"Cho em một chút thời gian! Em vẫn chưa quen dựa dẫm vào anh"_ Lâm An Mỵ.

"Nhắm mắt lại!" Giọng Trình Duệ trầm thấp, quyến rũ Lâm An Mỵ.

Lâm An Mỵ phản ứng chậm nửa nhịp, cô vẫn mở to hai mắt. Trình Duệ nhếch môi, mắng thầm trong lòng "cô gái ngốc". Như để trừng phạt cô, anh nở nụ cười xấu xa, cuối đầu phủ kín môi cô.

Lâm An Mỵ vẫn đang trừng to hai mắt, hoảng sợ cực độ. Trình Duệ vừa nhìn cô như khiêu khích, vừa cắn nhẹ lên môi cô vài cái. Môi cô tê dại, ánh mắt của anh đột nhiên sáng lên.

Lâm An Mỵ bị vây kín trong lòng anh, mắt mở to liền bị bịt kín. Không nhìn thấy, xúc cảm chạm vào nhau nhiên cơ thể càng mẫn cảm. Cơ thể cô run rẩy, từng cái chạm vào giữa anh và cô đều như có dòng điện xẹt qua người, hít thở không thông.

Lâm An Mỵ có cảm tưởng, giờ cô đã hiểu cảm giác của miếng thịt bò bị nhai trong miệng. Haiz~ có khi nào môi cô bị cắn nát bấy không!?

Bình thường cô là đứa bé ngoan nhưng đừng nghĩ rằng cô dễ bắt nạt, chạm tới cô thì chính là động vào "ổ kiến lửa". Bé Lâm An Mỵ từ bé đã có số làm "lãnh đạo" của đám nhóc tì từ nhà đến trường. Tuy cơ thể yếu ớt nhưng bù lại là được đám bạn bè "bảo vệ", thế nên "cáo mượn oai hùm" nghênh ngang đanh đá.

Sau này lớn một chút cũng "biết người biết ta" bớt bớt lại, tuy là giả làm "thỏ nhỏ" lâu ngày nhưng bản chất là một "con mèo" chảnh chọe, thích giơ vuốt ra dọa người.

Trong hai mươi mấy năm qua toàn bộ những gì cô cố gắng gìn giữ cho chồng tương lai toàn bộ đều bị Trình Duệ chiếm "tất". Lửa giận trong lòng cháy lên dữ dội, Lâm An Mỵ từ thế bị động, bị hôn đến sắp tắt thở thì cũng đến lúc phản kháng.

Nhờ vào lợi thế biết chút võ nghệ, Lâm An Mỵ quật ngã Trình Duệ tạo ra tình thế áp đảo, tư thế "nữ trên nam dưới" trong truyền thuyết.

Hai cái kẻ "mù mờ" cứ thuận theo cảm giác mà "cấu xé" nhau. Trình Duệ đạt tới trình độ "vô sự tự thông", là một người đàn ông thuộc hàng ngũ "bảo thủ" cố thủ "trinh tiết" bao nhiêu năm nay nhưng anh vẫn là một người đàn ông bình thường. Mấy cuộc thảo luận của những nam sinh viên ngành y cũng không thể nào bỏ qua vấn đề mang tầm vóc "nhân loại" như vậy.

Không chỉ dừng lại ở đó, đương nhiên một số người "đen tối" sẽ chỉ ra một số điểm nhạy cảm của "phái yếu", phân tích rồi lại tìm kiếm tư liệu.

Anh tuy không tính là đam mê mấy thứ đó nhưng loáng thoáng nghe qua có chút hiểu biết về những việc này. Hẹn hò, muốn nhanh chóng kéo gần khoảnh cách hơn thì phải "thân mật".

Trước mắt Lâm An Mỵ tuyệt đối không chủ động, thật sự nếu cô chủ động thì có lẽ đã có biết bao nhiêu bạn trai rồi, nên cô thuộc loại "bảo thủ". Anh và cô đều "bảo thủ", ngại ngùng thì đến bao giờ mới có thể kết hôn. Tuy hiện tại có lẽ cũng có hơi nhanh đối với cô và anh, nhưng mà so với tốc độ của người khác thì đã là quá chậm rồi.

Hăng say lao vào "cắn xé" cánh môi quyến rũ của Trình Duệ, Lâm An Mỵ dần đuối sức dự định rời đi nhưng anh nào có cho cô được như ý. Tay phải đỡ sau gáy mạnh mẽ ấn đầu cô xuống, thực hiện nụ hôn "sâu" nóng bỏng. Lâm An Mỵ quơ quàng hai tay vẫy loạn xạ, như người không biết bơi sắp đuối nước.

Cái gì mà "nụ hôn lãng mạn" toàn lời hoa mỹ, cô thì sắp bị hết ôxy chuẩn bị "ngủm củ tỏi". Trong lúc Lâm An Mỵ đang "hấp hối", trong lòng cô nổi lên một ý định. Cô nhất định sẽ bóp chết Lương Đình, cái kẻ đầu sỏ đẩy cô vào "chốn" này.

Cái gì mà nam thần lạnh lùng, cao ngạo, độc miệng gì gì đó... Mở to mắt ra mà nhìn nhé, cái người tên Trình Duệ này rõ ràng là "cầm thú" đói khát mà! Cái gì mà bảo thủ bao năm, rõ ràng là "cấm dục" lâu ngày bùng phát.

Nếu hôm nay cô xảy ra chuyện gì kinh khủng, cô nhất định sẽ...

"Rầm!" Một tiếng động lớn vang dội, cánh cửa bị đá tung, kèm theo tiếng lải nhải của đàn ông. "Tôi nói nhé bác sỹ Trình, cậu cũng thật là...!" hai chữ "kiêu ngạo" bị nghẹn lại tại cổ của Trần Trung.

"........" Lâm An Mỵ cảm thấy xấu hổ cực điểm, giờ cô mố hiểu vì sau trên phim ảnh hay tiểu thuyết mấy cô gái kia lại có thể e thẹn đến vậy. 

Cô cũng không muốn gặp người lúc này, môi bị cắn xưng tấy lên thật căng mọng, nhìn thì đẹp mắt lắm nhưng mà môi cô mất cảm giác luôn ấy chứ, bởi vì vừa từ bên ngoài về cho nên chưa kịp tẩy trang, lớp son phấn đã bị lem luốc. Quần áo cũng xộc xệch, váy tuy không ngắn nhưng tư thế bây giờ lại khiến nó che không được bao nhiêu da thịt.

Trình Duệ lấn người, che khuất tầm nhìn của Trần Trung, lớn tiếng: "Dời mắt chó của cậu đi ngay!"

Đại bác sỹ Trần Trung có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi quay mặt vào cửa lầm bầm mắng: "Vô tình nhìn thôi mà, có thấy gì đâu chứ!? Quỷ ích kỉ nhỏ mọn!"

Lâm An Mỵ đặt tay lên vai của Trình Duệ, ý định giữ thăng bằng để xuống khỏi cái ghế sô pha này. Anh nhìn cô một cái, liếc mắt nhìn tên "kì đà" đứng quay lưng lại đây.

Trình Duệ không để cho cô phản kháng đã bế bổng cô lên, ôm vào phòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hôn lên trán của cô một cái, bỏ lại một câu rồi rời đi: "Ngủ một giấc đi!"

Lâm An Mỵ y như mèo con lần đầu rơi xuống nước, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng ngu ngốc. Bạn cười cô ấy đã lớn thế rồi còn bày đặt ngượng ngùng, bạn cười cô ấy giả vờ làm cô gái nhỏ để tìm đồng tình.

Con người biết tình yêu qua "truyền miệng", vốn dĩ không ai có thể hiểu rõ nó. Có thể nó giống như không khí, không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, không có hình dạng nhất định và cần cho sự sống.  

Văn học, âm nhạc dùng những điều hoa mỹ nhất để nói về nó, miêu tả nó, nhưng rốt cuộc nó là thứ gì? Chẳng ai biết được chính xác. Cũng chẳng ai thông minh lại tự nhận bản thân là chuyên gia "tình yêu" bởi nó cũng như một loại phi vật chất có thể nghiên cứu tính chất tương đối nhưng không thể dùng những công thức khó nhằn để đong đếm.

Bạn có thể cười cô ấy tự cho mình là đúng, cười cô ấy ngu xuẩn tỏ vẻ hiểu biết mà tự khiến thanh xuân đã qua cực kì nhàm chán, có thể nhạo báng cô ấy suy nghĩ quá xa vời. 

Cười cô ấy nhút nhát, cười cô ấy sống quá vô vị. Cô ấy không có kinh nghiệm thực tế trong tình yêu, cũng không có ý định "thử" yêu đương "mì ăn liền" của thòi đại này, bạn sẽ cười cô ấy lạc hậu, bạn sẽ cho rằng cô ấy chỉ biết sống trong những trang ngôn tình màu hồng kia, bạn cho rằng từ trước tới nay cô ấy luôn sống quá tốt đẹp thì bạn sai rồi.

Lâm An Mỵ là một con bọ cạp chính tông, nhút nhát, nhưng cũng ngoan độc.  Có những cô gái cũng thuộc cung bọ cạp nhưng họ có những trải nghiệm khác nhau nên cách nhìn nhận sư việc cũng khác nhau đôi chút, tuy nhiên về bản chất mà nói họ đều toát lên một vẻ bí ẩn gì đó.

Trên đời này làm gì có ai giống hệt với ai, cho dù nhân bản vô tính cũng không thể nào. Về bản chất cô hoàn toàn biết rõ bạn thân mình là một cá thể độc lập, cô biết bản thân mình giống và khác biệt như thế nào?

Cuộc sống của mọi người, có lẽ ở thời học trò sẽ thích một người, tự cho là yêu một người, và cũng có thể là quen một hoặc nhiều người. Họ gọi đó là yêu đương, có hợp có tan, có ly có tán.

Lâm An Mỵ cũng như bao người khác muốn nếm thử cái cảm giác yêu đương đó. Ai trong đời mà không từng có những thời điểm cô đơn yếu lòng, mong có được thứ gọi là tình yêu mà Tivi vẫn hay chiếu, như những bài hát và cả những bộ phim vừa mới xem.

Năm cô vào tiểu học, bạn học cũng đã biết thích nhau và "quen" để làm bạn trai, bạn gái của nhau. Năm cô vào trung học cơ sở, bạn thân bên cạnh thường đi hát Karaoke hoặc là đến quán cà phê, tiệm net để hẹn hò. Năm cô vào trung học phổ thông đi dạo một vòng đã thấy sân trường y như là công viên dùng để hẹn hò.

Họ nói họ biết yêu, tiểu học Lâm An Mỵ nghe thấy chuyện hai bạn nam nữ ôm nhau đã thấy không tốt, trung học cơ sở nghe cô bạn gái quen thân đã biết hôn "sâu" với người ta. Trung học phổ thông liền nghe phong phanh tin đồn nhà vệ sinh có "bao cao su".

Đối với loại yêu đương khi đi học với Lâm An Mỵ mà nói chỉ là phù du. Bạn bè cô quen nhau có lẽ rất vui, nhưng mà cô lại thấy bản thân cô bày xích chuyện này, cũng có thể là dòng máu bảo thủ của gia đình vẫn chảy trong cô.

Họ cười cô, họ nói cô ngây thơ tin vào những trang ngôn tình. Nhưng họ quên rằng cô là người chứng kiến cuộc sống họ bao nhiêu năm qua. 

Tiểu học có người có thể quen vài người bạn trai hoặc bạn gái, còn học nhau gọi anh em, vợ chồng, nhưng mà chưa đến vài tháng liền chia tay. Trung học cơ sở, Ngoại trừ Lâm An Mỵ và một số bạn nữ khác ra, toàn bộ đều tham gia các buổi tụ hợp hẹn hò, coi mày mắt, làm quen, cái gọi là không uổng thanh xuân của họ.

Cô không hiểu, trong lòng cô đối với chuyện thích hay yêu một người phải đi đến cuối cùng. Họ cười cô ngây thơ, họ nói cô  quá tin vào mấy quyển tiểu thuyết, thứ họ không biết còn rất nhiều.

Ba mẹ cô kết hôn không xuất phát từ tình yêu, ba lớn hơn hơn mẹ mười tuổi. Từ năm bà vừa tròn hai mươi tuổi đã phải gả cho ông ấy. Sau đó đứa con gái đầu lòng của họ là cô ra đời, cơ thể cô yếu ớt, bệnh tật phải vào bệnh viện. Cô ba tuổi phải làm phẫu thuật, nếu không chân sẽ mang tật khó đi đứng bình thường. Họ chạy vạy khắp nơi cơ hồ đem toàn bộ gia sản lúc bấy giờ để chữa trị cho cô.

Mười mấy "cây" vàng vào khoảng hai mươi mấy năm trước thì quả là cả một gia tài đối với người dân bình thường như họ. Đổi lại là vết sẹo xấu xí như con rết trên chân cô.

Họ sợ cô tự ti, họ bảo bọc cô. Lúc nhỏ cô không hiểu tại sao nhiều người lại hay nhìn cô bằng ánh mắt bi thương, cô cũng đâu có gì đáng ngại.  Người quen, người thân ai ai cũng tỏ vẻ thương hại cô. Dần dần lớn lên cô ít nói dần, cô thu hẹp mình với những người xung quanh.

Cô lớn lên trong sự thương hại của người lớn, thật kì quái là cô vốn là đứa bé không hiểu chuyện. Tại sao ai cũng an ủi cô là sau này lớn lên đi "ủi" sẹo là được. Một đứa bé như cô càng ngày càng ít nói chuyện, lớn lên cô cũng học được cách cười cho qua chuyện, người ta quan tâm nên mới nhắc đến vấn đề này mà không phải sao.

Ba mẹ cô rất hay cãi nhau, cô lại rất sợ, lúc còn bé cô chỉ biết khóc. Ba của cô là người đàn ông gia trưởng, mẹ cô lại trẻ người non dạ nên thường bị đánh mắng. Cái thời đại đó, chuyện vợ chồng cãi nhau, chồng đánh vợ lại hết sức bình thường, mà họ lại sống ở miền quê vẫn còn nghèo nên điều đó là tất nhiên.

Ông ấy rất hay chửi mắng mẹ con cô, dần dần lớn lên cô mới hiểu là mẹ cô đã phải chịu đựng như thế nào. Hôn nhân mà cô biết qua ba mẹ cô chi là trách nhiệm. Trách nhiệm nuôi dưỡng cô khôn lớn.

Nhớ lại câu mắng chửi của ông ấy đối với cô: "Mầy chỉ có nước đi làm "đỉ" kiếm tiền chứ làm cái gì?" Cổ họng cô nghẹn ứ lại. "Mầy khóc, mầy tưởng nước mắt của mầy có giá lắm sao? Tao nói mầy biết nước mắt mầy thua nước đái của người ta!" Tiếng nói vang vọng bên tai, cô nhắm tịt mắt lại, hai tay che kín lỗ tai, lắc đầu như muốn rũ bỏ những lời nói đó ra khỏi đầu, hai mắt nhắm tịt nhưng không sao kiềm nén được hai dòng nước mắt chảy xuống, mặn chát, mũi cô nghẹt lại.

Đáng lẽ ra cô không nên nghĩ đến những chuyện không vui vẻ này, đáng lẽ ra cô nên quên nó đi! Hiện giờ cô đã có tất cả, tiền bạc, quyền lực, người yêu. Cô không giống như những gì ông ta đã nói, không phải sao?

Lâm An Mỵ tự nhắc nhở bản thân, cô đã hai mươi sáu, đã không còn là Lâm An Mỵ mười mấy tuổi. Hiện giờ cô sống cực kỳ tốt, đôi khi về  thăm nhà, vẫn là ngôi nhà đó, ngôi nhà cô lớn lên, quan hệ giữa cha con cô không mặn cũng không nhạt, đối với cô, ông ấy nuôi nấng cô cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà có lẽ, những lời nói khi xưa dù người nói không nhớ được, người nghe vẫn để trong lòng, nó cũng giống như bức tường ngăn cách giữa cha con cô.

Mẹ cô vẫn luôn như vậy, đôi khi vấn phải chịu đựng ông ấy mắng chửi, nhưng bà nói với cô, số bà là vậy chỉ mong cô đừng giống như bà. Cô đã lớn, kiếm được nhiều tiền lo cho họ và cô em gái nhỏ của cô.

Tại sao cô không yêu sớm sao!? Vì cô muốn bản thân bị tổn thương, tình cảm khi trẻ con chỉ là "thích thú" nhất thời, rồi cũng sẽ không thích nữa! Người ta nói cô nhát gan, thử một chút sẽ biết tình yêu là gì, cũng có được những kỉ niệm đẹp.

Cô cười, trong lòng cô đã có tính toán. Khi cô đã lo đầy đủ cho bản thân và gia đình thì sẽ xem mặt rồi kết hôn. "Yêu" đối với cô là tình cảm lâu dài của vợ chồng, tôn trọng nhau, yêu thương nhau và hạnh phúc, ngọt ngào bên nhau. Sau đó cô vừa trông coi nhà hàng vừa chăm sóc gia đình nhỏ của mình.

Cô biết rõ bản thân khó mà chấp nhận được được chuyện một yêu một người mà kết quả nhiều năm gặp lại là hai kẻ xa lạ. Có lẽ đối với người khác điều đó là không thể nào, có lẽ mọi người sẽ cho rằng cô ấy ích kỷ. Nhưng mà cô thà sống cực đoan trong tình cảm cũng không muốn dấn thân vào bi lụy.

Nhưng mà Trình Duệ xuất hiện khiến cô có một tia hi vọng nhỏ nhoi về tình yêu, thứ tình cảm của nam nữ thanh niên trẻ con ngày nay. Nhưng trong lòng vẫn còn có chút ý thức sợ rằng mọi thứ không lâu bền. Anh và cô quen thuộc không bao lâu,  anh lại đi cố ý đi vào cuộc sống của cô, không để cô chần chừ, anh xé rách tất cả lớp vỏ phòng bị của cô.

Trình Duệ thấy rõ Lâm An Mỵ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hẳn vào anh, cô vẫn cần thời gian để xem xét con người anh nhưng anh không có đủ nhẫn nại để cho cô thêm thời gian. Anh thuộc phái hành động, nếu anh cứ nương theo mong muốn của cô thì bọn họ vẫn sẽ giậm chân tại chỗ. Anh đã nhận định muốn kết hôn với cô thì đương nhiên không nuốt lời, anh cũng không phải loại người lương thiện tốt bụng gì, vả lại chuyện kết hôn là cả đời đương nhiên anh không thể vì vài lời của người khác mà lung lay.

Chỉ là anh cần chủ động xuất kích hơn nữa. Anh tin bọn họ sẽ mau chóng tiến vào giai đoạn ngọt ngào mà kết hôn.

Phụ nữ tính khí rất thất thường, Lâm An Mỵ cũng không ngoại lệ. Đột nhiên nhớ lại những việc không vui khiến tâm trạng cô hơi tệ, cô bước vào nhà vệ sinh mở khóa nước, vốc nước lạnh rửa mặt. Cảm giác lạnh băng của nước ở đây khiến cô thoải mái. Lấy lại tinh thần, cô còn phải đi dạo phố mua sắm nảy nọ cho mọi người.

Lâm An Mỵ rửa sạch lớp trang điểm, trở lại phòng ngủ mở cửa ban công. Trời sập tối, con phố sầm uất bên dưới đã lên đèn, người qua kẻ lại tấp nập, cách đó không xa là chợ đêm đang nhốn nháo mở hàng ra bán. Giờ đang là mùa hè, là tháng cao điểm để đi du lịch ở lại tháng này, cô nhớ không lầm thì Festival hoa Đà Lạt là vào khoảng cuối năm.

Cô ngồi bệch xuống nền gạch mát lạnh của ban công nhìn xuống dưới, trời tối dần thì nhiệt độ cũng giảm dần, sương đêm đã len lỏi vào lớp váy áo mỏng manh của cô. Cô chăm chú nhìn theo con đường nơi có vô số cặp đôi đang nắm tay nhau, ôm lấy nhau, cười cười nói nói rất hạnh phúc.

Vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của một của một cô gái xa lạ, khi chàng trai bên cạnh đang nắm chặt lấy tay cô ấy mà ủ ấm trong bàn tay mình. Chàng trai có vẻ đang cằn nhằn gì đó, nhưng cô gái trẻ vẫn cười hết sức hạnh phúc. Bất giác Lâm An Mỵ cũng bị nụ cười của cô ấy lay động, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Nhìn cặp tình nhân đi xa dần, khuất dần trong đám đông chật ních, Lâm An Mỵ cũng vào phòng.

Bác sỹ Trần Trung luôn dịu dàng hòa nhã, giờ phút này đang tức giận đến đỏ mắt. Mà cái người đang chọc tức anh ta không ai khác là Đại bác sỹ Trình Duệ vẫn đang thong dong viết luận văn mới.

Trần Trung như muốn gầm lên: "TRÌNH DUỆ!!!!!"

Lâm An Mỵ vừa mở cửa liền rùng mình ớn lạnh, tiếng mở cửa không lớn cũng không nhỏ đủ để người trong phòng nghe được. Một đạo ánh mắt sắc bén đầy vẻ đối nghịch như muốn xẻ đôi cô ra làm hai mảnh.

Trình Duệ ngay lập tức đóng laptop lại, đứng dậy: "Đợi anh một chút! Anh đưa em đi ăn thịt "rừng"!" Từ đầu đến cuối đều bỏ qua ánh mắt oán giận của Trần Trung.

Lâm An Mỵ ở một mình có thể suy nghĩ lung tung này nọ, tự ti gì gì đó nhưng trước mặt những người khác hoàn toàn có thể áp đảo khí thế của bất kỳ ai.Có thể cô không phải loại con gái xinh đẹp nổi bật, khí chất cũng không phải thể loại thu hút, nhưng có lẽ vì chịu ảnh hưởng của cung Thiên Yết dù vẻ ngoài không có gì nổi bật nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền có cảm giác có gì đó thu hút.

Lâm An Mỵ ngay lập tức mang gương mặt nữ vương lạnh lùng, đi đến sô pha ngồi xuống. Mỗi một bước đi, mỗi một di chuyển đều hết sức tinh tế, đây là công lao học tập cách đi đứng chuẩn mực mấy tháng trời do Lương Đình đăng ký cho cô.

Trần Trung nuốt nước miếng, thân hình Lâm An Mỵ vốn chẳng có nở nang như mấy cô bạn gái của anh ta, gu ăn mặc cũng chẳng có sành điệu,  lúc nào cũng thấy cô mặc áo sơ mi kết hợp váy ngắn, quần dài tràn đầy vẻ chững chạc của một người phụ nữ cấm dục, đôi khi mặc váy liền cũng đều là loại bảo thủ nhưng vẫn luôn toát lên điều gì đó đặc biệt lôi cuốn.

Phụ nữ gợi cảm không đáng sợ, đáng sợ là người phụ nữ biết vận dụng kết hợp được cả sự quyến rũ trong bộ đồng phục cứng nhắc cấm dục. Gợi cảm về thể hình khiến đàn ông phải ngước nhìn, Trần Trung lắc đầu, người phụ nữ trước mắt anh ta chính là Hồ Ly Tinh, thân hình cô ta có thể không "bốc lửa" nhưng khí chất lại cực kỳ lớn mạnh.

Mỗi một bước đi như phát ra mùi hương ngọt ngào, sự kết hợp kì quặc từ thị giác, khứu giác kích thích ý nghĩ muốn chinh phục để khám phá cô gái này! Chính vì thế nên Trình Duệ chắc chắn là bị người phụ nữ bỏ bùa chú, Trần Trung càng nhìn càng không vừa mắt, ý tứ đối địch trong mắt anh ta càng sâu.

Lâm An Mỵ không hề tránh né ánh mắt của Trần Trung, cô sống hai mươi mấy năm gặp qua vô số người nhưng quả thật người tinh tường như Trần Trung rất hiếm thấy, anh ta làm một bác sỹ tâm lý giỏi. Cô đã từng vài lần đến gặp anh ta, trong công việc Trần Trung chính là một bác sỹ chuyên nghiệp. Nhưng xem ra giờ phút này cô không mấy tốt đẹp dưới ánh nhìn và cách nhận xét của anh ta.

Cô đã suy nghĩ kỹ, Trình Duệ đã muốn bước vào cuộc sống của cô thì bản thân cô, cô cũng có rung động trước anh, giờ chỉ còn thời gian để hai người họ hiểu và yêu nhau thôi! Dầu gì cô cũng phải kết hôn, thôi thì cứ chọn anh người xuất sắc nhất, đẹp trai nhất, cô cũng không lỗ vốn.

Trần Trung này xem ra rất thân cận với Trình Duệ, cô đã chấp nhận anh nên bản thân cô cũng muốn có được sự chấp nhận về chuyện tình cảm của anh và cô từ phía bạn bè, người thân của anh. Nếu là người khác, cô cũng lười phải nói đến, nhưng Trần Trung là người bạn thân của Trình Duệ, cô càng tôn trọng anh ta, và cô nhất định phải giải thích cho bản thân mình.

Lâm An Mỵ cất lời trước: "Bác sỹ Trần, mời ngồi!"

Trần Trung liếc cô một cái, cũng đến chỗ sô pha ngồi đối diện với cô, anh ta cười lạnh mỉa mai: "Lâm Tổng không cảm thấy một người phụ nữ không có bối lại leo lên được nơi cao nhất của quyền lực, bên trong có lẽ không ít chuyện ghê tởm!" Trần Trung dùng giọng điệu chua ngoa nhất mà mỉa mai cô.

Lâm An Mỵ dùng ánh mắt sắc bén như dao đáp trả ánh mắt thù địch của anh ta, giọng điệu nữ tính khẩu khí chua ngoa: "Không ngờ bác sỹ Trần lại hiểu rõ việc đời như vậy. Đáng tiếc... dường như anh rất thích tình tiết của mấy bộ phim truyền hình Đài Loan!"

Trần Trung cười lạnh: "Da mặt Lâm Tổng đúng là max dày! Người ở thành phố H này, ai ai mà không nghe qua cái đức hạnh của Lâm Tổng!... A... Tôi quên mất là cách nhà báo đang cố "tẩy trắng"!"

Lâm An Mỵ cười nhạt: "Đức hạnh tôi ra sao, Trình Duệ hiểu rõ nhất!" Ánh mắt cô quắc lên đầy cảnh cáo: "Bác sỹ Trần không cần dùng cốt truyện ngây thơ kia để gán ghép tội danh cho tôi!"

Trần Trung mắt như tóe lửa nhìn cô: "Cô không biết gái trinh rất có giá sao!? Trình Duệ là người đàn ông gia trưởng, bảo thủ, lại truyền thống như vậy, cô nghĩ cô sẽ không bị ghét bỏ?!" Anh ta khinh miệt nhìn cô: "Cô nghĩ nhà họ Trình sẽ chấp nhận thế nào về con người của cô?!"

Lâm An Mỵ không hề lùi bước, cười lạnh: "Ý của bác sỹ Trần chẳng lẽ muốn tôi đi kiểm tra "màng trinh" rồi đem bản kết quả cho cánh nhà báo đăng tải cho cả nước cùng biết! Chứng minh trong sạch của tôi!"

Trần Trung liếc mắt khinh bỉ: "Có tiền thì một tờ báo cáo kết quả kiểm tra "giả" có là gì?"

Lâm An Mỵ nghiến răng nghiến lợi đang định phản bác thì bị Trình Duệ cắt ngang: "Tự thân tôi có thể kiểm tra không nhọc bác sỹ Trần lo lắng!" Giọng nói như chứa những mũi tên băng đâm xuyên qua người Trần Trung: "Nếu cậu còn gây sự lung tung thì đừng trách tôi!"

"Hừ... Tức chết đi được!!!" Trần Trung bực bội dậm chân, tông cửa đi mất.

"..............." Cô có cảm giác Trần Trung giống "nữ chính" tội nghiệp đang bị hiểu lầm. Cô rùng mình một cái, quái gì đời cô giống bộ phim truyền hình "máu chó" đầy đầu.

Trình Duệ hoàn toàn xem nhẹ những lời Trần Trung lảm nhảm, nhưng có để ý hay không cô nghĩ chỉ có bản thân anh biết: "Anh đưa em đi ăn!"

Chuông điện thoại của Trình Duệ vang lên, nhạc chuông riêng biệt của dòng IPhone đắc tiền, âm thanh vang lên. Anh ấn vào biểu tượng nghe máy: "A lô..."

Cô không rõ là đang nói gì nhưng mà có lẽ là cuộc gọi khẩn cấp, vì nghe máy xong anh và cô không kịp ăn tối mà phải về bay về thành phố H ngay.

######

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play