Hoành Văn dạo bước trên đại lộ, rồi bước vào một tiệm ăn nhỏ. Hắn từ lâu đã không còn ăn uống chi dục, nhưng đôi lúc cảm thụ như một con người cũng không sai.

Thức ăn được bưng lên, Hoành Văn từ từ nhấm nháp, cái hắn cảm thấy không là rượu thịt gia vị, mà là ý cảnh, là tâm tình của người nấu. Đầu bếp này là người chân chất thật thà, lòng đang đầy tâm sự về cuộc sống gia đình… những hình ảnh về cuộc sống của người đầu bếp đó lần lượt hiện ra trong tâm trí hắn, phàm thế nhân sinh không làm dậy nổi một tia tâm huyền. Có lẽ bây giờ điều duy nhất hắn còn để ý trên nhân thế là hài tử kia.

Dù không chú tâm, nhưng những tiếng động xung quanh vẫn ập vào tai hắn. Có tiếng trẻ con đòi ăn, tiếng nói của nam nhân, tiếng phụ nữ đang cáu kỉnh nói về tên háo sắc đã phi lễ nàng… rồi cái tên ‘Ám dạ môn’ vang lên trong đầu hắn. Cái tên ấy khiến lông mày uy nghi nhướn lên, môn phái ấy tính ra cũng là một trong những điều hiếm hoi khiến hắn chú ý. Tuy mức độ hẳn nhiên không bằng hài tử kia, nhưng Ám dạ môn xác thực đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc trong quãng thời gian dài nhàm chán của hắn.

Họ đang nói gì về tin tức Ám dạ môn đưa ra, họ tranh luận bảo thông tin ấy quá khó tin. Hoành Văn không phản ứng gì, chỉ điềm nhiên đánh giá trong đầu, hắn biết Ám dạ môn sẽ không đưa ra tình báo giả, môn phái ấy hiến dâng mình cho tình báo, họ sẽ mạo hiểm mọi thứ để đạt được tình báo chính xác, nếu không xác minh kĩ họ sẽ không công bố ra ngoài.

Với môn phái ấy, mỗi thông tin đều là con dao hai lưỡi. Là mang uy vọng lên cao hoặc khiến bản thân hoàn toàn sụp đổ. Hắn biết Ám dạ môn sẽ tự giải thể nếu bất cứ tình báo nào của họ bị chứng minh là ‘không chính xác’.

Mang gánh nặng lời thề như vậy mà Ám dạ môn vẫn tồn tại đến mấy trăm năm, đủ biết họ xuất sắc đến thế nào. Hoành Văn tự nhận mình không thể bằng họ, không có nhiều xảo thuật như họ, cũng không có sự hiến dâng cho thu thập tình báo như họ… hắn kính phục họ, linh hồn họ chói sáng hơn bao nhiêu kẻ tự nhận là ‘đệ nhất sát thủ’, ‘môn phái đứng đầu’ khác. Nhưng chỉ có thế thì vẫn chưa đủ để khiến môn phái ấy ghi tên được trong đầu tiên quân vô tình, còn khiến tiên quân chủ động tìm hiểu về họ.

Vấn đề là ở truyền thống của các đời Ám dạ môn môn chủ.

Trong Ám dạ môn, môn chủ là kẻ điên cuồng nhất, liều mạng nhất, cũng là kẻ tự bán mình cho tình báo nhiều nhất. Và đám môn chủ đó có một truyền thống: mỗi tân nhiệm môn chủ đều phải tự mình thu thập tình báo về kẻ bí ẩn nhất, được đánh giá là khó lấy thông tin nhất thế gian. Chưa lấy được thì chưa được kế nhiệm thống lĩnh Ám dạ môn.

Bất hạnh làm sao, cái tên Hoành Văn đã đứng đầu trong danh sách ‘những nhân vật bí hiểm’ gần hai trăm năm.

Nên cứ cách một đoạn thời gian, Hoành Văn liền thấy mình ‘vô tình’ ‘ngẫu nhiên’ gặp được một ai đó, rồi ai đó với đủ loại lí do sẽ bám lấy hắn, hoặc sẽ có đủ vấn đề đột nhiên ập vào cuộc sống của hắn… Khi đó Hoành Văn lại lập tức biết Ám dạ môn sắp đổi chủ, rồi để đỡ bị quấy rầy, hắn lại ‘vô tình’ ‘ngẫu nhiên’ để lộ ra thông tin nào đó, cho tân nhiệm môn chủ có thứ để về báo cáo nhận chức.

Hắn biết các đời môn chủ cũng biết hắn đã phát hiện ra, chỉ là đôi bên rất ăn ý coi như không biết gì. Hắn sẽ được thanh tịnh, các môn chủ cũng hoàn thành nhiệm vụ, đôi bên cùng có lợi.

Hoành Văn vốn không phải người nhân nghĩa, nếu thật sự không vui, hắn có thể hủy diệt môn phái cách mấy chục năm lại quấy rầy hắn một lần đó.

Nhưng Hoành Văn không bao giờ làm vậy. Hắn không chán ghét các môn chủ đó, linh hồn họ thật rất thuần khiết, cũng không có ý gây hại…. với lại, lâu dài qua lại như thế, khiến hắn gần như đã hình thành một tình hữu nghị với họ.

Ám dạ môn rất đặc biệt, Hoành Văn chưa từng biết đến môn phái nào đặc biệt như thế. Phong cách hành xử đặc biệt, các đời môn chủ đặc biệt, cả công pháp trấn môn của họ… công pháp ấy là thuật cải trang hoàn mỹ nhất hắn từng biết. Cả hắn cũng không thể cải trang hoàn mỹ hơn công pháp ấy.

Càn Khôn Đại Na Di.

Lúc biết về công pháp ấy, Hoành Văn còn thoáng tiếc nuối sao mình không sinh sớm một chút để bái phỏng tổ sư sáng tạo ra công pháp này. Y đích thật là một khuynh thế chi tài, có thể từ phàm thai sáng tạo ra công pháp ngang hàng với tiên thuật như thế.

***

Thiên Hoa mơ hồ tỉnh dậy, cậu thấy mình đang trong một căn phòng rộng rãi hoa lệ, tiếng một cô nương vang lên bên cạnh,

“Công tử đã tỉnh, tiểu nữ xin hầu công tử rời giường.”

Sao mà quen thuộc? Thiên Hoa nhìn nữ nhân đang cúi người bên cạnh, đầu nghĩ, không lẽ mình lại về sơn trang rồi?

Nhưng không phải, tuy không dám nói đã tham quan hết (ít nhất Hình ngục dưới hầm cậu không bao giờ ngó xuống) nhưng Thiên Hoa dám nói mình đã dạo quanh hết tám phần trong Bạch Vân sơn trang, cậu chưa từng thấy căn phòng thế này ở đó, cũng chưa từng thấy người thị nữ này. Hơn nữa, kiến trúc phòng này cũng không giống phong cách của Nguyệt Ly, phòng ngủ, dù là của y hay phòng ngủ phụ cho khách nhân, đều rất đơn giản rõ ràng, không trang trí hoa lệ như thế.

“Tỉnh rồi?”

Niệm Niệm đi vào, Thiên Hoa nhìn nàng như nhìn người chưa từng quen biết, Niệm Niệm vẫn tạo cảm giác rất khác… không như muội muội cậu đã thương yêu, đôi mắt, biểu cảm, dáng điệu cách đi, đều như của người khác. Nàng nói tiếp, “Đột nhiên bất tỉnh làm ta tưởng ngươi bị bệnh gì. Lần sau dù có lo cho người thân đến đâu thì cũng phải lo cho mình trước đã. Không ăn không ngủ chỉ lo khóc thương muội muội, ngươi nghĩ ngươi ngã bệnh ra đó thì Niệm Niệm sẽ vui vẻ sao?”

Nàng ngồi phịch xuống ghế, thị nữ vội đi tới rót trà cho nàng. Thiên Hoa vẫn tròn mắt nhìn nàng, sao cậu cảm thấy hành xử của Niệm Niệm cứ như… nam nhân? Chẳng lẽ bệnh của nàng đến giai đoạn cuối sẽ làm thay đổi tính cách?

“Niệm Niệm…” Thiên Hoa gọi.

“Niệm Niệm cái gì?” Nàng gắt lên cáu kỉnh, “Vừa ngủ dậy không thay đồ rửa mặt rồi đi ăn đi, muốn ngất xỉu nữa chắc?”

Muội muội ngoan hiền ăn nói nhỏ nhẹ của cậu đi đâu rồi????

Cậu cứ thế đờ đẫn rửa mặt, thay đồ rồi tống thứ chẳng biết là gì vào miệng, vị của nó thật kinh khủng, nghe tiểu tư bưng đồ ăn nói đây là thiên sơn hà liên, bồi dưỡng khí huyết, có thể khiến xương trắng sinh thịt, có tiền cũng không mua được. Vì nghe giá của nó rất đắt, nên đang muốn phun cậu lại cắn răng nuốt lại vào bụng, cái thói tiếc của đã được hình thành trong cậu từ thời gian làm khất cái nhặt rác, Niệm Niệm đã đưa đồ quý, cậu phải trân trọng mà ăn.

Mà Niệm Niệm giàu như thế sao? Theo ấn tượng của cậu, hai huynh muội Đường gia suốt ngày nay đây mai đó trốn tránh kẻ thù, sao bây giờ lại có cả một cơ ngơi thế này? Còn có cả người hầu kẻ hạ? Muội ấy cũng không có vẻ bệnh tật sắp chết nữa, tính thời gian thì hôm qua đã là ngày Hoán Sinh đan hết hiệu lực, chẳng lẽ nãy giờ là vong hồn của muội ấy? Cậu đang ở dưới âm phủ? Đầu Thiên Hoa quay vòng vòng với đủ loại giả thiết, đã bắt đầu đi đến kết luận rằng Trác ca ca chắc đã đốt nhiều tiền vàng lắm nên muội ấy mới mua được cả biệt trang, tính cách con người khi còn sống với lúc chết rồi thay đổi hẳn cũng là điều dễ hiểu. Còn về điều kì quái như Trác ca ca quỳ trước muội ấy, có lẽ là cậu hiểu nhầm, đó là sụp xuống đau thương chứ không phải là quỳ.

Ăn xong, Thiên Hoa bước ra ngoài, đập vào mắt đầu tiên là sương mù trải khắp cả trang viện, đưa mắt ra xa chỉ thấy một màu trắng bạc, ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời cũng u ám trắng đục không thấy một tia nắng, không khí tĩnh mịch, không tiếng người nói, không tiếng chim hót gió thổi cây lay, yên lặng như không thuộc về trần thế…

Xem ra đây đúng là âm phủ rồi, Thiên Hoa cảm khái, âm phủ cũng không kinh khủng như cậu tưởng tượng, không có quỷ sai, không có vạc dầu, chẳng biết bao giờ cậu mới được đầu thai…

“Nhìn đủ chưa?”

“Đủ rồi.”

Thiên Hoa chậm chạp rời mắt khỏi sương mù, nhìn sang Niệm Niệm, nàng ấy vẫn mặc bộ đồ cũ, đang cau mày nhìn cậu.

Thôi, dù sống hay chết, đây vẫn là muội muội, cậu sẽ yêu thương nàng như trước.

Đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, “Có phải ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì rồi không?”

“…”

“Thiên Hoa, ngươi thật sự nên sửa tính tưởng tượng lung tung đi. Việc gì không biết thì phải tìm hiểu xác minh, ngươi chỉ ngồi một chỗ mà nghĩ thì sự thật sẽ luôn cách xa vạn dặm.”

“…” Cậu quyết định hỏi thẳng, “Niệm Niệm, đây là đâu? Muội còn sống hay đã chết? Huynh rất sợ ma, nhưng nếu là muội huynh sẽ không kì thị đâu.”

“… Đã biết ngươi sẽ không nghĩ được gì hay ho.” Niệm Niệm thở dài, con ngươi sáng lấp lóe sinh động, “Ta đã giữ lại bộ dáng này để tiện giải thích với ngươi, xem ra ta đã làm đúng.”

“???”

“Giữ bộ dáng nữ nhân rất khó chịu, bộ ngực cứ nảy tưng tưng, váy áo mấy lớp, phải đi trên đầu mũi chân, lại còn son phấn, tính ra mang hình dáng hài tử còn thoải mái hơn…” Niệm Niệm càu nhàu, mặt nhăn nhó khó chịu.

Cậu thật không hiểu gì cả.

***

Lần đầu tiên, Thiên Hoa được tận mắt thấy cái gọi là ‘không có gì không thể’.

Lần đầu tiên, thiếu niên sống trong thời hiện đại được biết đến đỉnh cao chói lọi của võ công.

Như là ma quỷ. Lại như là thần tích.

Cậu tận mắt thấy thân hình thon thả kia vặn vẹo hơn xa vô số vũ công yoga trên tivi, tai nghe những tiếng xương lách cách va chạm, mục kích thấy rõ việc bộ ngực nàng dần xẹp xuống, vai trở nên rộng hơn, cánh tay phồng lên không còn vẻ yếu ớt chặt gà không xong của nữ nhi. Tiếng xương răng rắc liên tục vang, có y phục che đậy, nhưng qua sự sột soạt của lớp vải bó sát người, cậu có thể cảm thấy bên dưới vải cơ thịt đang di chuyển biến đổi.

Cơ bắp da thịt trên gương mặt nữ tính mười phần cũng thay đổi, chuyển hóa sang vẻ nam tính, quá trình biến hóa cứ như ảo thuật chỉnh dung, khiến Thiên Hoa sững sờ ngây dại.

Cậu cứ ngây dại nhìn cảnh biến hình, đến khi nghe môt tiếng thở dài rất dài, người đó đứng thẳng lên, cậu mới tỉnh ra biết quá trình biến đổi đã hoàn tất.

Miêu tả thì dài, nhưng hình như không đến một phút. Để muội muội của cậu hô biến thành một người khác.

Hắn nhăn mặt, thô bạo cởi váy áo hồng nhạt có hình hoa nở, rồi lại đến yếm đỏ bó sát người, hắn không chút do dự tháo sạch, trâm cài guốc cao cũng bị quăng hết sang một bên.

Máu Thiên Hoa còn chưa kịp dồn lên não, nên cậu cứ thế đờ đẫn nhìn khí quan thập phần hùng vĩ giữa hai chân y, chứng tỏ y đúng là nam nhân hàng thật giá thật, hơn nữa còn có vẻ rất cường tráng trong vấn đề trên giường.

Một vài người hầu đã đứng sẵn bên cạnh, đưa lên áo khoác ngoài màu trắng, hầu hắn khoác nó lên người. Hắn cứ thế khoác qua loa phủ thân, chỉ có áo khoác che người nên hai núm ngực và đôi chân thon dài vẫn thoáng ẩn thoáng hiện.

Hắn đứng thẳng lên, nhìn vào cậu, rõ ràng là khuôn mặt của một nam nhân anh tuấn, ngũ quan phối hợp vừa vặn, sẽ khiến các cô gái nhìn vào mơ mộng mong lấy hắn làm chồng. Toàn thân hắn tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, hình như hắn cao hơn cậu? Thật ra nam nhân ở đây ăn gì để lớn vậy? Sao ai cũng cao hơn có khí phách hơn cậu?

“Tỉnh ra chưa?” Hắn cài lại vạt áo quá rộng, miệng vẫn nói, “Niệm Niệm không tồn tại, nàng chưa từng chết đi, ngươi không cần quá đau buồn. Phải tươi tỉnh lên, nếu không tên hoàng đế kia lại tưởng Ám dạ môn chúng ta bắt nạt mục tiêu.”

“Muội… không… ngươi…. Vì sao?” Mắt Thiên Hoa dâng nước, tim nhói lên, đau. Cậu đã thật lòng yêu tiểu muội, tất cả đều là lường gạt sao? Sao lại đùa bỡn tình cảm của cậu, thấy cậu đau thương họ có lợi gì?

Hắn nhíu mày, đi tới phía cậu, vỗ bộp vào má cậu, ép cậu nhìn thẳng vào hắn, “Còn đau thương cái gì? Ngoan ngoãn cười lên cho ta xem, bằng không ta sẽ xóa đi kí ức của ngươi về Niệm Niệm, cho ngươi khỏi nghĩ nữa.”

Thiên Hoa sợ hãi, ráng nặn ra nụ cười méo mó. Dù cảm thấy bi thương, cảm thấy bị phản bội, cậu vẫn không muốn quên đi… muội muội….

Hắn đánh giá, gật đầu, “Tạm được, nhưng lần sau phải thêm thật lòng vào nụ cười.”

“…”

“Diệp Thiên Hoa, ta không tổn hại ngươi. Có thể ngươi cảm thấy mình bị lừa gạt, đúng, ta thừa nhận ta gạt ngươi, nhưng ta cam đoan với ngươi, quãng thời gian kia là chân thật. Tính ra ta mới là người bị lấy đi nhiều hơn ngươi. Ta còn không than vãn thì ngươi than vãn cái gì?”

Giọng y hạ xuống, biểu cảm đang cáu kỉnh lại như có chút nhu hòa, “Niệm Niệm luôn yêu ngươi. Sẽ mãi coi ngươi là ca ca quan trọng nhất. Tình cảm của nàng với ngươi không mang sự tính toán âm mưu của Ám dạ môn môn chủ, ngươi đã khiến nàng động chân tình, hãy tự hào đi.”

Tâm cậu nhói lên, là xúc động. Đúng, Niệm Niệm không biến mất, nàng còn sống, chẳng qua là lấy hình thức khác để sống. Nàng có mục đích khi tiếp cận cậu, nhưng nàng cũng không hề gây hại cho cậu. Là mục đích khi nàng gặp cậu, nhưng cũng nhờ có mục đích mà cậu biết đến Niệm Niệm, được quen biết được yêu thương nàng.

Nàng đã yêu cậu, cậu đã yêu nàng. Vậy họ còn gì để tính toán nữa? Chẳng lẽ cậu thích nàng không hề gạt cậu, để thấy nàng chết, để sau này tự tay chôn cất nàng sao?

Nàng không chết, vậy đã đủ rồi. Cậu ôm chầm lấy y, cảm giác cơ thể y lớn hơn nhiều so với sự mảnh mai của Niệm Niệm, cậu không cần biết cái gì là Ám dạ môn môn chủ, hắn có mục đích gì.

Cậu tin hắn sẽ không hại cậu, tin tình cảm Niệm Niệm dành cho cậu vẫn luôn tồn tại trong hắn. Cậu sẽ cố để dần dần thương hắn như đã thương Niệm Niệm.

Đệ đệ, đúng, hắn là đệ đệ cậu. Cậu sẽ chăm sóc hắn.

Thiên Hoa đang xúc động, không hề biết trong mắt người mình ôm đã hiện lên ánh quyến luyến, giằng xé phân vân, trước khi nhìn lại biểu tượng môn phái khắc trên bức tường đối diện.

Hắn là Ám dạ môn môn chủ, tình cảm này… không có ý nghĩa.

***

Một phần báo cáo được gửi tới Bạch Vân sơn trang, Lan Đặc dâng lên cho bệ hạ, còn điện hạ… ngài ấy hiện giờ vẫn đang trong phòng luyện thứ ai-biết-là-gì.

Hoàng đế mở ra, lướt sơ trang đầu, rồi cười vui vẻ, “Đúng là danh xứng với thực, chi tiết được đến thế này.” hắn thán phục thật lòng, ám vệ hoàng cung cũng đã điều tra về gia thế Thiên Hoa, nhưng một cọng lông cũng không thấy. Ám dạ môn lại có thể đưa ra chi tiết thế này, đúng là rất giỏi.

Lan Đặc cũng cảm khái, hắn còn tưởng Ám dạ môn bỏ cuộc trước sự bí ẩn của công tử rồi, không ngờ họ còn tiếp tục đeo đuổi đến lúc này. Còn có thể thành công như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play