm một lần.
Cô cảm thấy lúng túng, không lẽ anh ta mời cô một câu thì chết sao!? Nhưng cô mà mặt dày vào ăn thì quá mất mặt, Lâm An Mỵ thầm hứa nếu sau một phút mà Trình Duệ không gọi cô vào ăn cô liền gọi đồ ăn bên ngoài. Kiêu ngạo cái khỉ, nói một câu mời "lơ" cũng không được sao.
Hai phút trôi qua, Trình Duệ cũng không lên tiếng, cô âm thầm thở dài dự định về phòng "gặm nhắm" đau thương, sẵn tiện gọi đồ ăn bên ngoài. Đang chuẩn bị rời đi thì Wendy đột nhiên hưng phấn chạy đến lôi kéo cô.
"Army, chị tỉnh rồi sao? Mau vào đây ăn đi này, toàn bộ đồ là của em làm cho chị hết đó. Thử xem có ngon không?" Wendy túm lấy vai cô lôi vào bếp, đặt cô xuống ghế, sau đó "hưng phấn" gắp thức ăn cho cô.
Mặt Lâm An Mỵ "thoáng" đỏ, cô đói bụng muốn chết, nếu không có Wendy, cô cũng không biết mặt mũi nào mà vào đây ăn. Trình Duệ lạnh nhạt dùng cơm, như không hề để ý đến sự ồn ào của Wendy và sự xuất hiện của cô, nhưng mà trên môi anh xuất hiện đường cong nhỏ khó lòng thấy.
Wendy gắp lia lịa thức ăn cho Lâm An Mỵ còn săn sóc hỏi có có hợp khẩu vị không, cô cảm thấy Wendy cứ như "bạn gái" của cô vậy. Nhưng mà, cô chưa vui vẻ được bao lâu thì Wendy đã "nói nhăng nói cuội": "Chị dâu tương lai, mau ăn món này! Món này ngon lắm nhé!"
".........Khụ.... Khụ......Khụ....!" Lâm An Mỵ ho sặc sụa, kèm theo tự trấn an bản thân rằng, cô nghe lầm thôi.
Lâm An Mỵ bị sặc, Wendy gấp gáp chạy ngược chạy xuôi rót nước cho cô: "Chị Army, nước đây.... nước đây. Uống vào đi!" Khi cô vừa bình tâm lại, thì Wendy lại làm cô "váng" đầu: "Đều tại em không tốt, hại chị dâu bị sặc!" Nói rồi hai mắt rưng rưng đến đáng thương.
".............." Cô ngốc tại chỗ, "chị dâu" đâu ra. Lâm An Mỵ lấy lại dáng vẻ thục nữ thường ngày: "Chị dâu!? Ai?"
Wendy chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, sau đó chuyển mắt sang Trình Duệ đầy nghi vấn. Lâm An Mỵ theo đôi mắt của Wendy chuyển đến cùng "mục tiêu", bác sỹ Trình.
Trình Duệ liếc cũng không thèm liếc vẫn ăn uống ưu nhã như thường, khí chất đó là loại khí chất của nam thần, trầm tĩnh, chững chạc, đáng tin và ôn hoà. Anh cảm nhận được hai cặp mắt đang nhìn anh đầy nghi vấn, anh hừ lạnh. Đôi mắt chống lại hai cặp mắt kia, anh cảm thán, đúng là giống như hai chị em, chỉ có điều mắt của mắt của Trình Ngọc Nhi (Wendy) to như mắt bò, còn mắt của Lâm An Mỵ thì có nét thu hút hơn.
"Ngọc Nhi là con gái của chú ruột tôi." Ngắn gọn đầy xúc tích.
"........." Nhưng mà Lâm An Mỵ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai ở đây!
Trình Ngọc Nhi tươi cười nhìn cô: "Em là Trình Ngọc Nhi, là em gái của anh Duệ."
"À." Giờ phút này cô không biết nên dùng từ gì để hình dung tình huống "máu chó" như vậy.
Nhưng trái với thái độ lúng túng trong lòng ngoài mặt lạnh nhạt của cô, Trình Ngọc Nhi vẫn tươi cười vui vẻ: "Em nghe nói chị sắp trở thành chị dâu của em!"
"....." Lâm An Mỵ cảm thấy muốn phun toàn bộ mấy thứ trong bụng ra ngoài, sao câu chuyện lại đi đến loại tình huống này chứ. Cô là bệnh nhân đấy nhé, đừng để cô gặp phải loạt tình huống "quái thai" như vậy chứ.
"Cô ấy chỉ là đối tượng được "cân nhắc" thôi, hiểu chứ?" Trình Duệ lạnh lùng nói rồi rời đi.
Trình Ngọc Nhi bĩu môi, làm mặt quỷ với bóng lưng của Trình Duệ. Sau đó vỗ vỗ vai cô nói: "Chị an tâm đi, chị là đối tượng duy nhất em đồng ý! Em ủng hộ chị trở thành chị dâu của em."
Lâm An Mỵ co giật khoé môi, dù cô cũng bị cô nhóc này làm cho cảm dộng nhưng mà sự thật là sự thật, tuy có chút cay đắng: "Chị thật sự chỉ là "đối tượng được cân nhắc" thôi! Chị và anh ta, không có gì hết!"
Trình Ngọc Nhi không hề ngạc nhiên cũng không hề buồn phiền: "Ai dào, chị thành chị dâu của em sớm thôi!" Cô gái nhỏ còn nháy mắt với cô: "Anh chỉ đang mắc cỡ khi thấy chị mặc "áo ngủ sexy" thôi!"
"................" Đến giờ cô mới phát hiện một vấn đề hết sức trầm trọng, áo ngủ trên người cô mỏng tanh mà còn là loại trong suốt, chỉ miễn cưỡng che đi những vị trí nhạy cảm. Trong suốt hai mươi sáu năm qua, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân lại "lộ liễu" trước mặt người khác như vậy.
--- ------ ------
Mối quan hệ giữa Lâm An Mỵ và Trình Duệ duy trì trong im lặng, không ai nói gì nhiều ngoại trừ vài việc lặt vặt cần giao tiếp. Cô không nói, anh không nói, họ duy trì tình trạng "chủ nhà- người thuê nhà" cho đến khi tết Đoan Ngọ đến gần.
Trình Duệ và Lâm An Mỵ ngồi trên sô pha ở vị trí đối mặt với nhau "nói chuyện" tương lai.
Cuộc nói chuyện hết sức nhàm chán, mà còn giống như là một cuộc hợp tác hơn là xác lập quan hệ tình cảm.
Trình Duệ kiêu ngạo dựa lưng vào sô pha, giọng nói trầm trầm ấm áp dễ nghe khiến cho dù vấn đề hết sức nhàm chán chỉ cần anh nói ra đều khiến người khác phải chú ý lắng nghe: "Chúng ta tìm hiểu nhau đi!"
"Hả?" Lâm An Mỵ cảm thấy chắc là cô chưa "ngoáy" tai hay sao mà lại nghe lầm thế này, hay là do cô hiểu sai ý nghĩa của lời anh nói.
"Ý tôi nói là, tôi và cô, tìm hiểu nhau đi! Tôi và cô đều không tìm thấy được đối tượng phù hợp, nhưng mà hiện tại gia đình hai bên đều gây sức ép! Vì vậy "yêu nhau đi"!" Trình Duệ phân tích hợp tình hợp lý, làm suýt chút nữa Lâm An Mỵ cũng quên mất lập trường của bản thân mà gật đầu luôn rồi.
"Ba mẹ tôi đâu có ép!..." Lâm An Mỵ đem lí sự "cùn" ra.
"Cô nghĩ bản thân mình trẻ lắm sao? Cô định tiếp tục kéo dài tình trạng "độc thân" tới lúc bốn mươi tuổi. Sau đó làm bà cô già!"
"............" Một phát xuyên tim. "Bà cô già" đó.
"Trong đó cô liệu có tìm được người xuất sắc như tôi!"
"..........." Một phát nữa làm tim cô rỉ máu a. Trai đẹp a.
"Cô làm kinh doanh chắc cũng hiểu nơi nào có nhiều lợi ích nhất! Dùng "não" của cô phân tích xem thứ gì có lợi ích nhiều nhất!"
Lâm An Mỵ nhăn mày. Cô thuộc nằm lòng câu nói của George Soros: "Trong kinh doanh, đúng hay sai không quan trọng, cái quan trọng là nếu đúng bạn sẽ có được bao nhiêu tiền và nếu sai sẽ mất bao nhiêu tiền." Nếu như nói việc "xác lập quan hệ" lần này cũng như một vụ kinh doanh, nếu đúng cô sẽ có được người đàn ông vừa đẹp trai vừa xuất sắc nhất, nhưng nếu sai, khả năng lớn là sẽ gặp khá nhiều rắc rối.
Trình Duệ nhìn cô đang cố gắng đấu tranh tư tưởng, liền thêm một chút lờ dụ dỗ: "Xét theo tiêu chuẩn thì tôi cũng có thể xem là người đàn ông xuất sắc, có tiền có nhan sắc, có tài năng, có đầu óc. Về công việc tuy có chút bận rộn nhưng vẫn có khả năng đảm đương, về khả năng ở nhà thì vấn đề sinh hoạt thường ngày coi như tôi làm cũng không tệ! Gen của tôi tuyệt đối là gen tốt."
Lâm An Mỵ nhìn anh, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn cười, cứ như anh là loại hàng "ế" cần bán gấp vậy. Nhưng mà chỉ cần anh hô lên một tiếng, trăm loại mỹ nữ đua nhau xếp hàng cho anh chọn lựa. Cô xem xét vốn từ của mình rồi nói: "Tôi không hiểu, tại sao anh lại lựa chọn qua lại với tôi mà không ra ngoài tìm mỹ nữ!"
Trình Duệ không phải người có khả năng nói mấy lời tình cảm mùi mẫn để tán gái gì đó, phong cách của anh là ngắn gọn xúc tích, gọn gàng nhanh chóng: "Dù gì cũng cưới, nhưng tôi là loại người ưa sạch sẽ. Mỹ nữ rất nhiều nhưng cũng giống như hàng chưa qua kiểm duyệt mẫu mã có tốt cũng vô ích. Cô tuy mẫu mã không tốt nhưng chủ yếu là cô hoàn toàn "sạch sẽ"."
"..........." Câu nói thật "trần trụi" quá đi mất. "Sao anh có thể chắc chắn như vậy!"
Trình Duệ nhìn rất đẹp trai cũng rất thân sỹ nhưng mà cũng không phải dạng tốt lành gì: "Đến lúc đó nhà họ Trình sẽ tính sổ lên đầu Lương Đình."
"..........." Không ngờ cô lại phải suy nghĩ về vẫn đề này trong khi người trước mắt lại đẹp trai thế này. Cô bằng lòng độc thân bao nhiêu năm nam cũng chỉ để chờ người "trong mộng" xuất hiện. Nhưng từ lúc mười bảy tuổi cô đã từng hứa với lòng, coi như đến khi cô hai ngươi sáu tuổi không có tìm được người yêu liền kết hôn năm hai bảy với người đàn ông nào đó là được rồi.
Theo như dự tính thì Trình Duệ xuất sắc hơn nhiều so với với dự tính, nhưng mà có phải vụ kinh doanh này hơi nguy hiểm không!? Còn nữa, lời của Lương Đình liệu có thể tin được sao!?
Trình Duệ thấy cô đang dằng vặt suy nghĩ cũng có ý định cho cô chút thời gian suy nghĩ nhưng nghĩ lại, đợi vài ngày nữa thì quá lâu, thôi thì cho cô nửa tiếng suy nghĩ: "Cô có 30 phút để suy nghĩ về vấn đề này."
Lâm An Mỵ gật đầu, bắt đầu miên man suy nghĩ. Cô đang tính toán về sự khác biệt giữa thân phận của cô và của anh. Cô cũng chỉ là người hoàn toàn bình thường không gì đặc biệt hơn người, dáng người nhỏ nhắn, mắt lại không tốt, tính chiếm hữu cao, tham vọng, mê tiền.
"Tôi cảm thấy không thích hợp." Lâm An Mỵ vẫn còn cảm thấy mờ mịt.
Trình Duệ nắm trong tay quyền chủ đạo, cuộc nói chuyện của anh và cô hoàn toàn do anh dẫn dắt, anh hoàn toàn nắm chắc lợi thế của bản thân: "Hiện tại đương nhiên cô cảm thấy chúng ta vừa mới gặp nhau cũng không hiểu nhiều về nhau. Thật ra, tôi cũng đã nghĩ qua vấn đề này. Chúng ta là người trưởng thành cũng không thể cứ học "bọn trẻ" yêu đương." Giọng nói của anh như đang diễn thuyết, nhưng lại cực kì dễ nghe và thu hút: "Tôi và cô cũng chưa từng có kinh nghiệm "yêu đương" nhưng mà tôi nghĩ cô cũng không tìm được ứng cử viên nào tốt hơn tôi!"
Lâm An Mỵ nhíu mày: "Thật sự mà nói, tôi cảm thấy rõ ràng thân phận của tôi hoàn toàn không thích hợp với nhà họ Trình."
Trình Duệ liếc cô một cái: "Nếu tôi muốn, ai dám cản tôi!" Thật ra anh định nói là nếu giờ cô không đồng ý thì chờ lên bàn mổ đi!
Lâm An Mỵ buồn bực: "Anh chắc chắn chứ?"
Trình Duệ nhìn cô, nheo mắt khinh thường: "Nếu tôi có lỗi với cô, người đầu tiên "chém" chết tôi chính là ông nội!"
"............." Sống trong một gia đình quái dị thì con người cũng sẽ như vậy sao!?
Sau ngày hôm đó thì bọn họ phải lật tức bổ sung hiểu biết về đối phương, tận lực tìm hiểu lẫn nhau.
Nhiều năm sau, Lâm An Mỵ cảm thán câu nói của người xưa: "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề." Lúc không với tới, nam thần Trình Duệ là đại thần cao ngạo, lấy nhau về mới phát hiện cũng chỉ là "con chó" to xác thôi. Cái gọi là khí chất nam thần gì đó đều là "mây trôi", tất cả đều là cái mẫu mã bên ngoài.
Cái đầu tiên phải sửa giữa bọn họ là cách xưng hô, Lâm An Mỵ duy trì trầm mặc. Cảm thấy quẫn bách, thế là cô đi tìm vị cao nhân là Lương Đình. Lương Đình xoa cằm rồi nói: "Mặt dày gọi anh yêu luôn cho xong!"
".............." Cô nên lấy đập đầu vào gối, tại sao cô lại điên đến mức hỏi người như Lương Đình về mấy vấn đề này chứ?
Cuối cùng, cô nói thẳng với Trình Duệ, anh nói: "Tôi hai mươi tám tuổi, còn lại em xưng hô thế nào tôi xưng hô như vậy!"
Cô sợ ngượng miệng nhưng vừa sửa cách xưng hô thì cứ như đã quá quen thuộc rồi. Thật ra cô cũng đã là cô gái hai mươi sáu tuổi, trưởng thành. Đương nhiên loại chuyện "yêu đương" tuy chưa thử qua nhưng cũng có chút chút mong muốn.
Vấn đề về cách xưng hô được giải quyết, vấn đề thứ hai là quá khứ:
Lâm An Mỵ tràn đầy hối lỗi cúi đầu nói: "Dù sao thì hối hận lớn nhất của em là gặp phải Quý Thừa Dư."
Trình Duệ: "Đã lên giường!"
"..........." Suy nghĩ bình thường chút đi được không anh bạn.
Một hôm Trình Duệ thuận miệng hỏi: "Mối tình đầu là năm bao nhiêu tuổi?"
Lâm An Mỵ lại thao thao bất tuyệt kể lại, tình sử rúng động của bản thân. Chỉ là thích một thằng nhóc năm mười tuổi, sau đó luôn đem chuyện này làm bia đỡ đạn dẫn đến chả yêu đương gì! Vả lại ba mẹ cô hoàn toàn không cho phép yêu đương, đợi đến lúc họ không phản đối thì cô cũng không có hứng thú.
Năm mười bảy tuổi cô đã biết chắc bản thân và cậu nhóc năm nào chắc chắn không có duyên phận gặp lại, chỉ lại sẵn tiện cô dùng tình cảm của bản thân gán lên cậu ta để chuyên tâm "độc thân". Cô nhận thức rất rõ bản thân nếu vướng vào yêu đương tuổi học trò thì khả năng thành đôi là quá thấp, ba bữa nữa tháng sẽ chia tay giống như hàng ngày người khác.
Trình Duệ nghe câu chuyện của cô xong thì chỉ nói: "Đúng là thông minh, biết lợi dụng triệt để!"
Lâm An Mỵ cười: "Haha!"
Trình Duệ lại nói: "Dù sao đó cũng chỉ là ngộ nhận của tuổi trẻ thôi! Không sao!"
Cả hai người bọn họ cũng có chút tiến triển nhưng cũng không giống những cặp tình nhân bình thường, bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa được một tháng. Thế nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ đang trong tình trạng tìm hiểu nhau thế thôi.
Còn về lí do tại sao Trình Duệ đột nhiên muốn tìm hiểu với Lâm An Mỵ là do.....
Bí mật vẫn chưa thể bật mí được.
Trình Duệ là người rất kĩ tính, vả lại đã xác nhận Lâm An Mỵ trở thành đối tượng qua lại của anh nên tin tức về cô hầu như đều bị phong toả. Toàn bộ nam minh tinh do Tập đoàn Lương Đình lăng xê đành phải nuối tiếc đau lòng.
Phạm Thiên Thư bị tố cáo dính dấp đến "hối lộ" kế hoạch xây dựng biệt thự, công ti bình yên hẳn đi. Lâm An Mỵ cũng cảm thấy tâm trạng tốt lên, mọi người làm việc cũng đều cảm thấy tốt đẹp đi rất nhiều.
Thế nhưng cô lại quên mất sự xuất hiện của một người, thay đổi cục diện tất cả là Quý Thừa Dư.
Quý Thừa Dư tung tin với giới truyền thông là anh ta và cô sẽ đính hôn. Lâm An Mỵ điên tiết gọi điện cho anh ta, thế nhưng anh ta lại hẹn cô ra bàn bạc phi vụ làm ăn lần trước.
Mặc dù biết mọi chuyện sẽ gặp chút rắc rối, thế nên cô mang Trình Duệ theo, dù sao hiện tại anh là đối tượng của cô. Muốn giả quyết "bạn trai cũ" còn bị Gay thì giao cho Trình Duệ là được.
--- ------ -----
NGOẠI TRUYỆN NHỎ 6:
Một ngày nọ, Lâm An Mỵ tìm được ảnh của cô trong ví của Trình Duệ. Đáng ngạc nhiên hơn đây là bức ảnh mà Lương Đình chụp cho cô, cô xách "tan vật" đi hỏi tội Trình Duệ: "Anh thầm thương trộm nhớ em bao lâu rồi!"
Trình Duệ liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh trên ví thở phào nhẹ nhõm: "Cái đó là Lương Đình nhét cho anh!"
Lương Đình khinh bỉ, mỉa mai: "Rõ ràng là cướp sạch "bộ sưu tập" ảnh của người ta mà còn dám đổ lỗi cho tôi! Cậu giỏi thì trả hết số ảnh nghệ thuật đó lại cho tôi!"
"Nằm mơ!" Trình Duệ lành lùng liếc.
Lương Đình bĩu môi tố cáo với Lâm An Mỵ: "Anh sẽ không nói là cậu vừa nhìn thấy tấm ảnh "gợi cảm" của em liền đi dụ dỗ em đâu!"
"TRÌNH DUỆ!!!!!!" Cô gầm lên, tấm ảnh đó mặc dù không có lộ da thịt nhưng mà biểu cảm lại cực kì thần bí.
"............."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT