Thầy thuốc mà Trương Tiểu Dư mời đến tự nhiên là thầy thuốc Hoa, thôn Thanh Sơn chỉ có một thầy thuốc này.
Thầy thuốc Hoa là một gã lang băm, nhiều nhất là biết bắt mạch, nhìn vết thương, chữa mấy bệnh phát sốt ho khan, bệnh nghiêm trọng hơn thì chữa không được. Bị rắn độc Mười Bước Ngã cắn tất nhiền càng không chữa nổi, trực tiếp nói luôn với Trương Tiểu Dư là chuẩn bị hậu sự cho Quý Hòa, vẫn là Trương Tiểu Dư nói đã trích độc ra cho Quý Hòa rồi, người cũng không thấy choáng, gã cảm thấy kinh ngạc, nghĩ có lẽ không chết được người, lúc này mới lại đây nhìn xem.
“Ai nha, thật sự là kỳ, tôi đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người bị rắn Mười Bước Ngã cắn mà còn sống đó Quý Hòa ơi là Quý Hoà, mạng cậu lớn thật đó Độc này làm sao mà trích ra ngoài được? Là có người hút độc cho cậu phải không?” thầy thuốc Hoa thấy Quý Hòa còn có thể ngồi, miệng vết thương chảy ra máu màu đỏ, thịt chung quanh cũng không đen, vừa nhìn đã biết là không còn việc gì. Gã lại bắt mạch cho Quý Hòa, mạch đập cũng không tệ, càng xác định Quý Hòa vô sự, trong lòng chỉ biết khen mạng thằng nhóc này lớn, trước thì động tí là choáng váng, giờ thì bị rắn cắn, thế mà lại còn sống, không hổ là đứa bị cả nhà Quý Đại Tài gọi là sao chổi (sao chổi/kẻ xấu sống ngàn năm mà
Thím Điền ở một bên ngắt lời, kêu thầy thuốc Hoa bốc ít thuốc uống, bà biết là Trương Tiểu Dư giúp Quý Hòa hút nọc rắn, cũng không muốn cho thầy thuốc Hoa biết. Dù sao Trương Tiểu Dư là một song nhi, còn phải chú ý thanh danh. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thầy thuốc Hoa nhìn thoáng qua Trương Tiểu Dư, nói: “Chị Điền, chị cho tôi hỏi cái, cái người hút nọc rắn cũng kêu ra đây tôi xem cho, nếu không lại có chuyện gì không hay xảy ra”
Thím Điền vừa nghe đã giật mình, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Trương Tiểu Dư.
Đôi mi dài của Trương Tiểu Dư hơi nhíu, cậu cảm thấy mình chẳng có việc gì cả.
Quý Hòa thản nhiên nói: “Chú hai Hoa, chú có thể đi rồi, tôi cảm thấy tôi không có việc gì, không phải uống thuốc đâu.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thím Điền nghe Quý Hòa nói vậy lập tức mở miệng nói: “Quý Hòa à, cháu không đủ tiền thì cứ để thím chi trước, không thể không để ý thân mình được.”
Thầy thuốc Hoa cũng lập tức nói thím Điền nói đúng, sao gã có thể đi không công một chuyến chứ, đương nhiên phải kiếm ít tiền về
Quý Hòa vẫn nói không cần, thầy thuốc Hoa là như thế nào hắn đã sớm rõ ràng, hơn nữa mình thật sự không sao, hà tất phải tiêu phí tiền?
Thầy thuốc Hoa rất không vui, cuối cùng vẫn không ra về tay không, gã xem bệnh chưa bao giờ ra về tay không, toàn bộ thôn Thanh Sơn đều biết. Thím Điền cho gã hai quả trứng gà, hắn cầm mỗi tay môt quả đi mất, mặt dài như cái bơm, trong lòng nghĩ thằng nhóc Quý Hòa này keo kiệt quá, thật cho rằng gã không biết mấy ngày này gà rừng thỏ hoang núi Tây cứ nhảy vào bẫy của nó như điên sao? Tí tiền ấy mà cũng không chịu chi, sao không bị rắn cắn chết quách đi?
“Không phải ông không vui vì không kiếm được tiền sao? Việc này còn không dễ dàng, ông đến nhà họ Giản, bắt bọn họ trả tiền, sau đó nói việc này cho bọn họ biết.”
Vợ thầy thuốc Hoa vừa nghe đã nghĩ ngay được một ý, khuyến khích thầy thuốc Hoa đi truyền tin cho Giản Hổ, mượn chuyện này kiếm tiền.
Mắt thầy thuốc Hoa sáng lên, vỗ mông vợ mình một cái cười hề hề: “Bà thế mà lại thông minh hơn cả tôi Tôi đi liền”
“Hừ, Vu Hòe Hoa, ai kêu mụ cứ hay khoe khoang Cháu ngoại trai tôi muốn lấy con gái mụ còn nói cháu tôi nằm mơ đi, tôi xem song nhi nhà mụ bị từ hôn thì mụ còn vênh mặt lên với ai”
Vợ thầy thuốc Hoa hừ lạnh một tiếng, lắc lắc mông đi vào phòng, nghĩ chờ chồng mình về, mụ sẽ ra ngoài đồn ầm lên là Trương Tiểu Dư có dính líu với Quý Hòa, làm cho Trương gia mất hết mặt mũi.
Giản Hổ căn bản không muốn lấy Trương Tiểu Dư, nghe được tin này từ chỗ thầy thuốc Hoa thì liền động tâm, vốn đã nói với nhà họ về việc không rõ Trương Tiểu Dư có phải là song nhi định thân với mình hồi bé hay không, hiện tại càng không thể cưới một song nhi không đứng đắn như vậy. Ông nội Giản Hổ biết cháu mình chướng mắt Trương Tiểu Dư, nhưng cứ cảm thấy huỷ bỏ việc hôn nhân này thì sẽ tổn hại đến thanh danh song nhi nhà người ta, đứa nhỏ Trương Tiểu Dư kia vẫn rất vừa mắt ông. Cho nên ông vẫn không đáp ứng cháy trai từ hôn. Nhưng hiện tại không quản chuyện này có đúng hay không thì thanh danh của Trương Tiểu Dư đã không còn dễ nghe, cháu trai mình lại kiên trì muốn từ hôn, bên nặng bên nhẹ, tự nhiên là ông thiên vị cháu trai mình.
Cha Giản Hổ nói: “Hay là cứ từ hôn đi, thằng Hổ nhà chúng ta có bản lĩnh, dạng con gái nào mà không lấy được.”
Mẹ Giản Hổ cũng nói: “Đúng đó cha, thằng Hổ lớn lên thuận mắt cũng có tiền đồ, việc hôn nhân dễ bàn. Cứ cho là lui một vạn bước, dù thằng Hổ có lấy song nhi cũng là một song nhi gia cảnh tốt, Quý Tiếu kia không phải vẫn đeo thằng Hổ nhà mình không bỏ đấy sao? Quý gia còn hơn Trương gia gấp trăm lần?”
Cuối cùng ông nội Giản Hổ nhìn thoáng qua Giản Hổ, đồng ý từ mối hôn nhân này.
Giản Hổ một khắc cũng chờ không được, lập tức liền cùng cha mẹ đi tới Trương gia, nói Trương Tiểu Dư không đứng đắn, hẹn hò bí mật với Quý Hòa ở trong núi, còn hút nọc rắn độc cho Quý Hòa, cõng người trở về, đã thân cận da thịt với nhau. Người như vậy nhà bọn họ sẽ không lấy về.
Người Trương gia đều trừng Trương Tiểu Dư, Vu Hòe Hoa hỏi Trương Tiểu Dư là có chuyện gì xảy ra.
Trương Tiểu Dư mới trở về, còn chưa hồi hồn từ cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay, đã phải đối mặt với chất vấn từ hôn của Giản gia, hơi nhăn mày, nói hết chuyện đã phát sinh.
Trương Tiểu Dư nhìn người nhà Giản gia nói: “Tôi không hẹn hò bí mật với Quý Hòa ở trong núi, là trùng hợp gặp được thôi.”
Giản Hổ lạnh lùng liếc cậu một cái, dời mắt đi chỗ khác, nói: “Cậu nói không có thì là không có sao? Còn trùng hợp? Nào có nhiều trùng hợp như vậy? Đây chính là rắn Mười Bước Ngã, cậu không có tư tình với hắn ta, lại đi giúp hắn hút nọc rắn? Không cẩn thận chính là mất mạng, người không thân cận ai sẽ làm?”
Lời vừa thốt ra, người ở đây đều tin gần hết, đúng vậy, đây chính là rắn Mười Bước Ngã, không cẩn thận sẽ toi mạng, Trương Tiểu Dư có lương thiện hơn nữa cũng sẽ không làm vậy với người không liên quan
Trương Tiểu Dư nói là Quý Hòa vì cứu mình nên mới bị rắn cắn, cậu vì báo ân nên mới phải giúp Quý Hòa.
“Quý Hòa chính là kẻ nhát gan, hắn lại có thể vì cậu mà bị rắn cắn? Cậu lừa ai đó Cậu đối với Quý Hòa thật đúng là tình thâm ý trọng, một khi đã như vậy, tôi đây người tốt làm cho chót, cậu gả cho hắn là được rồi”
Lời này Giản Hổ nói hơi không nói lý, nhưng vì muốn từ hôn, gã ta cái gì cũng dám nói.
Trương Tiểu Dư biết mình là giải thích không rõ ràng, Giản Hổ muốn từ hôn, gã ta nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này. Kỳ thật cậu cũng không quá muốn gả vào Giản gia, trước còn cảm thấy gả vào Giản gia thì dù họ có không thích mình đi nữa cũng tốt hơn bị người nhà mình bán đi vì tiền. Hiện tại biết Giản gia nhất định sẽ từ hôn, cậu lại thở phào một hơi, rồi lại bắt đầu lo lắng cho tương lai bấp bênh của mình.
Giản gia kiên trì từ hôn, sau đó đi về.
Người một nhà Trương gia nhìn Trương Tiểu Dư, có người lộ vẻ cười nhạo, có người xanh mặt, Vu Hòe Hoa giơ tay lên giáng một cái bạt tai.
“Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ Nhà tốt lành mày không cần, chạy tới bám dính với cái thằng sao chổi Quý Hòa kia Mày muốn tức chết tao à Tao đánh chết mày bây giờ” Nói xong liền tìm quanh xem có thứ gì để đánh Trương Tiểu Dư không, mụ liền thấy cái chổi lông gà, nhặt lên liền đánh Trương Tiểu Dư.
Trương Văn Lang vội vàng ngăn Vu Hòe Hoa lại nói: “Mẹ, mẹ dừng tay, đánh nó có ích lợi gì đâu? Còn phải tiêu tiền mua thuốc cho nó, còn chậm trễ làm việc.”
Vu Hòe Hoa mắng: “Mua thuốc cái gì? Đau chết nó thì thôi Cái đồ không biết xấu hổ còn có mặt mũi sống nữa à? Đau chết thì cũng phải làm việc Xem về sau mày lập gia đình kiểu gì? Còn chẳng phải là ở nhà ăn cơm trắng của tao Nuôi mày còn không bằng nuôi con chó”
Trương Tiểu Dư đứng cúi đầu, cắn môi không lên tiếng, với mấy người nhà này cậu đã sớm thất vọng rồi, cứ luôn nghĩ có lẽ mình thật không phải con ruột bọn họ, nếu không có việc hôn nhân với Giản gia có lẽ họ đã sớm bán mình cho người ta làm đồ chơi rồi. Hiện tại Giản gia từ hôn, không biết bọn họ sẽ làm gì mình đây. Cậu bắt đầu cố gắng nghĩ xem mình nên làm gì mới có thể trốn thoát khỏi bọn họ bài bố, cậu không cam lòng cứ như vậy bị bọn họ bán đi
Trương Đại Ngưu nhíu mày nói: “Được rồi Bà chửi nó thì có ích gì? Tiểu Dư, mày với cái thằng Quý Hòa kia là làm sao? Nói thật tao xem”
Tưởng Hồng Liên cười nhạo mà nói: “Còn nói gì nữa? Nhất định là Quý Hòa cái thằng *** dê kia trêu ghẹo Lệ Nương nhà mình không được liền đi thông đồng với nó Cái đứa không biết xấu hổ này còn thật đi thông đồng với người ta”
Trương Vũ Lang nổi giận đùng đùng, đi qua liền đạp Trương Tiểu Dư một cái, mắng: “Thật không hổ là hai cái đứa không tiền đồ. Trương Tiểu Dư mắt mày mù hay sao hả? Quý Hòa tốt hơn Giản Hổ chỗ nào? Giản Hổ đã chướng mắt mày, người nhà chết sống giữ lại việc hôn nhân cho mày, mày thì giỏi rồi, tự làm mất chuyện hôn nhân tốt như vậy Sớm biết thế còn không bằng sớm bán mày cho nhà giàu làm tiểu thị Còn bớt được vài năm lương thực trong nhà”
Trương Tiểu Dư bị đá ngã lắn trên đất, lại đứng lên, ngẩng đầu nói: “Quý Hòa không có tìm tôi, chúng tôi là trùng hợp gặp nhau. Là anh ta cứu tôi, tôi mới giúp anh ta hút nọc rắn. Mấy người tin hay không thì tuỳ”
Trương Lệ Nương cười lạnh một tiếng nói: “Giản Hổ nói không sai, mày thật đúng là tình thâm ý trọng với Quý Hòa Quý Hòa hận nhà ta như thế, hắn ta lại đi cứu mày?”
Trương gia người vừa nghe liền gật gù, Quý Hòa cũng bởi vì chuyện Trương Lệ Nương bị Quý Tuấn đẩy xuống sông, động tí là choáng váng ngất xỉu mới bị đuổi ra khỏi nhà. Hắn có thể không hận nhà bọn họ gia sao? Hắn cái thằng gà dù nhát gan, lại dám đánh Trương Vũ Lang Trương Xung Lang, phải hận bao nhiêu thì mới dám ra tay. Hắn lại có thể mạo hiểm tính mạng mà cứu Trương Tiểu Dư sao, không có khả năng Đánh chết người nhà họ Trương cũng không tin
Trương Lệ Nương hiện tại rất hận Trương Tiểu Dư, nghĩ nếu không phải vì nó có thể gả cho Giản Hổ mà kiếm lời cho nhà mình thì sao cô lại cứ bị Quý Tuấn xem thường sao? Sớm biết rằng nó vẫn bị Giản gia từ hôn thì cô đã kêu nhà mình chủ động buông tha mối hôn nhân này để lấy lòng Quý Tuấn rồi Giờ thì hay, Giản gia chạy, Quý gia cũng chẳng đòi được gì, trong thôn không chừng sẽ bảo Trương Tiểu Dư không biết liêm sỉ, khẳng định sẽ liên lụy đến mình
Vu Hòe Hoa vừa nghe Trương Lệ Nương nói sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nhà mình, càng muốn đánh Trương Tiểu Dư, vẫn bị Trương Văn Lang ngăn đón.
Trương Lệ Nương nói: “Mẹ, đừng đánh nó nữa, đánh nó cũng vô dụng. Chúng ta hiện tại nên ngẫm lại xem phải moi chỗ tốt nào từ chỗ Quý Hòa Nếu không phải vì hắn, nhà mình đâu có lắm chuyện rắc rối như vậy? Hắn được ruộng nhà mình, đánh người nhà mình, còn làm hại thanh danh nhà mình, hắn cũng đừng hòng sống tốt”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT