Điều 1: Tình báo là sinh mệnh, là vinh quang, là tín ngưỡng của Ám dạ môn. Bất chấp giá nào cũng phải đạt được tình báo chính xác.
Điều 2: Trừ phi mọi sự vật liên quan đến nội dung ấy đã biến mất, bằng không Ám dạ môn sẽ lấy được tình báo của bất cứ thứ gì.
Điều 3: Môn phái này vinh danh tình báo đứng đầu, không phải ám sát đứng đầu, không phải ma đạo đứng đầu. Bất cứ người nào trong Ám dạ môn cũng phải ghi nhớ: cấm chỉ hạ sát. Ai giết chóc người khác trong quá trình lấy thông tin sẽ bị khai trừ khỏi Ám dạ môn, nhận môn phái ba mươi ngày truy giết.
Điều 4: Tình báo lấy được phải mang tính tự nguyện, người kia tự mình nói ra. Tra tấn moi lời là đi ngược lại nghệ thuật tình báo, là sỉ nhục vinh quang môn phái, Ám dạ môn sẽ phế võ công tứ chi kẻ đó dâng cho người đã bị tra tấn kia để bồi thường.
Điều 5: ….
Mười môn quy của Ám dạ môn khắc trên chính điện môn phái, bất cứ ai cũng có thể đọc được, người nào trong Ám dạ môn cũng thuộc nằm lòng mười môn quy này.
Các đời môn chủ có bổ sung thêm, nhưng mười môn quy này vẫn là vĩnh viễn không đổi, vẫn được lưu lại đó từ thời tổ sư lập phái đến giờ. Ám dạ môn lập môn từ tình báo, đã là tình báo đứng đầu thiên hạ, có lẽ tương lai sẽ có một ngày uy danh này sụp đổ, nhưng mỗi môn chủ đều luôn cố gắng hết mình cầu nếu có sụp thì Ám dạ môn cũng đừng sụp đổ trong tay mình, nếu không khi xuống hoàng tuyền sẽ không còn mặt mũi gặp các đời tổ tiên.
Vì uy vọng của tình báo đứng đầu, nên khi các phân điện dưới trướng đã bất lực trong việc tìm hiểu thông tin về Diệp Thiên Hoa, môn chủ đã xuất quan thân chinh ra ngoài, tự mình lấy tình báo. Từ lúc thượng vị, số lần hắn đi ra chỉ đếm trong một bàn tay, không mục tiêu nào không uy danh hiển hách, Thiên Hoa đã khiến chính hắn phải xuống tay, nhiêu đó đủ để y ngẩng cao mặt kiêu ngạo với đời, rằng chính môn chủ tình báo đứng đầu đã đứng ra vì y.
Theo môn quy, chừng nào người vật liên quan còn tồn tại trên đời, chừng đó còn lấy được tình báo. Môn chủ đại nhân luôn cảm thấy môn quy này vô cùng chính xác, có thể áp dụng trong mọi trường hợp khó khăn nhất. Trong tình huống của Diệp Thiên Hoa, dù không thể tìm được người vật liên quan tới y để moi thông tin, vậy thì vẫn còn một nguồn tin lù lù ra đó.
Là chính y.
Coi như y mất trí nhớ thì Ám dạ môn vẫn có thể vác y tới Thần y cốc, chữa đến chừng nào nhớ ra thì thôi. Cũng đâu có môn quy nào cấm không được dò hỏi chính chủ.
Vậy nên, môn chủ đại nhân đã đích thân xuất mã, theo dõi hai tiểu nhân vật đột nhập Bạch Vân sơn trang, từ đó thuận tiện nẫng người khỏi chúng. Làm thế vừa nắm được nguồn tin, vừa tránh đối đầu với Bạch Vân trang, rồi bắt đầu tạo dựng mối quan hệ với Diệp Thiên Hoa, xây nên tình cảm, đánh giá tính cách y, ra vẻ ngây ngô hỏi tin tức…
Tuy hơi tiếc vì không thể đến được xứ sở ‘tiên quốc’ kia, nhưng mục đích đã đạt thành, uy tín môn phái đã được bảo vệ. Đáng ra, khi xong việc, Ám dạ môn có thể vứt y lại chỗ vương gia, như thế còn thuận tiện lấy được một nhân tình từ hoàng tộc, nhưng, xuất phát từ tiểu tư tâm, môn chủ đại nhân không vứt người nhanh như thế, mà còn mang y đến căn cứ của môn phái, bao ăn bao uống, giải thích rõ mình đã lừa gạt chính chủ thế nào, nam nhân oai hùng biến hình thành tiểu nữ đáng yêu…
Đơn giản vì hắn không muốn ‘ca ca’ này nghĩ Niệm Niệm đã chết, sau đó buồn thương suốt ngày.
Cũng có thể vì hắn không muốn ‘Niệm Niệm’ cứ thế chết đi trong lòng y.
Chính hắn cũng không biết nữa, môn chủ tuy nắm bắt được lòng người khác, hiểu sâu việc phân tích tâm hồn, nhưng hắn không thể nào tự phân tích bản thân. Hắn chỉ cảm thấy làm vậy mình sẽ thoải mái hơn, việc này cũng không gây hại tới môn phái, môn quy cũng không cấm việc tiết lộ phương pháp đã dùng để lấy tin với đối tượng, nên hắn cứ làm.
Thiên Hoa hỗn ăn hỗn uống mấy ngày trong căn cứ, sau đó, cậu được lịch sự mời đi.
“Là vương gia đó đến đón ngươi.” Nam nhân kia mặt không cảm xúc nói với cậu, Thiên Hoa tự hỏi, vương gia? Tim cậu đập mạnh một cái, Nguyệt Ly?
Muội, không, đệ đệ nhìn sâu vào cậu, y có một đôi mắt rất đẹp, khi nhìn thẳng vào ai cảm giác như cứ thế có thể nhìn xuyên thấu qua người ta, cảm giác không thể giấu được gì trước đôi mắt ấy, y chậm rãi nói, vẫn nhìn vào cậu như đã thấy hết tâm can cậu, “Quan hệ giữa ngươi và tên đó chưa hề chấm dứt, ngươi trốn tránh như vậy chỉ làm tổn hại cả hai.”
“Không, ta không thích y.” Cậu cương quyết nói, chính xác là cậu không muốn về được coi như sủng vật bị nhốt trong chuồng.
Y cứ thế nhìn thẳng vào cậu, đến khi cậu chột dạ quay mặt sang chỗ khác, “Thiên Hoa, ta thấy được, ngươi không phải không động tâm.”
“…”
“Trong lòng ngươi đã có kẻ đó, chỉ là ngươi luôn để ý quá nhiều.”Y khẽ thở dài, rồi lấy ra một cái vòng cổ, mặt vòng là một vật màu vàng khuôn dạng hình khối, y đeo nó lên cổ cậu, “Đừng tháo ra, khi có chuyện chỉ cần thổi nó, dù ở đâu ta cũng sẽ tìm đến giúp ngươi.”
“Cảm ơn.” cậu sờ sờ mặt vòng, có lẽ thứ này làm từ vàng thật. Rồi cậu tự vấn tâm mình, cậu biết mình không ghét Nguyệt Ly, nhưng hai người họ thật sự khác nhau quá nhiều, liệu có thể sống với nhau được không?
“Thuận tiện nhắc ngươi một chút, ta lớn tuổi hơn ngươi.” Y vỗ vỗ vai cậu, ” Quay về gặp người kia, đối mặt đi.”
***
“Hoàng huynh, những gì có thể dạy thần đệ đã truyền hết, huynh đã có tự tin hạ gục tiểu thỏ chưa?” Phi Tuyết mỉm cười, mắt lóe sáng tà mị.
Khuynh Thành điện hạ sắc đẹp thế gian vô song trầm mặc một hồi, rồi gật đầu, cái gật này khiến nụ cười của Phi Tuyết càng thêm một phần thật lòng. “Nhớ phải ăn sạch y a, cả xương cốt cũng không cần chừa lại.” Phi Tuyết nháy mắt, nói đầy ám chỉ.
Nguyệt Ly ngẫm nghĩ, hắn cũng đâu phải muốn ăn thịt người, chỉ là khái niệm ‘ăn’ này Hồng Linh và Phi Tuyết đã khái quát nhiều lần, hắn cũng không như trước, đã có thể hiểu được ý sau lời y nói.
“Đệ tin đến chín phần sau khi quay về gặp huynh, y sẽ lảm nhảm những lời vớ vẩn kiểu như hai người không hợp nhau, huynh cứ bỏ ngoài tai những lời đó đi. Sau đó huynh làm thế này, thế này…” Phi Tuyết lầm bầm lầm bầm. Nguyệt Ly nghiêm túc lắng nghe, rồi mày liễu nhíu lại. Hắn luôn tin tưởng Phi Tuyết, nhưng nghĩ đến việc sẽ làm thế, lòng hắn cảm thấy không vui, khó chịu.
Hắn không muốn.
Biết ý nghĩ của hoàng huynh, Phi Tuyết dỗ dành, “Yên tâm yên tâm, đệ đâu thể hại huynh, đệ sắp xếp cả rồi. Huynh cứ làm thế thì tên đó sẽ tự sà vào lòng huynh~~~”
***
Mỗi người một ý, chỉ khổ thân cho hai người Triệt với Thiên Phong, chạy qua chạy lại tìm đệ đệ. Năng lực phong tỏa tin tức của Ám dạ môn tuyệt không kém hơn năng lực thu thập tình báo, ám vệ hoàng cung cũng chỉ có thể tuyên bố ‘mất dấu rồi’ thì hai người kia càng đừng hòng tìm được.
Triệt đưa ra chủ ý ôm cây đợi thỏ, cứ theo dõi Bạch Vân sơn trang, sớm muộn gì Diệp Thiên Hoa cũng sẽ bị tên vương gia bắt về đó. Khi đó họ sẽ lại đột nhập giải cứu lần nữa. Thiên Phong không có ý tưởng gì khác, cũng chỉ có thể thuê phòng trọ với Triệt ở gần đó.
Ám dạ môn đương nhiên biết Thiên Phong với Triệt ở đâu, nhưng vẫn như cũ tiễn Thiên Hoa đến tận cửa sơn trang. Môn chủ không ra tiễn, chỉ có phân đường chủ đưa cậu đi.
Thiên Hoa sờ sờ cái mặt ngọc đeo trên cổ, hi vọng cậu sẽ không bao giờ cần dùng đến nó. Cậu sẽ cố tự giải quyết mọi việc bằng năng lực của mình.
Đối mặt với Nguyệt Ly, xác định lại tình cảm của cậu với y là gì, không khó đâu a?
Khi Thiên Hoa bước khỏi xe, đã thấy một cơn gió ào qua, giữa cơn gió mạnh khiến tóc cậu bay lòa xòa (từ lúc đến xứ sở quái quỷ này, tóc cậu cứ như cái cây dài ra mỗi ngày, cậu cũng lười cắt nên cứ mặc kệ nó dài thêm) Thiên Hoa thấy y hiện ra như một phép lạ. Điều đó làm tim cậu nhói lên một cái.
Vẫn vẻ lạnh nhạt như thờ ơ với hết thảy, vẫn đôi tử la lan trong trẻo lạnh lùng, vẫn là vẻ mĩ lệ của trích tiên lâm thế…
Thiên Hoa nhận ra mình thật sự đã động tâm. Với y. Ngay từ khoảnh khắc y bắt cóc cậu, ngay từ lúc y nhìn vào cậu bằng đôi mắt ấy, ngay từ lúc cậu nhìn thấy y…
Có lẽ ban đầu ấy, cậu chỉ đơn thuần là bị vẻ bề ngoài của y hấp dẫn, như bản năng hướng tới cái đẹp. Có lẽ ban đầu khi biết y là vương gia, cậu chỉ là ngưỡng mộ tài hoa vị thế của y. Nhưng về sau, khi biết y thích cậu, khi biết y đối đãi với cậu ‘đặc biệt’, khi y vì nghĩ cậu thích hoa mà vặt trụi cả hoa viên cho cậu, khi y lôi cậu đi ngắm trăng, khi y nấu mì cho cậu… trong khi chính cậu không nhận ra, cậu đã để y đi vào lòng mình.
Chỉ là cậu đã luôn từ chối y. Vì cậu muốn giữ được cuộc sống bên ca ca như cũ, vì cậu luôn cảm thấy mình là người ngoại giới, mình không thuộc về thế giới này, vì cậu cảm thấy mình không có tư cách đứng bên một vương gia, càng không muốn như luyến sủng bị bao dưỡng, vì cậu sợ cái y thích chỉ là thân nhiệt, là cơ thể của thế giới khác khiến y có thể có cảm giác ‘ấm’…
May mà, cậu mới chỉ là động tâm.
Thiên Hoa thầm may mắn vì mình không phải là đã yêu. Việc cậu động lòng là rất bình thường, có người độc thân bình thường nào sẽ không rung động với người luôn nhìn cậu như thể cả thế giới của y chỉ có cậu, nhất là người đó lại có vẻ ngoài nam nữ thông sát như Khuynh Thành điện hạ, coi như cậu là trực nam thì vẫn bị bộ dáng mĩ hơn bất kì nữ nhân nào của y dụ dỗ.
Không phải yêu, nên vẫn còn có thể rút chân ra.
Y với cậu có lẽ vẫn chỉ là thích, là muốn độc chiếm hơi ấm… có lẽ còn có thể thuyết phục được.
Thiên Hoa cố gắng quên đi cảm giác ngày ấy khi đứng trong phòng bếp, y thẳng thắn nói vì là cậu nấu nên y phải khen ngon, cảm giác rõ rệt rằng y là loại người ngây thơ đến tàn khốc thế nào.
Dù chưa phải là yêu, nhưng y đã có bận tâm đến cảm xúc của cậu, cố gắng lấy lòng cậu.
Nếu có mười năm xa cách, có lẽ cậu sẽ quên y, có lẽ sẽ tìm được tình yêu mới, sinh con đẻ cái.
Nhưng với y, e rằng mười năm không đủ để quên người y đã từng thích. Y rất lạnh lùng, nên những cảm giác y có sẽ sâu nặng hơn người bình thường như cậu rất nhiều.
Để thoát khỏi y, cách duy nhất là giết chết y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT